Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Chương 2: Khấu Lê Lạc và Hắc Viêm Tước
"Tiểu giặc lùn." Tiếng gọi từ tính gợi cảm phát ra từ miệng người đàn ông, chỉ thấy con ngươi màu xám tro của anh nhìn người phụ nữ trên giường không chớp mắt..
Người phụ nữ trên giường, một đầu tóc dài mềm mại màu trắng bạc dán vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô có đôi con ngươi màu tím nhạt, mê hoặc mà không dung tục, quyến rũ mà không ngán, lông mi nhỏ giống như cánh quạt, cái mũi xinh xắn đứng thẳng, môi trái tim mềm mại trắng mịn, cằm nhỏ kiên quyết, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, tóm lại, cô rất đẹp, rất rất đẹp.
Đẹp đến không giống một con người chân thật.
Người phụ nữ không vui nhìn người đàn ông một chút, khẽ mở môi đỏ mọng ra: "Chữ Khấu của em là chữ viết đứng đầu, không phải chữ khấu giặc lùn kia, đừng gọi bậy, em đề nghị anh nên học thêm kiến thức khoa ngôn ngữ Trung Quốc, người nước ngoài."
Người đàn ông nhíu nhíu mày kiếm, giơ cánh tay lên, vươn ngón tay thon dài ra, không biết đã làm ra động tác gì, chỉ thấy cổ áo của người phụ nữ giống bị người ta dùng sức xé rách, lộ ra đồ lót màu đen gợi cảm...
Người phụ nữ khẽ kêu một tiếng, vội vàng che ngực chui vào trong chăn,thở phì phì trừng lớn mắt to xinh đẹp nhìn người đàn ông: "Hắc Viêm Tước, anh lại dùng chiêu này, không ngán sao? !"
Người đàn ông nở nụ cười tà mị, đi qua xốc chăn lên đè cô ở dưới người, cười nhẹ nói: "Em gọi anh là gì? Hả?"
Người phụ nữ nhìn nhìn khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ của anh, nuốt nuốt nước miếng, đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
"Nói, tiểu giặc lùn, em vừa gọi anh là gì?" Hắc Viêm Tước nhìn cô vợ nhỏ xinh đẹp ở dưới người mình, hưởng thụ niềm vui trêu đùa cô.
"Ông...ông xã." Cô gái nhỏ cực kỳ đáng thương đương nhiên khuất phục dưới thế lực tà ác.
"Ừm, rất tốt, kêu lại hai lần nửa để anh nghe một chút."
Ác ý, người này có ác ý, ở trong lòng cô gái nhỏ lớn tiếng phê phán anh nhưng ở ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn hét lên: "Ông xã, ông xã."
"Ngoan, thưởng em một nụ hôn." Hắc Viêm Tước cúi đầu bắt lấy được đôi môi trái tim của cô.
"Ưm…."
Vừa hôn xong, hơi thở người phụ nữ dồn dập nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng .
"Lạc nhi, anh muốn em." Giọng người đàn ông khàn khàn khẽ cắn lỗ tai của cô.
"Chờ...chờ chút" Người phụ nữ chống đẩy anh.
"Sao vậy?" Người đàn ông không kiên nhẫn nhíu mày kiếm.
"Em có chuyện nói với anh." Người phụ nữ vỗ nhẹ bộ ngực khêu gợi của anh.
"Để nói sau." Người đàn ông bắt lấy tay cô, tiếp tục tiến công.
"Ưm...Tước...Chờ chút...em nói một chút đã." Người phụ nữ vùng vẫy không thuận theo.
"Khấu Lê Lạc! Đừng ầm ĩ! Quấy rối hứng thú của người khác là rất thiếu đạo đức em biết không?" Người đàn ông không vui khiển trách.
Người thiếu đạo đức là người không cho người ta nói...Không chỉ thiếu đạo đức, t*ng trùng còn lên não...Khấu Lê Lạc ủy khuất.
Môi đỏ mọng, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng...chỉ có thể đáng thương tội nghiệp nhìn anh.
"Chờ một chút thôi..."
Hắc Viêm Tước hít sâu một cái "Cho em năm phút, nói mau." Cô gái chết tiệt, lại hành hạ anh.
"Em rất thích cô bé lúc nảy, anh cảm thấy cô bé có xứng với Triệt hay không?" Khấu Lê Lạc tranh thủ thời gian nói.
Hắc Viêm Tước nhíu nhíu mày kiếm: "Có thể được."
Nghe vậy, Khấu Lê Lạc mặt mày hớn hở ôm cổ anh: "Thật vậy sao? Anh cũng cảm thấy cô bé đáng yêu đúng không, em có linh cảm cô bé là một nửa kia của Triệt."
"Khi nào thì em mới có thể đem toàn bộ chú ý vào người anh?" Hắc Viêm Tước lạnh lùng nói.
Khấu Lê Lạc sửng sốt, mặt đỏ hôn lên môi mỏng của anh: "Bọn nó là con trai của anh, là con của em và anh a."
Hắc Viêm Tước hừ lạnh một tiếng, không thể phủ nhận.
Đột nhiên Khấu Lê Lạc rũ lông mi xuống: "Triệt di truyền dòng máu của em, mà Minh lại di truyền dòng máu của anh, cũng bởi vì như vậy, con đường tình cảm sau này của bọn nó nhất định sẽ rất khó khăn, anh cũng biết...năm đó nếu không có anh thì em đã chết từ lâu, tuy Triệt không di truyền ‘nhân tố không ổn định’ và ‘tác dụng phụ’ từ cơ thể em, nhưng ...dù sao thì nó cũng di truyền dòng máu của em...Tước...Em không muốn cả đời con trai em đều lạnh lùng như băng, không hiểu tình yêu như vậy, em muốn bọn nó hạnh phúc giống như chúng ta, anh hiểu không?"
"Anh mới nói một câu em đã nói một đoạn dài, anh có thể nói không hiểu sao?" Hắc Viêm Tước nhàn nhạt nói.
Khấu Lê Lạc nâng con ngươi màu tím ướt át lên, gắt gao nhìn chằm chằm anh: "Em nghiêm túc."
"Không cho phép khóc!" Hắc Viêm Tước nhíu mày lạnh lùng quát.
Người nào đó vốn là sẽ không khóc nhanh như vậy, bị anh hung dữ như vậy, từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống dưới khuôn mặt xinh đẹp.
Hắc Viêm Tước cúi người ngăn chặn miệng nhỏ của cô, môi lưỡi triền miên hết sức khiêu khích, mãi đến khi cô không thở được mới buông cô ra, gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: "Lạc nhi, đừng nghĩ đến những chuyện quá khứ nửa, chỉ cần biết rằng em là của anh, anh là của em, vậy thì đủ rồi, còn về chuyện của Triệt giao cho anh là được, đừng rơi nước mắt nửa."
Khấu Lê Lạc nhìn anh, gật gật đầu.
Hắc Viêm Tước dịu dàng hôn lên nước mắt óng ánh trong suốt trên mặt cô, động tình thích thú xoa nhẹ thân thể mềm mại lung linh của cô....
Đêm...đang bùng cháy...