Hàn Triết Húc vẻ mặt cưng chiều nhìn theo bóng lưng nho nhỏ đang vui sướng kia, cười cười, đi theo. Xung quanh, đều là một đám hoa si.
Lúc này ở cửa ra vào là một trận rối loạn.
Hạ Du Huyên lại không hề để ý tới, dù sao cũng không phải chuyện của cô, vì vậy tiếp tục cầm súng dùng sức bắn.
Từ phía sau, một bóng đen to lớn bao chùm toàn bộ cơ thể cô, xung quanh lộ ra một trận hàn khí.
Hạ Du Huyên từ từ để súng xuống, xoay người lại, quả nhiên, Lãnh Liệt Hàn, cái người đàn ông này quả không phải là loại đèn đã cạn dầu, thoáng cái đã đuổi tới nơi.
Nhìn vào khuôn mặt đen đến không thể đen hơn được nữa của anh, trong lòng liền biết, người đàn ông này có bao nhiêu bá đạo, hiện giờ nhìn thấy mình ở cùng với người đàn ông khác, không phát điên lên coi như đã là may mắn lắm rồi.
Làm bộ đáng yêu le lưỡi một cái, tựa như lấy lòng nói "Hàn, anh đến rồi." Nói xong, nũng nịu ôm lấy cánh tay của người đàn ông lắc lắc.
Từ phía sau đi tới là vẻ mặt mỉm cười của Đường Sâm, anh ta vô cùng hưng phấn nhìn cô "Ôi, Huyên Huyên."
Hạ Du Huyên quay lại cười một cái "Hi, Đường Sâm."
Khuôn mặt đen thui của Lãnh Liệt Hàn càng thêm kinh khủng.
Thế nhưng Hạ Du Huyên dường như không nhìn thấy, đi tới trước mặt Đường Sâm "Này, Đường Sâm, ở đây chơi rất vui. Trước đây tôi đã từng muốn đến, thế nhưng mẹ không cho, lần này tôi đã được Húc đưa đến rồi nha."
Đường Sâm âm thầm lau mồ hôi lạnh thay Hạ Du Huyên, tâm tình của cô gái nhỏ này thật là. . . Không biết người nào đó giờ này có bao nhiêu tức giận, trốn ra ngoài không nói, lại còn đi cùng người đàn ông khác. Thế nhưng. . . có thể nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo đó của Lãnh Liệt Hàn, cơ hội tốt như vậy, anh làm sao có thể lãng phí cơ chứ?
"Vậy cô muốn chơi cái gì? Tôi chơi cùng cô." Đường Sâm hào phóng nói.
"Hay quá hay quá, anh xem trò bắn súng này vô cùng kích thích nha." Hạ Du Huyên chỉ chỉ về thành tích mình vừa đạt được ở phía sau. Thế nhưng điều này lại làm cho Đường Sâm sợ hết hồn.
Cái kỷ lục này đều đã đạt đến đỉnh điểm, lực bạo phát của cô gái nhỏ này thật là mạnh mẽ. Lần đầu tiên chơi trò này thế nhưng lại có thể bạo phát như vậy.
Đường Sâm cười cười, mang Hạ Du Huyên đi đến chỗ khác, để lại hai người đàn ông tựa như đế vương. Thế nhưng, hiển nhiên, khí chất của Lãnh Liệt Hàn cao hơn một bậc.
"Lãnh thiếu không phải luôn coi thường những thứ vở vẩn như thế này sao? tại sao cũng tới vậy?" Hàn Triết Húc mỉm cười nói.
"Người phụ nữ của tôi ở đây. Tôi đương nhiên cũng ở đây." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, sải bước đi về phía Hạ Du Huyên và Đường Sâm.
Hàn Triết Húc cũng không tức giận, chỉ nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, rồi lại dùng ánh mặt nồng đậm nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh xắn kia, tóc mái dài che đi sự cô đơn trong ánh mắt, rời khỏi Electronic city. Anh biết, thực lực của Lãnh Liệt Hàn sâu đến mức không ai có thể tưởng tượng ra được, cái tên đàn ông giống như ma quỷ đó, tuyệt đối có thể bảo vệ tốt cho cô gái anh yêu mến.
Cho nên, anh cam tâm nhận thua. Anh cam tâm chỉ làm kỵ sĩ sau bóng lưng Hạ Du Huyên.