Rất nhanh, điện thoại di động liền được thông, âm thanh ấm áp truyền đến "Du Huyên, sao lại gọi cho anh vậy?"
Ở bên kia, Hàn Triết Húc lúc này đang ở trong công ty nhà mình xử lý công việc, bởi vì chuyện của công ty, anh bất đắc dĩ phải nghỉ học, không nghĩ tới khi mình nghỉ học không lâu, Hạ Du Huyên, người trong lòng anh cũng nghỉ học, đương nhiên còn có Lãnh Liệt Hàn cũng nghỉ.
"Ừm. . . Chính là, lần trước cái cuộc thi hoa khôi trường học đó anh còn nhớ rõ không?" Hạ Du Huyên thận trọng nói ra.
"Ừ, đương nhiên nhớ nha." Khi đó, em bị Hàn mang đi a. Hàn Triết Húc nghĩ nghĩ, khoé miệng nâng lên một nụ cười khổ.
"Ha ha. Đúng rồi. Hôm đó thật ngại, Hàn kéo em đi. Ừm. . . thế nhưng anh còn chưa đưa quà cho em nha." Hạ Du Huyên hơi hơi nâng đầu lên. Nhìn trần nhà.
"Được. Du Huyên muốn cái gì?" Giọng nói của Hàn Triết Húc luôn không tự chủ được mà êm dịu xuống.
"Ừ. . . Hàn có chuyện bận rồi, em muốn anh đưa em đi chơi." Hạ Du Huyên suy nghĩ một chút.
Hàn Triết Húc cười khổ, đúng vậy, Hạ Du Huyên sớm đã ở chung với Lãnh Liệt Hàn rồi, mình tới tận bây giờ vẫn còn nhớ mong nha đầu đó. Thế nhưng giọng nói vẫn rất cưng chiều "Được, bây giờ anh đi đón em?"
"Hả? Không cần đâu, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở cửa Electronic City" Hạ Du Huyên vội vàng nói.
"Được." Hàn Triết Húc nhìn điện thoại bị cắt đứt, đau khổ trong lòng chỉ tự mình biết.
Trợ lý ở bên cạnh bị doạ sợ đến mức hồn cũng bay đi mất rồi, Hàn thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ cười, Thế nhưng hôm nay lại có thể cười, hơn nữa âm thanh lại ôn nhu như vậy.
Hàn Triết Húc lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói "Giúp tôi đem toàn bộ công việc ngày hôm nay đẩy xuống."
Trợ lý ngẩn ra "Thế nhưng, tổng giám đốc, hôm nay thế nhưng có 300 triệu. . . . Hixx, được. Tôi sẽ đi làm." Nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc thay đổi nhanh tựa như thời tiết, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cho dù chuyện buôn bán có quan trọng, cũng không thể so sánh với cô gái trong lòng mình. Nghĩ xong khoé miệng nhếch lên, cầm lấy áo khoác tây trang nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.
Hạ Du Huyên cúp điện thoại, nhanh chóng đổi lại một cái áo hở vai màu xanh da trời, bên dưới là một cái quần soóc màu trắng. dưới chân đi một đôi giày thể thao màu đen. Cô tuy ăn mặc đơn giản, thế nhưng lại toát lên một loại khí chất vô cùng xinh đẹp. Tựa như trời sinh đã là nữ vương.
Thận trọng mở cửa phòng ra, sau khi xác định không có người, mới thận trọng đi qua cửa thư phòng, nhanh chóng chạy ra ngoài. Thế nhưng. . . Cửa lớn biệt thự 'cạch' một tiếng đóng cửa, đã làm bại lộ chuyện cô trốn đi.
Bên trong thư phòng
Khuôn mặt nghiêm túc của bốn người trong phòng đều lạnh băng, đặc biệt là người đàn ông ngồi trên ghế lãnh đạo ở giữa, càng thêm yêu nghiệt làm cho người ta phải run sợ.
"Ngân Long, Thanh Long, ý của các cậu là. . . lần trước tử tinh thạch xuất hiện tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn?" Đường Sâm nhíu mày, vẻ mặt bỡn cợt trước đó đã không còn chút nào.
"Đường thiếu, dụng cụ dò xét trong bang chúng ta tuyệt đối là tân tiến nhất, trên thế giới chỉ có duy nhất một bộ, chưa bao giờ xuất hiện sai xót." Ngân Long lạnh lùng nói.
"Như vậy, vì sao lại đột nhiên biến mất?" Đường Sâm đưa ra một điểm đáng nghi.
"Cái này. . . tôi cũng không biết." Giọng nói của Ngân Long thấp xuống rõ ràng.
"Tuyệt đối không sai." Lúc này, âm thanh tự tin đến lạnh buốt vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.
"Hàn, anh tự tin không có sai xót như vậy?" Đường Sâm nhíu mày, hỏi.
"Cậu nghĩ tôi sẽ nói ra chuyện mình không nắm chắc sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi lại. Quả thực, chuyện chưa nắm chắc trong tay, Lãnh Liệt Hàn tuyệt đối sẽ không nói ra, lại càng không đi động thủ.
"Vì sao?" Đường Sâm hỏi một câu đơn giản.
"Trực giác." Đang lúc mọi người trầm mặc đến đáng sợ, Lãnh Liệt Hàn đột nhiên nói ra hai chữ.
"Trực giác? Đại ca, trực giác của anh? Em cũng không tin. Anh đừng tuỳ tiện hù doạ như thế a, em cũng không phải dễ bị hù doạ đâu." Đường Sâm vội vàng nhảy dựng lên.
Thanh Long và Ngân Long lại không biểu hiện ra bất cứ chuyện gì, vẫn lạnh lùng như thường ngày.
Lãnh Liệt Hàn lúc này không nói gì, chỉ là khoé môi khẽ cong lên.
Đường Sâm biết cứ như vậy cũng không hỏi ra được cái gì. Chuyện ác ma không muốn nói, anh ta có chết cũng đừng mong biết được.
Lúc này, cửa thư phòng bị gõ 'cốc cốc' vài tiếng.
Một người vệ sĩ toàn thân quần áo màu đen đi vào "Báo cáo Lãnh thiếu, tiểu thư đã ra khỏi biệt thự."
Lãnh Liệt Hàn nhíu máy "Đi đâu?"
"Electronic city."
Đường Sâm đang uống cà phê thì 'phụt' một tiếng, toàn bộ đều bị phun ra ngoài "Cái gì? Electronic city? cái nha đầu này đi đến đó là gì? một mình sao?"
"Thưa Đường thiếu, tiểu thư là đi cùng tổng giám đốc của Hàn Thị."
"Hàn Triết Húc?" Đường Sâm cau mày, người đàn ông này cũng là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ a.
Thanh Long, Ngân Long lúc này nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, nhìn xem anh có muốn bọn họ làm gì không, ví dụ như. . . đón tiểu thư trở về?
Ai ngờ, Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Thanh Long, Ngân Long biết lão đại của bọn họ muốn tự thân xuất mã, vì vậy nhún nhún vai, nhìn về phía Đường Sâm.
Gương mặt Đường Sâm lại vô cùng hứng thú, bộ dạng mười phần là xem kịch vui đi ra ngoài cùng Lãnh Liệt Hàn. Thanh Long, Ngân Long bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại, tiếp tục dò xét tin tức tử tinh thạch.
Lúc này, ở Electronic city Hạ Du Huyên đang điên cuồng chơi đùa lại không hề biết rằng, nguy hiểm sắp xảy ra. . .