Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 29


Chương trước Chương tiếp

“Phụt…” Một ngụm cà phê phun thẳng lên bàn trà. Thành Anh suýt bị văng trúng, cô vội bật dậy, níu lấy tay vịn ghế sofa để tránh né.

Trên màn hình máy tính.

Tài khoản “Weibo chính thức của Cao Thịnh”, lượng fan chưa đến mười nghìn, chỉ theo dõi ba người, vậy mà lại gây bão dư luận khắp nơi.

Châu Mạt nhìn chằm chằm vào bài đăng có nhắc tên mình.

Thành Anh lấy khăn giấy, lau sơ cánh tay rồi ghé lại gần, cố nhịn cười nói với Châu Mạt: “Chồng em cũng đủ tàn nhẫn đấy chứ.”

“Hai người họ vốn chẳng có tình cảm gì hết. Mà chồng em lần này cao tay thật, vừa giúp cậu trắng án, lại còn chặn luôn đường lui của Đỗ Liên Tây.”

“À đúng rồi… anh ấy còn mua hết mấy từ khóa hotsearch mà em từng mua, cả tháng luôn, kể cả hai cái bài em đăng về anh ấy.”

Châu Mạt im lặng: “…Chị có thể đừng gọi là ‘chồng em’ nữa được không?”

Nổi cả da gà, gọi nhiều quá đến mức cô cũng tưởng là thật, cứ như người đàn ông đó thực sự là của cô vậy.

Chỉ là…

“Cũng tạm thôi.” Chuyện giữa hai người họ, rối rắm đến mức chẳng biết bắt đầu từ đâu. Vợ chồng lôi kéo nhau lên mạng khiến lòng Châu Mạt cũng chẳng yên.

Hơn nữa, cái Kim Đô này… đúng là quá nhỏ. Nhà đầu tư của Hoàng Thái hậu lại chính là Tạ Xiễn. Nhưng… nếu không phải anh thì còn ai có thể kiên trì đến vậy vì cô?

Nghĩ tới đây, Châu Mạt nhìn sang Tạ Xiễn, ánh mắt có phần mơ hồ.

Thành Anh vội vàng mời họ ngồi xuống. Tạ Xiễn tiến đến bên Châu Mạt, nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dắt cô đi về phía bàn ăn.

Châu Mạt có phần sững sờ, ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm chặt.

Đạo diễn Quách đứng cạnh cười khẽ, liếc mắt nhìn Thành Anh, rồi tự giác ngồi đối diện cặp vợ chồng ấy.

Châu Mạt ngồi xuống, khẽ liếc sang người đàn ông bên cạnh, rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tạ Xiễn nghiêng người về phía cô: “Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa đi.”

Châu Mạt theo phản xạ liếc mắt nhìn Thành Anh và đạo diễn Quách, sau đó mới nghiêng người sang, lí nhí đáp: “Cảm ơn anh…”

Giọng cô nhỏ đến mức chỉ như tiếng gió.

Tạ Xiễn khẽ gật đầu, tỏ ý đã nghe được. Anh giơ tay, ngón trỏ khẽ ngoắc về phía cô. Châu Mạt nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của anh, có phần chần chừ, nhưng rồi vẫn nghiêng người lại gần.

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông cũng nghiêng sát lại, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô. Môi anh khẽ nhếch lên, thì thầm: “Khách sáo rồi, vợ à.”

Mặt Châu Mạt lập tức đỏ bừng, vội quay đi né tránh.

Gì thế này chứ…

Tạ Xiễn nhướng mày, bật cười khẽ một tiếng.

Đạo diễn Quách vui vẻ hỏi: “Uống chút rượu không?”

Tạ Xiễn đáp: “Không được rồi, lát nữa tôi còn phải lái xe.”

Đạo diễn cười: “Cũng định cụng ly với cậu một chút, vậy để Châu Mạt uống với tôi nhé?”

Tạ Xiễn nhìn sang Châu Mạt vẫn đang ngơ ngác, nói: “Cô ấy cũng không biết uống.”

Thành Anh liền cầm lấy một chai vang, rót cho đạo diễn một ly: “Đạo diễn Quách, để tôi uống với anh. Để hai người họ trò chuyện riêng, dạo này có chút xích mích.”

“Ha ha, được, vậy chúng ta cụng ly.” Đạo diễn vừa nói vừa nâng ly, cụng nhẹ với Thành Anh.

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, đầy kín cả bàn. 

Bữa ăn bắt đầu. 

Châu Mạt cúi đầu ăn, cô không trốn tránh mà đang suy nghĩ làm thế nào để cảm ơn Tạ Xiễn cho đúng.

Nhưng mặt cô lại cứ ửng hồng, cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó đã khác.

Một miếng cá được gắp vào bát của cô, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai: “Lát nữa có về biệt thự không?”

“Không về, sáng nay tôi mới rời khỏi đó mà.” Châu Mạt gắp miếng cá lên, trả lời anh.

Tạ Xiễn tựa người vào lưng ghế: “Khi nào thì em mới chịu quay lại?”

“Tôi không tính quay lại.” Châu Mạt liếc nhìn anh một cái. 

Tạ Xiễn ngồi ngả ra sau, cổ áo sơ mi hơi mở, trông có phần phóng túng.

Tim Châu Mạt khẽ rung lên, cô liền ngồi ngay ngắn lại.

Anh mím môi: “Giờ em đã là người của công chúng, anh sẽ đổi cho em căn hộ khác.”

“Không cần đâu, tôi cũng kiếm được tiền rồi… Ưm!” Câu nói còn chưa dứt, Tạ Xiễn đã nghiêng người qua, chặn môi cô lại.

Hai người bên bàn còn đang trò chuyện cũng sững sờ.

Tạ Xiễn một tay vẫn đặt trên lưng ghế, anh nghiêng đầu, hôn lên môi Châu Mạt. Bị bất ngờ, cô chỉ biết ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế.

Vì hành động bất ngờ đó, cả không gian trước mắt cô trở nên tối đen. Mắt cô mở to, chỉ thấy được ánh mắt dài hẹp của anh, hơi thở rối loạn, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.

Đầu lưỡi anh luồn qua.

Châu Mạt không còn đường lui, chỉ còn biết siết lấy cổ áo sơ mi của anh.

Khoảnh khắc đó…

Cô mới hiểu, thì ra hôn môi có thể khiến người ta cảm thấy như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng cụng ly vang lên trong trẻo. Châu Mạt mím môi, lại khẽ cắn nhẹ.

Tạ Xiễn liếc nhìn cô, bật cười khẽ.

Châu Mạt không nhịn được, lườm anh một cái.

Tạ Xiễn lấy điện thoại ra, đặt lên mặt bàn, nói: “Quét mã đi.”

Châu Mạt nhìn chằm chằm vào mã QR trên điện thoại, không hề động đậy.

Đạo diễn Quách ngồi đối diện, nhịn không được bật cười: “Tổng giám đốc Tạ, bị vợ chặn rồi sao?”

Tạ Xiễn vẫn dõi theo Châu Mạt, ánh mắt lơ đãng dừng nơi cổ áo cô, nhưng vẫn trả lời đạo diễn: “Ừm. Cô ấy nhất định không chịu kết bạn lại, vẫn còn giận.”

Đạo diễn Quách cười lớn: “Không ngờ cũng có ngày anh phải chịu cảnh này đấy…”

Châu Mạt cảm thấy ánh mắt người đàn ông có phần quá đà, liền kéo cổ áo lên một chút. Do dự một hồi, cô mới cầm điện thoại lên, quét mã QR của Tạ Xiễn.

Yêu cầu kết bạn được gửi đi.

Rất nhanh.

Hai chữ “Tạ Xiễn” xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô, ảnh đại diện là bầu trời xanh thẳm.

Châu Mạt đặt điện thoại xuống, vùi đầu ăn cơm. Thành Anh và đạo diễn Quách vốn có chút quen biết, hai người nói về tình hình giới giải trí hiện tại. Đạo diễn than thở rằng phim giờ khó làm, diễn viên phải nâng, nhà đầu tư cũng phải nịnh, mà phim quay xong chưa chắc đã được duyệt.

Thành Anh thì bảo bây giờ diễn viên khó dẫn dắt, ai tính tình tốt thì đỡ, chứ tính xấu thì nhiều chuyện, đặc biệt là những người có chính kiến riêng…

Một lúc sau, đạo diễn Quách cười cười hỏi Tạ Xiễn: “Tổng giám đốc Tạ chắc là chẳng có gì phải lo lắng rồi chứ?”

Tạ Xiễn gắp miếng thịt bò bỏ vào bát Châu Mạt, đáp: “Có chứ, chuyện vợ chồng cũng là chuyện đáng lo mà…”

Đạo diễn Quách phá lên cười: “Đúng đúng, chọc giận vợ rồi thì cẩn thận bị đưa thẳng lên hot search!”

“……”

Châu Mạt nhìn miếng thịt bò trong bát, bất lực đến mức muốn thở dài. Rõ ràng là cô cũng bị anh kéo vào vũng nước này mà.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...