Đại tiểu thư cùng vài vị điều hương sư kia đều bị gây kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nhìn A Cổ Thái lấy ra đôi bao tay mỏng màu gạo đeo lên, bọn họ cũng không biết là cái gì chỉ biết kinh ngạc.
Đôi bao tay của A Cổ Thái cũng không phải loại bao tay bằng nhựa hay cao su của thời hiện đâị, Đại Chu cũng không có một gốc cây cao su nào, mà chỉ là bao tay được làm từ những sợi tơ tằm và các loại sợ bông khác tổng hợp lại, tẩm qua loại dầu cây trẩu… có thể dùng để chống nước, có thể bảo hộ hữu hiệu tay của A Cổ Thái.
Mọi người tựa như đang xem biểu diễn ảo thuật, A Cổ Thái lấy những chiêu thức màu mè của một nhà pha chế biểu diễn rất tốc độ và những động tác phức tạp điều chế ra một bình nhỏ dầu thơm.
Chất lỏng màu hổ phách đang bập bềnh đong đưa trong lọ thủy tinh hình lăng, trải qua quá trình chiết xạ, ánh sáng chiếu rọi vào, lộ ra càng nhiều màu sắc biến hóa, rực rỡ loá mắt.
Hắn ra hiệu bảo Tô Mạt vươn tay ra, sau đó ở trên cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa lên.
Làm xong, hắn không ngừng động tác, lại cầm lấy một lọ chất lỏng màu băng lam ( khối băng có màu lam), nhẹ nhàng bôi lên một ít ở trên cổ tay đại tiểu thư.
Hắn buông dụng cụ, cởi bao tay xuống, khoanh tay cười mỉm chi nhìn các nàng,“Thấy sao?”
Đại tiểu thư đã sớm bị kinh hoàng rồi, nàng chưa từng ngửi qua mùi hương tuyệt như vậy, nhẹ mà không phai, thơm và không tục, ngưng đọng mà không nồng nặc...... Sâu kín, như là trong mộng ngửi được hương thơm thanh nhã của hoa mai, nhưng cũng cảm thấy không phải là hương hoa mai, lại phù hợp với khứu giác của nàng như vậy, giống như mùi đó sinh ra là dành cho nàng, mùi hương của thân thể.
Nàng nhìn về hướng Tô Mạt, đến ngay cả tiểu muội vẻ mặt đều lộ ra biểu tình không tin được.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn A Cổ Thái,“Ngươi làm bằng cách nào? Rất không tin được nha.”
Này không phải là loại nước hoa bình thường, đây là A Cổ Thái căn cứ vào thể vị không giống nhau của nàng và tỷ tỷ, hòa trộn sau đó phát triển thêm, sau đó liền biến thành loại mùi hương dùng ngoài da này.
Sâu kín như có như không, sẽ không làm cho người ta cảm thấy thơm như rượu, thơm hơn mùi cơ thể một chút, so với nước hoa thì nhẹ hơn rất nhiều.
Thật giống như một gốc cây hoa thiên nhiên, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, ngươi nếu muốn ngửi kĩ, lại giống như không có gì hết.
Đúng là một mùi hương thơm kì diệu!
A Cổ Thái đắc ý nhếch mày lên,“Cái này được kêu là ‘ Dư vị mỹ nhân.”
Tô Mạt xì một tiếng cười rộ lên, A Cổ Thái này, cũng biết chơi chữ, nhưng cũng đúng, mỹ nhân đi rồi, nhưng làn hương vẫn còn lưu lại trong không khí, cũng chính là dư vị .