Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 161: Chuyện cũ trước kia


Chương trước Chương tiếp

Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, hắn thật sự muốn vì mình mà làm như vậy sao?

"Nam cặn bã, chàng càng trả giá vì ta, càng sẽ làm ta cảm thấy có lỗi với chàng. Ta... ta biết chàng đối với ta rất tốt. Nhưng là... ta thật sự không thể nhận trói buộc của đại viện hoàng cung này!"

Lệ Ảnh Yên đau lòng, nàng biết nam nhân này quả thật im lặng làm rất nhiều chuyện cho mình, dung túng nàng, bao che nàng, thậm chí không tiếc làm chuyện ngỗ nghịch với thân mẫu của hắn.

Nhưng hắn càng như vậy, Lệ Ảnh Yên càng cảm thấy chữ "Yêu" này thật sự nặng nề, chẳng lẽ thật sự muốn nàng buông tha tự do, buông tha vui vẻ sao?

"Nếu ta vì nàng buông tha cho vương vị, nàng có còn điều cố kị không?"

"Không thể!"

Lệ Ảnh Yên phản xạ có điều kiện cắt đứt lời nói của Tiêu Dung Diệp, bản thân vốn đã thiếu hắn thật nhiều thật nhiều, nếu hắn lại vì nàng buông tha tiền đồ, đây quả nhiên là cả đời đều mơ hồ rồi.

"Nam cặn bã đáng chết, chàng cắt đứt đường lui để ta dùng cả đời cũng không trả hết ân tình cho chàng ư?"

"Trả? Ha ha, nếu nàng cho rằng đời này còn không trả hết, vậy thì đời sau, kiếp sau sau nữa lại tiếp tục trả! Chỉ cần Lệ Ảnh Yên nàng ở đây, Tiêu Dung Diệp ta liền đi theo bằng mọi cách!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên qua, nhẹ nhàng hôn lên.

Nụ hôn quyến luyến không thôi của hắn mang theo sự tuyệt vời, khiến tâm Lệ Ảnh Yên khó có thể ức chế mà run rẩy.

"Nàng có con của ta, chính là nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta. Cẩu Đản, đừng để người khác làm tâm rối loạn, giống như người không có việc gì mà bỏ đi, nàng không thể tàn nhẫn như vậy. Cưới nàng, lựa chọn người thê tử như nàng là việc làm thận trọng nhất đời ta. Ta không muốn nàng lại băn khoăn gì, chỉ cần giao trái tim cất giữ cho ta, làm tân nương tử xinh đẹp nhất của ta là đủ rồi!"

Môi hôn lên cánh tay nhỏ bé, thong thả di động, mang theo tim đập thình thịch, bao trùm lên trên cánh môi tái nhợt.

Nhẹ nhàng hôn, xoay tròn giống như hoa anh đào, xẹt qua từng tấc một. Mùi hương nam tính dễ ngửi trải rộng trên người, dần dần làm tan lý trí của Lệ Ảnh Yên.

Chuyển hóa từ bị động hôn môi thành chủ động ma sát, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bị tình yêu nhu tình của Tiêu Dung Diệp bắt làm tù binh. Cánh môi rốt cuộc khó có thể khống chế, triền miên quấn quýt nói lên lời lửa nóng.

Hai người hôn môi, giống như coi nơi này thành chốn không người càn rỡ gặm cắn. Lộ Lệ và Diên nhi ở một bên nhìn hồi lâu, biến thành khô nóng khó nhịn.

"Diên nhi, cảm giác của ta tới rồi, làm sao bây giờ?"

"Hả... Cảm giác gì?" Diên nhi vừa mới nói ra miệng, bên môi Lộ Lệ liền gợi lên một chút nếp nhăn tà ác trên mặt khi cười.

Lộ Lệ tiến lên một bước, nâng mặt Diên nhi lên, chính là một nụ hôn càn rỡ dời núi lấp bể.

Diên nhi tránh không kịp, còn chưa kịp phản ứng liền bị lực đạo mãnh liệt thôn tính tiêu diệt môi lưỡi.

Hai đôi nam nữ hôn môi, biến Thái Y viện - nơi vốn để chữa trị cho bệnh nhân "hoàn toàn" trở thành thánh địa tiên lữ rồi.

Liêu Chiêm Hạo ám sát không thành, gần như lộn ngược xoay tròn một đường ra sau. Vốn vì khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đúc của Lệ Ảnh Yên mà đã đánh mất ba hồn bảy phách, nhưng khi nhìn thấy khối tử ngọc óng ánh trong suốt, ông liền hoàn toàn mơ hồ rồi.

Khó có thể tin, kinh ngạc, đủ loại dấu hiệu thoáng hiện ở trong đầu.

Gần như chạy trối chết trốn vào trong một gian phòng tối đen.

Liêu Chiêm Hạo vẫn ở trong khó có thể tưởng tượng, vào phòng, thân mình sa sút liền dựa trên ván cửa.

Làm sao có thể? Không phải năm đó Hứa Di đã bị hư thai sao? Làm sao có thể xuất hiện bé gái này, nhưng lại có khối Tử Ngọc truyền lại từ đời sau đó.

Chẳng lẽ năm đó Hứa Di không có phá thai thành công? Đã sinh hạ đứa nhỏ rồi đưa ra ngoài cung?

Nghi vấn liên tiếp, chớp động ở trong đầu.

Ông muốn làm rõ ràng mọi chuyện, nhất định, nhất định phải làm rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Liêu Chiêm Hạo vội vàng cởi thân y phục dạ hành ra, thay một thân y phục thị vệ trong cung, cầm lấy trường mâu, bước nhanh đi đến Bích Tiêu cung.

Đèn hoa dưới trăng, ánh sáng loang lổ làm nổi bật đèn bằng vải lụa.

Chợt, một bóng dáng nhanh chóng lướt qua.

"Ai?"

"Là ta, Liêu Chiêm Hạo!"

Liêu Chiêm Hạo vội vàng gấp gáp tới đây, làm Ý phi vốn đang ngủ say liền hoa nhan thất sắc.

"A, là huynh sao. Tới đây trễ như thế, có chuyện gì sao?"

Biết được là Liêu Chiêm Hạo, Ý phi mới lần nữa để trái tim vọt lên tới cổ họng về vị trí cũ.

"Ta tới là có một việc hỏi muội."

"Chuyện gì? Ngồi xuống nói đi!"

Nói xong, Ý phi không nhanh không chậm rót một ly trà cho Liêu Chiêm Hạo.

"Người nữ tử muội muốn ta ám sát là đứa con thất lạc của vong quốc Bắc Minh!"

"Cái gì?"

"Choang" một tiếng, ấm tử sa Ý phi cầm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Một tiếng vỡ nát thanh thúy vang lên, đủ để thấy được sự kinh ngạc của Ý phi.

"Nàng là công chúa Bắc Minh quốc, là đứa nhỏ của hoàng hậu Hứa Di, cũng là đứa nhỏ của Tiêu Hạo Thiên!"

"Không có khả năng!"

Ý phi nghe xong, trọng tâm không ổn định một cái, vội vàng lấy tay chống đỡ bàn.

Tuy rằng Ý phi không biết bộ dáng Hứa Di như thế nào, nhưng chuyện phong lưu năm đó của bà ta và hoàng đế An Nam quốc - cũng là Tiêu Hạo Thiên đã truyền khắp hai quốc gia, thậm chí hai nước không tiếc chinh chiến ngựa sắt sông băng.

Bắc Minh quốc thế đơn lực bạc, bị An Nam quốc tiêu diệt.

Hoàng thượng và hoàng hậu uống rượu độc chết ở trong cung.

Mà Tiêu Hạo Thiên đa mưu túc trí cũng vì Hứa Di chết mà không tiếc tàn sát hàng loạt dân trong thành Bắc Minh quốc, toàn bộ Hoàng thất Bắc Minh quốc đều bị huyết tẩy trong một đêm.

Thủ đoạn Tiêu Hạo Thiên rất mạnh mẽ, khiến người biết nội tình chuyện này đều rối rít ngậm chặt miệng.

Chuyện này gần như đã phủ bụi hai mươi năm, nước mất nhà tan, đứa con thất lạc của một vong quốc làm sao có thể xuất hiện vào giờ phút này? Nhưng lại trùng hợp là nữ nhân mà nhi tử của mình muốn cưới.

Đây cũng quá hoang đường, Ý phi không tin từ trong đáy lòng.

"Ta vẫn không tin, năm đó huynh là huynh đệ kết bái sống chết với Lệ Hùng Vân - hoàng thượng Bắc Minh quốc, huynh hẳn là biết tiện nhân Hứa Di bị ép uống hoa hồng, bà ta không thể sinh, làm sao có thể bỗng nhiên nhảy ra một nữ nhi?"

Ý phi khó có thể tin, lúc ấy Tiêu Hạo Thiên đi sứ Bắc Minh quốc, không nói đến chuyện bị Hứa Di - ả hồ ly tinh "Nhất vũ khuynh thành" đó câu đi ba hồn bảy phách, làm sao có thể sẽ có một nữ nhi.

"Không có gì là không thể, ta là huynh đệ kết nghĩa với Lệ Hùng Vân, làm sao có thể không biết tất cả mọi chuyện của ông ta."

Nói xong, Liêu Chiêm Hạo thong thả bước chân vào trong cung, nói hết thảy ngọn nguồn mọi chuyện ông ta biết trong sự kinh ngạc của Ý phi - -

"Hai mươi năm trước, Tiêu Hạo Thiên đi sứ Bắc Minh quốc, liếc mắt một cái liền yêu Hứa Di - hoàng hậu của Hùng Vân, Hứa Di là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương ai ai cũng biết, tự nhiên là khiến các nam nhân đều không ngừng thèm muốn."

"Hùng Vân xử lý chính vụ nhiều năm, rất ít khi đi vào hậu cung, điều này khiến cho Tiêu Hạo Thiên và Hứa Di có cơ hội cẩu thả với nhau!"

"Hai người bọn họ cùng nhau điên loan đảo phượng, thậm chí Hứa Di hoài thai nghiệt chủng của Tiêu Hạo Thiên. Vốn bọn họ tưởng rằng che giấu cực kỳ tốt, lại không nghĩ vẫn bị Hùng Vân phát hiện. Hứa Di tự biết việc này giấu diếm không xong, liền tính toán rời khỏi Hùng Vân, cùng tặc nhân Tiêu Hạo Thiên kia trở lại An Nam quốc."

"Sao Hùng Vân có thể chịu được loại chuyện này, xuất phát từ nghĩa khí bằng hữu, ta liền ra chủ ý để tiện nhân Hứa Di kia uống tàng hoa hồng, khiến thai nhi trong bụng nàng ta xảy thai. Lại không nghĩ... Aizz, ta vẫn là tính sai. Bát tàng hoa hồng đó hoàn toàn không có độc chết thai nhi trong bụng nàng, ngược lại làm cho nàng đưa hài tử ra ngoài cung. Mà đứa nhỏ này chính là nữ tử mà muội muốn ta ám sát, tân nương tử của đứa nhỏ Dung Diệp này!"

Liêu Chiêm Hạo nói xong liền bất đắc dĩ thở dài, thế sự này thật đúng là làm ràng buộc người ta.

Mà Ý phi nghe đến đó, nhất thời một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt dọa người, bàn tay nắm chặt càng trở nên vô lực.

Bỗng chốc "Rầm" một tiếng, Ý phi ngã ngồi trên ghế.

Mẫu thân độc hại phu quân Ý phi, nữ nhi độc hại nhi tử của Ý phi, đôi mẹ con này thật đúng là đối thủ một mất một còn với Liễu Hoa Ý bà!

"Huynh... huynh làm sao mà biết nàng là đứa bé thất lạc của vong quốc Bắc Minh quốc?"

"Trên người nàng có một khối Tử Ngọc. Đó là tín vật định tình Hùng Vân đưa cho Hứa Di, hiện tại lại ở trên người nàng, hơn nữa bé gái này và Hứa Di gần như chính là xuất ra từ một khuôn mẫu. Muội nói, trừ bỏ là bé gái thất lạc của vong quốc, còn có khả năng khác sao?"

Nghe được Liêu Chiêm Hạo nói như vậy, Ý phi âm thầm hung hăng khảm móng tay sơn màu đỏ thẩm vào bên trong lòng bàn tay.

"Vậy huynh...có giết nàng ta không?"

"Ta..."

Bị Ý phi hỏi mấu chốt của vấn đề, Liêu Chiêm Hạo liền do dự.

"Không cần phải nói, ta cũng biết rõ huynh hoàn toàn không thể xuống tay giết nàng ta!"

Ý phi gằn từng tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia thương cảm. Tuy rằng nói Liêu Chiêm Hạo này luôn miệng nói yêu mình, thậm chí thật nghe lời nói của mình mà làm việc. Nhưng Ý phi không ngốc, mắt bà rõ ràng nhìn ra, kỳ thực người ông ta yêu hoàn toàn không phải mình.

"Huynh yêu Hứa Di, làm sao có thể nhẫn tâm giết hại một người có bộ dạng giống như thế, ta nói có đúng không?"

Ý phi nói từng chữ khoét tâm, lúc nói đến đây, lòng của bà đang nhỏ máu. Dù sao, người nam nhân trước mắt này là người bản thân yêu sâu đậm nhiều năm, thậm chí vì hắn, cam nguyện gả cho Tiêu Hạo Thiên lớn hơn mình mười lăm tuổi để làm phi.

Nghe được lời nói Ý phi, Liêu Chiêm Hạo chợt run lên, trong lòng tự nhiên là ngũ vị tạp trần.

Đúng vậy, Ý phi nói xác thực không sai, Liêu Chiêm Hạo hắn yêu Hứa Di sâu đậm, biết rõ nàng là nữ nhân của huynh đệ tốt, bản thân vẫn không thể khắc chế mà yêu nàng sâu đậm.

"Ý muội, ta không muốn giấu giếm muội. Ta... quả thật yêu Hứa Di sâu đậm, cho nên khi ta thấy bộ dạng nữ tử giống nàng ấy như thế, ta thật sự không hạ thủ được, tha thứ cho ta..."

"Vậy huynh đến nói với ta, rốt cuộc huynh xem ta là gì của huynh?"

Ý phi thấp giọng rít gào, lúc lơ đãng, nước mắt lớn như hạt đậu "tách, tách" rơi xuống!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...