Như Là Cố Nhân
Chương 30
Nữ tử mặc trang phục nha hoàn thấy Phan Dao Dao, sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp nói: “Thiếu phu nhân …”
Phan Dao Dao khinh thường nhếch môi: “Ta không nhận nổi danh xưng này nha.”
Nàng kia vẻ mặt áy náy: “Thiếu phu nhân, nô tỳ thật sự xin lỗi người, bất quá xin người tin nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không có ý mạo phạm người.”
Phan Dao Dao xoa xoa thái dương, ánh mắt nhìn hai cánh cửa: “Ta đây còn phải cám ơn ngươi vô tình mạo phạm ta chứ.”
Tiểu nha hoàn xấu hổ quẫn bách, đứng đó bất an, tay chân lóng ngóng không biết làm sao, cũng không biết nói gì. Nàng đã hứa với chủ nhân cũ, với chuyện cũ không lộ ra nửa điểm. Cho nên, với Phan Dao Dao , muốn giải thích nhưng một câu cũng không nói được.
Thẩm Qua đỡ Chu Tước bước tới, Chu Tước kéo kéo ống tay áo của Phan Dao Dao: “Nàng ta là ai?”
Phan Dao Dao cười nói: “Trước kia là người ở Từ phủ, bây giờ người ta đã bay cao rồi a.”
Nghe được giọng điệu châm chọc của Phan Dao Dao, tiểu nha hoàn bất đắc dĩ nói: “Không biết Thiếu phu nhân đến đây có chuyện gì?”
Câu này nhắc Phan Dao Dao nhớ lại mục đích tới đây, ho nhẹ hai tiếng: “Đại môn nhà các ngươi dán thứ gì thật là kỳ quá, chút nữa hại chết hảo bằng hữu của ta rồi.”
Tiểu nha hoàn lúc này mới chú ý đến đạo bùa bị người ta xé xuống “A” một tiếng, vội vàng lượm lại mấy mảnh giấy vụn, “Thiếu phu nhân, tại sao người lại xé bùa xuống?”
Phan Dao Dao lạnh lùng nói: “Cái loại bùa chú tà ma hại người này, nên khiến chúng biến mất sạch sẽ trên đời mới tốt a.”
Tay tiểu nha hoàn đang lượm giấy khẽ dừng một chút, lại tiếp tục nhặt mấy mảnh vụn lên.
Chu Tước kéo tay áo Phan Dao Dao: “Quên đi, ngươi và nàng có thâm thù đại hận sao? Không thấy nàng ân hận lắm hay sao?”
Phan Dao Dao hất tay Chu Tước ra, thở phì phì nhìn nàng: “Ta có ý tốt muốn thay ngươi xả giận, không ngờ ngươi không những không cảm kích còn quay ra nói giúp người ta.”
Chu Tước đành lắc tay Thẩm Qua: “Công tử, chàng nói gì đi.”
Công tử cũng không nói giúp nàng, sắc mặt nghiêm lại nhìn nàng chằm chằm: “Không phải nói nàng đừng đi hay sao? Không phải nói nàng đừng nhúng tay vào chuyện tìm kiếm phù dung phỉ thúy sao? Nàng còn không nghe ta. Nàng có biết vừa rồi nguy hiểm lắm hay không? Nàng suýt mất mạng đó.”
Chu Tước nhức đầu: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Công tử, sao chàng tức giận vậy?”
Phan Dao Dao nói: “Để ta cho ngươi biết, ngươi mới bị trúng bùa!”
Chu Tước cảm thấy buồn cười: “Trúng bùa?”
Phan Dao Dao gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Chính là hai đạo bùa dán ở trước cửa Châu phủ.”
Chu Tước cười run rẩy cả người: “Sao có thể? Trên đời này làm gì có người thần thông quảng đại như vậy, vẽ bùa chú cũng linh nghiệm sao. Ngươi đừng có gạt ta.”
Thẩm Qua ôm lấy eo Chu Tước đang cười đến nhũn cả người, nói với Phan Dao Dao: “Chuyện tiếp theo giao cho ngươi, ta đưa nàng về.”
Phan Dao Dao vẫy vẫy tay cáo biệt.
Chu Tước không an phận giẫy dụa: “Thả ta ra, công tử chàng làm gì vậy, nếu không thả ta ra, ta sẽ tức giận đó.”
Thẩm Qua bất đắc dĩ buông tay để nàng lại trên mặt đất, ban đầu nàng còn hoa mắt chóng mặt đứng không vững, không ngờ chỉ một lúc lại khỏe mạnh như thường đứng vững. Tóm chặt tay Chu Tước, vừa đi vừa nói: “Nàng theo ta về.”
“Ta không muốn, ta phải ở lại.”
“Ta không đồng ý.”
“Tại sao ta cần sự đồng ý của chàng? Ta nói ta phải ở lại đây, công tử mau thả ta ra, chàng làm ta đau.”
Thẩm Qua cúi xuống, quả thật trên cánh tay trắng nõn của nàng đã đỏ ửng một mảng, đành phải thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông ra.
Chu Tước tức đỏ bừng cả mặt: “Chàng buông ra.”
Thẩm Qua trừng mắt với nàng: “Nàng đừng có mơ! Ta không để nàng vào chỗ nguy hiểm đâu.”
“Chỗ nguy hiểm nào, chàng rõ ràng nghĩ Dao Dao có năng lực hơn ta, chàng rõ ràng coi thường ta.”
Không hiểu sao nàng có thể kết luận như vậy, Thẩm Qua cũng không có cách nào, chỉ có thể nói rõ: “Nàng có biết mình trúng Tán Hồn chú không?”
Chu Tước giật nảy mình: “Tán Hồn chú?”
“Đúng vậy, Tán Hồn chú.”
Chu Tước cau mày nhìn hắn, không rõ hắn đang muốn nói gì.
Thẩm Qua nói: “Ta vốn dĩ không muốn để nàng biết. Nhưng, việc này là thật, ta không muốn làm nàng sợ.”
Chu Tước nhìn ánh mắt của hắn, thấy được sự lo lắng trong đó, đúng là không phải đang nói dối.
“Ta không tin, Tán Hồn chú là thứ gì?” Chu Tước liếm liếm môi: “Ta chưa từng nghe qua.”
Thẩm Qua ôm lấy mặt nàng, nhìn chăm chú: “Không nghe qua không có nghĩa nó không tồn tại. Nhiều năm trước, thuật Tán Hồn chú này từng hại chết rất nhiều người, thậm chí cả vương phi cũng không thoát khỏi. Từ sau khi Hoàng đế đăng cơ tới nay, đã diệt sạch loại vu thuật hại người này, cũng không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.”
“Ha Ha.” Chu Tước cười gượng hai tiếng “Vô duyên vô cớ lại có người muốn hại ta a?”
Thẩm Qua cầm tay nàng: “Nàng cho rằng ta đang bịa đặt sao?”
Hắn nắm chặt tay nàng làm hơi đau, hơi giãy ra nhưng không thoát nên mặc kệ hắn.
Chu Tước ngước nhìn lên, thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn vì nàng mà lo lắng.
“Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, ta không hiểu được. Chàng bỗng nhiên nói với ta, ta bị trúng Tán Hồn chú, không đầu không đuôi làm sao ta có thể tin. Huống hồ, ta cũng không đắc tội với ai hết!”
Lời này cũng có lý, Thẩm Qua giữ chặt tay nàng: “Nàng theo ta trở về, ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”
Thẩm Qua đem chuyện của A Lai thuật lại một lần, giúp Chu Tước thấy được chân tướng mọi chuyện.
Chu Tước lẳng lặng nghe Thẩm Qua nói, ánh mắt cũng không nhìn hắn giống như chuyện đáng sợ này không liên quan đến nàng.
Cuối cùng Thẩm Qua nói: “Ta vẫn rất lo nàng biết chuyện sẽ sợ hãu nên không dám nói cho nàng biết.”
Rốt cuộc không kìm chế được tình cảm dào dạt trong lòng, Chu Tước ôm lấy hắn: “Ta rất cảm động.”
Thật hạnh phúc a, công tử vì nàng mà suy nghĩ. Một người vì người khác mà lo lắng nhiều như vậy, làm nhiều việc như vậy, trừ bỏ yêu nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng thì còn có thể là gì? Nàng đi vào nhân gian, hắn là người đầu tiên yêu mến nàng vô điều kiện như vậy.
Nếu trong lòng mỗi người đều cất dấu một dây đàn thì công tử khẳng định đã chạm vào dây đàn tận sâu trong đáy lòng nàng.
Trong lòng giống như muốn nổ tung, thật sự rất hạnh phúc. Cuối cùng nàng cũng hiểu được câu: chích tiện uyên ương, bất tiện tiên. Đúng vậy, làm tiên nữ là ước nguyện trong lòng nàng, sở dĩ nàng muốn thành tiên bởi vì nàng cảm thấy chỉ có thể thành tiên nàng mới hạnh phúc thật sự. Mà giờ khắc này, không có tiên nhạc dập dìu, không có tiên vụ bồng bềnh, nàng cũng cảm giác được hạnh phúc.
Thực xin lỗi, nàng thầm nói với Diêm vương, ta không có cách nào hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Nếu công tử là lửa thì nàng tình nguyện trở thành con thiêu thân.
Thẩm Qua ôm lấy thắt lưng nàng, lúc này đang là mùa hè nóng bức mà thân thể hắn lại tỏa ra cảm giác mát lạnh. Đột nhiên bị người nào đó ôm cứng, hắn ngẩn ngơ nửa ngày tay mới chẫm rãi vuốt vuốt tóc nàng: ” Nàng không sợ nữa sao/”
“Không sợ.” Chu Tước không nghĩ ngợi đáp như chém đinh chặt sắt.
Thẩm Qua lại hỏi: “Vì sao?”
Chu Tước ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, ánh mắt tỏa sáng như sao, lấp lánh muôn màu: “Ta cũng không biết tại sao. Chỉ cần ở bên chàng, ta không thấy sợ hãi.”
Thẩm Qua nhìn thật sâu vào mắt nàng: “Nàng nói đúng, chỉ cần ta ở bên nàng, nhất định không để chuyện gì xảy ra với nàng,”
“Uhm” Chu Tước cười thản nhiên “Ta cũng sẽ không để chuyện gì xảy ra với chàng.” Nếu công tử có thể dốc lòng bảo vệ nàng, như vậy, nàng vì điều gì không thể quên mình để bảo vệ công tử.
Có thể có người vì nàng mà vượt sông băng biển lửa, thật là có phúc a.
Thẩm Qua ôn nhu mỉm cười, hôn lên môi nàng, mặt nàng càng ngày càng đỏ.
Trong lúc đang hạnh phúc tiếp nhận nụ hôn nồng nàn của công tử, trong ngực, một vật bỗng nhiên tỏa ra hơi nóng, nàng “Ôi” một tiếng. Thẩm Qua lo lắng hỏi: “Làm sao vây?”
Chu Tước lấy từ trong vạt áo miếng ngọc bội đang nóng lên: “Thứ này có chút cổ quái.”
Ngọc bộ được lấy ra, phát sáng trước mắt hai người, suýt nữa bị hào quang chói mắt làm cho không mở mắt lên được. Tay Chu Tước run lên, đem ngọc bội quăng ra xa.
Ngọc bội “leng keng” rơi xuống đất.
Chu Tước lúc này mới nhớ tới đó là thứ Diêm vương giao cho nàng, nếu bị hư không biết có hậu quả gì không. Trong lòng cảm thấy hối hận, muốn xem xét lại, nhưng hào quang vẫn rất chói mắt. Đợi đến khi mắt thích ứng với ánh sáng, liền híp lại nhìn, tốt quá, ngọc bộ vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Chỉ là, sao nó lại biến hóa như vậy?
Lúc ban đầu Chu Tước nhận ngọc bội thì vẫn là bạch ngọc, mà hiện giờ lại phát ra lục quang. Chính giữa ngọc bội hải uyên đang xoay vòng như đang múa, còn bích phù hoa hai bên lại đỏ rực lên.
Thẩm Qua ném một chiếc khăn lên ngọc bội che bớt ánh sáng: “Có chuyện gì xảy ra?” Hắn chưa bao giờ gặp chuyện cổ quái như vậy, miếng ngọc lại có thể biến hóa màu sắc như vậy?
Chu Tước lắc đầu: “Ta cũng muốn biết.”
Thẩm Qua trầm mặc nửa ngày, lại hỏi: “Không phải ngọc bội của nàng sao?”
Chu Tước gật đầu: “Có người tặng ta.”
Nắm được điểm then chốt, Thẩm Qua nhìn nàng chăm chú: “Người đó là ai?”
Chu Tước cẩn thận hỏi: “Nếu ta nói là Diêm vương, chàng có tin không?”
Thẩm Qua tức giận muốn phất tay áo bỏ đi: “Nàng vẫn không thể tin ta sao?”
Cũng đoán được như vậy, Chu Tước không biết giải thích ra sao, gấp đến nỗi dậm chân, bối rối nói: “Ta nói thật chàng lại không tin, chẳng lẽ chàng muốn ta nói dối chàng mới tin sao?”
“Không cần nói dối ta, thẳng thắn nói chuyện là được rồi.”
“Ta đang nói thật a!”
Thẩm Qua xoay người: “Đủ rồi, thật vớ vẩn.”
Chu Tước đi theo hắn: “Ta biết chuyện này rất vớ vẩn. Vừa rồi chàng nói chuyện Tán Hồn chú ta cũng cho là vớ vẩn nhưng ta vẫn tin chàng. Nếu ta có thể tin, tại sao chàng không thể tin ta một lần?”
Thẩm Qua ngừng lại: “Chuyện Tán Hồn chú, gia tộc mẫu thân ta có người bị hại, cho nên ta mới xác định là có chuyện đó. Nhưng chuyện Diêm vương gì đó, ai có thể làm chứng cho nàng?”
“Dao Dao, nàng là người biết rõ mọi chuyện của ta.” Chu Tước đã quyết tâm, mang Dao Dao ra làm chứng.
Chu Tước lo lắng Thẩm Qua không tin, hận không thể lập tức mang Dao Dao trở về chứng thực lời nàng nói. Bên tai lại vang lên giọng nói: “Ta biết rõ chuyện gì của ngươi?”
Quay đầu lại thì thấy đúng người nàng muốn tìm Phan Dao Dao, đang ngạc nhiên đứng trên ngưỡng cửa. Thì ra chuyện điều tra cũng không được thuận lợi, Thẩm Qua và Chu Tước đi rồi, sau một hồi châm chọc tiểu nha hoàn, Phan Dao Dao mới nói ý định đến đó. Tiểu nha hoàn bị nàng châm chọc khiêu khích cũng rất đau khổ, khi nghe Dao Dao nói ra ý định thì cáo lỗi rằng Châu tiểu thư không có nhà. Nàng đương nhiên không muốn tay không trở về, huống hồ nàng cũng không tin lời nha hoàn kia, vì thế cố tình xông vào. Nhưng ở thành nam Châu gia cũng coi như là nhà giàu, bên trong lầu lầu tháp tháp, hành lang khúc khuỷu uốn lượn lung tung, cho tới khi nàng muốn bất tỉnh không tìm được cách gì đành phẫn nộ đi về, muốn nhanh báo cáo tình hình cho Thẩm Qua, không ngờ vừa vào cửa, đã nghe một câu không đầu không đuôi của Chu Tước.
Chu Tước thấy nàng đến, không chút do dự hỏi: “Dao Dao, ngươi trở về thật đúng lúc, ngươi kể chuyện của ta cho công tử nghe đi.”
Phan Dao Dao đi qua, vươn tay sờ sờ trán nàng: “Không phát sốt à, đang mê sảng sao?”
Chu Tước không kiên nhẫn phủi tay nàng xuống: “Ta không sốt, ta thật sự muốn.”
Phan Dao Dao quay đầu nhìn Thẩm Qua: “Ngươi thật sự muốn nghe?”
Thẩm Qua nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Trời ơi! Tước nhi, vô dụng thôi, hắn không tin đâu.” Phan Dao Dao cố thuyết phục Chu Tước, “Ta từng nói cho tên Từ Ấu An nghe, kết quả hắn nghĩ ta trúng tà, ép ta phải uống bùa chú một tháng trời. Ngươi biết không? Loại nước đó khó uống lắm, ta không muốn chúng ta lại chịu tội đâu.”
Chu Tước nói: “Công tử sẽ không ép chúng ta uống bùa đúng không?”
Thẩm Qua mỉm cười gật đầu.
Chu Tước bóp hai vai Phan Dao Dao: “Cho dù người khác muốn ép ngươi uống bùa, ta cam đoan nhất định giúp ngươi uống hết, ngươi yên tâm đi.”
Phan Dao Dao bất đắc dĩ lắc đầu, mang chuyện nàng xuyên không thêm mắm dặm muối kể ra. Có vài lần Chu Tước muốn cắt ngang nhưng nàng vẫn thao thao bất tuyệt, tuôn ra một tràng nhất quyết không để người khác xen vào? Miêu tả mình thành một tiểu nữ vô tội đáng thương, mà Chu Tước biến thành một Nữ quỷ ghê tởm mặt mũi hung tợn.
Cuối cùng, nàng kết luận: “Tóm lại, cuối cùng ta đã bị quăng xuống từ trên đài cao, tiếp theo là hôn mê bất tỉnh tới thời đại này.”
Nói xong, hai người đồng thời nhìn Thẩm Qua, đều muốn biết hắn nghĩ gì.
Thẩm Qua mỉm cười nói: “Chuyện không tồi.”
Hai người nhìn nhau thở dài, Phan Dao Dao nói với Chu Tước: “Thấy chưa, ta biết hắn không tin mà, ngươi đừng uổng phí tâm sức nữa.”
Trong lòng Chu Tước thất vọng tràn trề đồng thời chậm rãi điều chỉnh tâm tình, công tử không tin cũng không lạ, chuyện cổ quái như vậy, bắt hắn lập tức tiếp nhận thật sự rất khó nha. Nàng không muốn lừa hắn, cho dù hắn không tin cũng muốn nói thật với hắn.
Không ngờ Thẩm Qua lại nói: “Không, ta tin.”
Hai mắt Chu Tước sáng lên: “Thật không?”
Thẩm Qua chăm chú nhìn ánh mắt của nàng: “Vì nàng, ta sẽ thử tin tưởng.” Nếu không tin thì những chuyện cổ quái phát sinh sẽ phải giải thích thế nào?
Chu Tước vỗ vỗ ngực: “Sớm biết chàng chấp nhận được, ta đã không vất vả giấu diếm.”
Phan Dao Dao vẫn còn ôm thái độ hoài nghi: “Thẩm công tử, ngươi thật sự tin lời ta.”
Thẩm Qua nhún nhún vai: “Thế gian rộng lớn, không có chuyện gì là không thể.”
Chu Tước nhảy lên người hắn, ôm cổ công tử: “Chàng vẫn là tốt nhất.”
Phan Dao Dao rớt da gà đầy đất: “Còn làm trò ôm ôm ấp ấp, không muốn người khác sống sao?”
Chu Tước ngượng ngùng cười cười.
Phan Dao Dao liếc nhìn xung quanh, phát hiện có một chiếc khăn trên đất: “Ai mà xả rác bừa bãi vậy? Sao vứt rác lung tung a? Cho dù là trân châu dị bảo cũng không nên vứt lung tung như thế.” Xoay người định nhặt lên.
Thẩm Qua và Chu Tước đồng thời kinh hô: ” Đừng nhúc nhích.”
Nhưng lời nói quá trễ, Phan Dao Dao nhanh nhẹn nhặt chiếc khăn lên, ngọc bội lại tỏa sáng khắp sảnh đường, Chu Tước và Thẩm Qua phản xạ có điều kiện lấy tay áo che mắt, Phan Dao Dao không phòng bị lập tức bị ánh sáng mạnh làm lóa mắt, nàng hoảng loạn ném chiếc khăn về chỗ cũ nhưng cũng không chính xác chỉ che được phân nửa ngọc bội. Bất quá, ánh sáng cũng giảm hơn phân nửa. Hai mắt Phan Dao Dao đau đớn, lệ tuôn đầy mặt.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp