Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 33: Chị em
“Chương Phương không thể sanh con, Trần An Bác có nói qua, Trần Đạp Tuyết không phải là con ruột của Trần An Uyên và Chu Phương.” Diệp Thanh Dương nghĩ tới ánh mắt Trần Đạp Tuyết nhìn mình thì khựng lại, “Rất nhiều người nói Oanh Khê và Trần Đạp Tuyết giống nhau. Tôi cũng cho rằng là sự trùng hợp thôi, không nghĩ tới…”
“Con bé có khỏe không?” Lúc này, nhìn Trần Nhất Thần trông già đi rất nhiều, khom lưng ngồi trên giường. Diệp Thanh Dương nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng, bả vai run run.
Nghe được câu này, Diệp Thanh Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn anh. Trong chốc lát lại hiện ra nụ cười: ‘Từ đầu tới cuối, anh đều hỏi thăm Trần Đạp Tuyết có khỏe hay không, Trần Đạp Tuyết như thế nào, còn Oanh Khê thì sao? Hình như anh không quan tâm đến Oanh Khê một chút nào thì phải?”
“Tôi…” Trần Nhất Thần kinh ngạc mở lớn mắt nhìn, không tìm được bất kỳ lời giải thích nào. Anh thừa nhận, anh thật sự quan tâm con gái lớn hơn một chút.
“Lúc nãy, anh hỏi tôi đứa bé như thế nào. Sau khi tôi nói xong, anh liền mất hồn mất vía, có phải từ đầu tới cuối anh đều đang nghĩ tới Trần Đạp Tuyết, đúng không?” Diệp Thanh Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, quay lưng lại với Trần Nhất Thần, nhìn cảnh đêm bên ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trần Nhất Thần vẫn im lặng, mà theo cách suy nghĩ của Diệp Thanh Dương, im lặng chính là cam chịu. Anh cảm thấy bất bình, vì Oanh Khê mà cảm thấy bất bình.
“Các người không cam lòng đưa Trần Đạp Tuyết cho người khác nuôi, nhưng lại một chữ cũng không đề cập tới nơi nương tựa của Oanh Khê. Anh chính là chấp nhận đưa cô ấy cho người khác nuôi. Tô Uyển trở lại thành phố G, tôi cũng không tin cô ta không hề tiếp xúc qua với Trần Đạp Tuyết. Nhưng Trần Đạp Tuyết vẫn còn đang vui vẻ chung sống với Trần An Uyên, mà ngày hôm sau, khi tôi biết sự tồn tại của cô ta, cô ta đã chạy tới tôi muốn dẫn Oanh Khê đi, có thể là cô ta tưởng rằng Oanh Khê là con gái lớn bệnh. Đều là con gái của anh, tại sao thái độ của hai người lại chênh lệch lớn như vậy?” Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại, máu sôi trào, thốt ra một sự thật đau lòng, “Hai người can tâm tình nguyện vứt bỏ Oanh Khê…”
Trần Nhất Thần cho rằng anh trách mình không giải thích nguyên nhân ích kỷ này cho anh nghe ngay từ lúc ban đầu, lúng ta lúng túng xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“À…” Diệp Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, “Anh có lỗi gì với tôi? Người anh có lỗi với là Oanh Khê, là con gái út của anh. Thật ra thì tôi cũng phải cám ơn anh. Anh biết không, Oanh Khê rất khéo léo hiểu chuyện, có cô ấy ở bên cạnh, tôi rất vui mừng.”
Trần Nhất Thần kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Dương, nói không ra câu nào.
“Cả hai người đều không thương tiếc cô ấy, không sao, còn có tôi. Từ nhỏ cô ấy đã thiếu thốn tình thương, tôi đều cho cô ấy. Dù sao mười lăm năm này, không có hai người, cô ấy cũng sống rất tốt.” Diệp Thanh Dương nói đến đây thì dừng lại, sau đó khóe môi cong lên. Trần Nhất Thần chưa từng nhìn thấy người thanh niên kín đáo này có một nụ cười càn rỡ như vậy, giống như đang ám thị điều gì với anh.
“Anh còn biết chuyện gì nữa không?” Diệp Thanh Dương nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của anh, nói tiếp, “Tôi và Oanh Khê đang cặp kè. Tôi đang cặp kè với đứa con gái bị anh vứt bỏ.”
“Ý của cậu là gì?” Trần Nhất Thần lập tức nhảy xuống giường, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương.
“Còn chưa rõ ràng nữa sao? Hiện giờ con gái của anh là bạn gái của tôi. Hai người không thương cô ấy cũng không sao, còn có tôi!”
Trần Nhất Thần tức tối, bước dài tiến tới nắm lấy cổ áo của Diệp Thanh Dương: “Tại sao cậu có thể… Con bé mới chỉ mười lăm tuổi! Con mẹ nó, cậu còn có tính người không vậy?! Con bé còn nhỏ như vậy, tại sao cậu có thể dụ dỗ nó?”
Diệp Thanh Dương không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Nhất Thần trước mặt. Người kia theo dõi anh chăm chú, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ. Diệp Thanh Dương bị anh xiết cổ áo, da cổ đã bắt đầu đỏ hồng, ánh mắt anh cũng đỏ lên. Môi anh mím chặt, biểu thị anh đang tức giận và kiên định, giận Trần Nhất Thần và Tô Uyển, kiên định với Oanh Khê.
“Cậu nói, con mẹ nó, rốt cuộc là cậu có ý gì?” Trần Nhất Thần thấy anh không trả lời lại càng thêm tức giận, bắp thịt trên cánh tay mạnh mẽ khẩn trương co rút lại, toàn thân bao phủ một màn lửa giận.
“Bây giờ tức giận lắm phải không? Vậy cũng tốt. Tôi hỏi anh, không tính cuộc sống sau này, bảy năm trước thì sao? Anh có chăm sóc tỉ mỉ cho cô bé không? Con bé đã bảy tuổi rồi mà không biết cha mình là ai, hình dáng như thế nào? Cô ấy đi theo Chung Lâm, mỗi ngày sống trong căn chòi nhỏ eo hẹp. Anh có biết hình dạng căn chòi này như thế nào không? Chung Lâm nhặt ve chai chất đống hết nửa căn phòng, mỗi ngày cô bé làm bạn với đồ bỏ đi, kiếm được một xu tiền ăn vặt là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi… Người làm cha như anh có biết những thứ này không?” Diệp Thanh Dương nói đến đây thì chợt nhớ tới bộ dạng của Oanh Khê đêm hôm đó, ôm cứng anh kể ra một loạt chuyện xưa này, anh không tự chủ mà hốc mắt bắt đầu ướt át.
Trần Nhất Thần nghe anh nói như vậy, tay dần dần buông ra, ngồi bệt xuống giường, mùi rượu xông lên, đầu đau muốn nứt ra, ánh mắt đau nhức vì ánh đèn chiếu vào, cảm giác muốn rơi lệ dâng trào. Anh nhìn Diệp Thanh Dương, lẳng lặng nói: “Tô Uyển phải đi làm, tôi ở quân đội thường xuyên, lại thường thi hành nhiệm vụ, còn phải tránh né sự hoài nghi của gia đình, sau khi chúng tôi đưa con gái cho Chung Lâm thì rất ít có cơ hội đi thăm. Sau này chuyện con cái bị cha mẹ cô ấy biết được, cô ấy hoàn toàn bị nhốt ở trong nhà. Tôi… cứ như vậy, chúng tôi chỉ có một hai tháng từ khi con nhỏ ra đời là có thể chăm sóc tụi nó…”
Diệp Thanh Dương nhìn bả vai anh suy sụp thành vòng cung mà trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó hiểu: “Huấn luyện viên, anh biết không, Oanh Khê và Trần Đạp Tuyết cũng không nhận ra nhau… Từ khi Trần Đạp Tuyết nhìn thấy Oanh Khê lần đầu tiên đã không ngừng khi dễ con bé, anh có biết chuyện này ám thị điều gì không? Trần Đạp Tuyết và Oanh Khê bị người ta tách ra từ khi còn rất nhỏ. Nhưng dựa theo lời nói của anh, có thể anh cũng không hề biết phải không?”
“Không thể nào, ban đầu Chung Lâm đã nói với Tô Uyển, đứa bé vẫn sống yên ổn ở chỗ của anh ta.” Trần Nhất Thần mở miệng phản bác, sau khi suy nghĩ một chút lại thấy có gì không đúng, “Cậu đang nói Chung Lâm?”
Diệp Thanh Dương gật đầu: “Nhìn trước mắt, lúc Tô Uyển tìm tôi cũng cho rằng người bên cạnh tôi là đứa nhỏ có bệnh. Nếu như Chung Lâm đã sớm cho đi đứa bé mắc bệnh, chuyện này có thể chứng minh tại sao Tô Uyển lại cho rằng người tôi mang đi chính là đứa em, mà Oanh Khê và Trần Đạp Tuyết lại không biết nhau. Chỉ là nếu như chuyện này có liên quan tới Trần An Uyên thì rất khó xử lý.”
(Lời người chỉnh ngữ: Đoạn này rất khó giải thích, ta chưa đọc hết truyện nên không biết sự việc như thế nào. Theo như ta đọc hiểu thì Trần Nhất Thần nghĩ rằng anh đã thỏa hiệp với Tô Uyển, để lại 2 đứa bé cho Chung Lâm nuôi. Nhưng Chung Lâm đã tách ra hai đứa bé từ lâu, còn việc Chung Lâm cho đi đứa nào mà Tô Uyển cứ tưởng Oanh Khê là người chị có bệnh. Sự hiểu lầm này có liên quan tới cả Trần An Uyên…)
“Nếu lần này có thể an toàn ra ngoài… Tôi sẽ tìm anh ta hỏi rõ.’ Trần Nhất Thần cau mày gật đầu. Hai người trầm lặng một hồi.
Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn thấy nếp nhăn nổi lên trên cổ áo, nhớ tới tối hôm qua Oanh Khê nằm sấp trên ngực mình, ôm cổ anh, nói “Diệp Oanh Khê cũng càng ngày càng thích Diệp Thanh Dương”, anh khẽ cười. Cuối cùng cũng từ từ thở ra một hơi, nghiêm túc bày tỏ tâm sự rõ ràng với Trần Nhất Thần: “Tôi biết trong thời gian ngắn, anh rất khó chấp nhận chuyện tôi và Oanh Khê. Nhưng tôi hi vọng nói cho anh hiểu, tôi thật sự yêu thương cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một mái nhà.”
“Thanh Dương, cậu hiểu, giữa tôi và Tô Uyển… Tôi không hi vọng con gái của tôi cũng đi theo con đường của chúng tôi. Hai người chênh lệch nhau hơn mười tuổi, gia đình của cậu ra sao tôi đều rõ ràng. Cậu cho rằng cha mẹ cậu có đồng ý việc này không? Nhiều năm như vậy, hai người lấy thân phận gì để chung sống? Con gái nuôi, hay là người yêu? Nếu là người yêu, tôi không có lời gì để nói, nhưng tôi tuyệt đối không đáp ứng. Không phải cậu đã nhận nuôi con bé từ năm nó bảy tuổi hay sao? Nếu như là con gái nuôi, những người bên cạnh hai người có thể tiếp nhận được không? Rốt cuộc cậu đã nghĩ tới những chuyện này chưa?”
“Có!” Diệp Thanh Dương trả lời như đinh đóng cột, “Trước kia, cũng vì khúc mắc này mà tôi vẫn giò đò như không biết ám hiệu của Oanh Khê. Sau này tôi mới hiểu được, tình yêu cần dũng khí. Tôi không dám bảo đảm có thể cho cô ấy toàn bộ thế giới tốt nhất, nhưng tôi có thể cho cô ấy tất cả tốt nhất của mình. Nếu những người khác soi mói chúng tôi, tôi cũng sẽ kiên trì với cô ấy đến cùng, bởi vì tôi không muốn cô ấy phải hối hận nhìn lầm tôi, cũng như tôi càng không muốn oán hận bản thân sau này vì đã rời xa cô ấy. Anh là cha của cô ấy, tôi hi vọng anh có thể chúc phúc cho chúng tôi.”