Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 32: Thân thế
Tám năm rồi, kể từ ngày biết được tin tức anh vẫn còn sống trên cõi đời này, thậm chí còn lâu như vậy, Diệp Thanh Dương không thể nào diễn tả được cảm xúc của lòng mình, giống như một bức tranh được miêu tả rất sinh động. Lát nữa anh nên dùng thân phận gì để đi gặp anh ấy? Là học viên anh ấy đã từng huấn luyện, chiến hữu hiện tại… hay là bạn trai của con gái anh?
Diệp Thanh Dương đứng ngồi không yên mấy giờ liền. Sắp đến giờ hẹn trước cửa hàng tổng hợp kia, anh đứng ở lầu hai, cúi đầu nhìn đại sảnh dưới lầu một. Trong chốc lát, một người trung niên mặc áo sơ mi sọc xám đi vào. Người nọ làm bộ như lơ đãng ngẩng đầu nhìn xung quanh, dừng lại chỗ anh đứng một chút, sau đó lên lầu cùng với hai người ở sau lưng.
Dưới ánh mắt của Trần Nhất Thần, Diệp Thanh Dương đổ mồ hôi lạnh. Năm tháng dằng dặc, cho dù anh có ráng che đậy, vẫn bị người quen nhìn ra được, giống như ánh mắt, sự cơ trí, sự mạnh mẽ của Trần Nhất Thần… Đó là những điểm Diệp Thanh Dương quen thuộc nhất. Ban đầu, anh cũng vì ánh mắt có thần này khuất phục. Bây giờ, bị nhìn trúng từ đàng xa như vậy mà anh vẫn còn nghĩ tới thời kỳ huấn luyện gần như máy móc trong những năm đó.
“Diệp Thanh Dương?” Trần Nhất Thần lên lầu, tùy ý đi lòng vòng, sau đó trở lại chỗ của Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương bình tĩnh quay đầu lại, nhìn bộ dáng làm bộ như nhận không ra của Trần Nhất Thần, rốt cuộc cũng chợt hiểu ra, gần như run rẩy thốt ra được ba chữ: “Trần Nhất Thần…”
“Thế nào? Bây giờ cũng không tệ lắm, phải không?” Trần nhất Thần nhiệt tình vui vẻ đưa cho anh một điếu thuốc.
Diệp Thanh Dương nhận lấy điếu thuốc nhưng không đốt, chỉ là kẹp giữa ngón tay. Sau cùng, anh vỗ vỗ vai của Trần Nhất Thần với dáng vẻ rất bất đắc dĩ, thở dài nói: “Hiện giờ làm ăn không được khá… Năm trước có nhập vào một lô hàng không khác gì lắm. Thị trường bên này lại quá nhỏ, có chút… Bộ chỉ huy thấy thế lại càng khẩn trương, trên cơ bản là không thể tung ra thị trường.”
Trần Nhất Thần cười cười, xoay người gật đầu về phía hai người sau lưng, sau đó châm cho mình một điếu thuốc, trấn an Diệp Thanh Dương: “Tôi có mối làm ăn, cậu có muốn tham gia không?”
“Ở chỗ này?” Diệp Thanh Dương dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
“Ừ…” Trần Nhất Thần cười một cách đắc ý, “Lần này chúng tôi tới đây chính là muốn mở rộng thị trường. Cậu cũng biết, bên Việt Nam mua bán rất dễ, nhưng người chung ngành quá nhiều. Trước khi tới đây, chúng tôi đã ở Thái Lan. Những cửa hiệu đầu tiên khi đặt chân lên Trung Quốc chính là ở Vân Nam. Bây giờ chúng tôi cố ý mở rộng thị trường tiêu thụ.”
“Ở thành phố G là được rồi.” Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Thanh Dương lắc đầu, “Tôi đã ở đây hai năm rồi, quả thật không thể mở được con đường nào. Hiện tại trên tay còn một ít vốn đầu tư, muốn đi nơi khác thăm dò một chút. Nếu như thua lỗ toàn bộ ở đây, chẳng lẽ bỏ mạng à!”
Trần Nhất Thần vẫn mỉm cười, tiếp tục dụ dỗ: “Cậu đừng từ chối vội, chúng tôi có lưu thông hàng hóa, đương nhiên tích trữ hàng trong tay càng nhiều càng tốt, còn nghĩ cách phát triển ra thị trường, cho nên càng có nhiều quan hệ thì càng tốt. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một chút nhé?”
Hiện tại Arnold đã bắt đầu hoài nghi anh, sau khi anh nắm giữ được chứng cớ, anh nhất định phải mau dẫn Diệp Thanh Dương vào mà không thể để cho người khác sinh nghi. Mà cả tập đoàn Arnold cũng nóng lòng tìm thị trường ở thành phố G. Nếu như Diệp Thanh Dương lấy thân phận của người dẫn đầu đi vào, Arnold nôn nóng, nhất định sẽ không hoài nghi. Mà con trai của Arnold thì vẫn muốn thoát khỏi cha của mình làm ăn một mình. Chỉ cần hai bên mâu thuẫn gay gắt, hai người bọn họ thu tập chứng cớ lại càng dễ dàng hơn.
Diệp Thanh Dương gật đầu đồng ý, hai người kia cũng không lên tiếng, cả đoàn người tìm đến một quán trà. Trong phòng bao, bốn người dáng vẻ tinh anh thương trường, nhân viên phục vụ nườm nượp làm xong công việc của mình thì lui ra ngoài. Diệp Thanh Dương gõ lọc cọc ngón trỏ trên ly trà, giống như có chút sốt ruột. Trần Nhất Thần thản nhiên thưởng thức trà, đến khi hai người đàn ông mặc áo đen ra hiệu thì mới mở miệng:
“Diệp Thanh Dương, hai bên chúng ta hợp tác, cùng thắng cùng lợi. Theo như tôi biết được, bấy lâu nay cậu vẫn luôn được may mắn có đúng không? Tôi nhìn ra cậu là người rất có đầu óc, nên lúc này mới mời cậu hợp tác, cậu nên suy nghĩ kỹ càng.”
Diệp Thanh Dương cuối đầu suy nghĩ một lát, sau đó cũng là đồng ý. Trần Nhất Thần vui mừng cười ha hả, rốt cuộc không khí khó chịu cũng dịu xuống, thậm chí hai người còn nhắc tới giao tình trước đây. Đang hăng hái phấn khởi, một trong hai người đứng lên, nói đi an bài cơm tối, Trần Nhất Thần ra vẻ hưởng ứng. Đợi đến khi người đó bỏ đi, Trần Nhất Thần mới làm bộ lơ đãng hỏi: “Lúc đó mọi người trong viện chúng ta đều thích cô gái kia, tên là gì nhỉ? Nhiều năm như vậy, tôi đã quên mất tên của cô ấy rồi, gần đây cô ấy như thế nào? Nghe nói khi đó cô ấy mang theo một đứa bé, một người con gái còn chưa kết hôn… Cũng không biết hiện giờ đứa bé kia ra sao nữa…”
“Tốt lắm. Hiện giờ cô ấy được gả cho một người rất tốt. Nhìn bên ngoài, người đàn ông kia đối với cô ấy rất tốt. Đứa bé của cô ấy cũng rất tốt, được một người đàn ông nhận nuôi, cũng là người trong viện của chúng ta. Hiện giờ đứa bé đó đã mười lăm tuổi rồi, tính tình vui vẻ. Chẳng qua tôi nghe cô ấy nói lúc đứa bé kia mới sinh ra mắc bệnh máu gì đó. Nhiều năm qua, tôi cũng đã gặp đứa bé kia mấy lần, thỉnh thoảng bị cảm mạo nóng sốt, cũng không có bệnh gì khác…”
Trần Nhất Thần như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu một cái, chân mày càng ngày nhíu càng chặt. Cuối cùng giống như đã nghĩ thông suốt điều gì, chân mày giãn ra, động tác có chút mất khống chế, nuốt xuống một ngụm trà, cho nên bị sặc kho khan. Diệp Thanh Dương nhìn anh ta, cũng như có điều suy nghĩ.
Lần đó bị thương nằm viện, Tô Uyển đến bệnh viện, ngoại trừ việc muốn dẫn Oanh Khê đi, còn nói cho anh biết một chuyện. Đó là lúc Oanh Khê mới sinh, bị chuẩn đoán có chứng thiếu máu Địa Trung Hải, loại bệnh di truyền này không có trên người của Tô Uyển và Trần Nhất Thần, cho nên chỉ có thể nghi ngờ là thế hệ trước của nhà họ Tô hay nhà họ Trần đã có người nào có bệnh này. Tô Uyển hi vọng Diệp Thanh Dương có thể dẫn Oanh Khê đi làm kiểm tra kỹ càng, chữa bệnh cho thật tốt. Huống chi sản nghiệp của nhà họ Diệp hoành tráng, biết nhiều nhân vật nổi tiếng, đương nhiên có thể nghĩ ra nhiều biện pháp tìm được bác sĩ có danh tiếng.
Chỉ là sau đó, Diệp Thanh Dương có dẫn Oanh Khê đi bệnh viện kiểm ta mấy lần, nhưng đều không nghiệm ra chứng thiếu máu Địa Trung Hải. Mới đầu anh hoài nghi là bệnh viện có vấn đề, anh nhờ bố mẹ mình mang Oanh Khê sang một bệnh viện nổi tiếng ở thành phố bên cạnh, kết quả kiểm tra cũng là không có. Anh không khỏi hoài nghi lời nói của Tô Uyển.
Mới vừa rồi Trần Nhất Thần hỏi như vậy, đương nhiên anh ấy cũng biết bệnh này. Nếu như vậy thì không có khả năng Tô Uyển lừa gạt anh, vậy có phải là chuẩn bệnh lầm không? Nếu như là lời chuẩn bệnh lầm thì tại sao Trần Nhất Thần lại có vẻ không vui? Diệp Thanh Dương có quá nhiều nghi vấn, lại liên quan tới Oanh Khê. Hiện giờ lại không tiện lắm, anh cũng chỉ có thể nhẫn nại không hỏi, không thể làm gì khác hơn là tìm cơ hội về sau hỏi rõ ràng, thuận tiện nói rõ chuyện của mình và Oanh Khê cho Trần Nhất Thần biết. Tuy rằng anh ấy đã không ở bên cạnh Oanh Khê đã lâu, nhưng ít ra cũng là cha ruột của cô ấy.
Hai người theo đuổi tâm sự của mình, cùng nhau ăn cơm tối. Diệp Thanh Dương trở lại khách sạn, Trần Nhất Thần uống đến say khướt muốn đi theo. Hai người đàn ông kia cũng chịu không nổi anh ta say mềm như một thằng nhóc không biết xấu hổ. Tối nay Diệp Thanh Dương cũng uống không ít, nhưng không say đến nổi như vậy, kề sát hai người nghiêng ngã đi vào khách sạn.
Vào phòng, Diệp Thanh Dương lấy một chén nước đưa cho Trần Nhất Thần. Trần Nhất Thần ngã xuống giường, say khướt lầm bầm hai chữ rồi đột nhiên im bặt. Diệp Thanh Dương lấy cho mình một ly nước trong, tựa người bên cửa sổ uống. Trần Nhất Thần ngồi dậy, hai tay che mặt, thật lâu sau mới thốt ra được một câu trầm thấp: “Cuối cùng Tô Uyển cũng nghe lời cha mẹ của cô ấy.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Dương ngậm nước trong cổ họng một lúc, đợi độ nóng của rượu tiêu tan một chút rồi mới hỏi.
“Tôi và Tô Uyển có hai người con gái. Mặc dù là sanh đôi, nhưng dáng dấp không giống nhau như đúc. Một đứa khỏe mạnh, một đứa bị chứng thiếu máu Địa Trung Hải. Lúc ấy người nhà phản đối chuyện chúng tôi sống chung với nhau. Cha mẹ của cô ấy nói sẽ từ cô ấy nếu cô ấy lại ở chung với tôi. Cho đến khi cô ấy sinh con, ba cô ấy lại bệnh nặng, cô ấy càng không dám mang con về nhà.”
“Anh nói rằng Oanh Khê còn có một người chị hay em ruột?” Diệp Thanh Dương đột nhiên nhớ tới cô bé có dáng dấp rất giống Oanh Khê.
“Oanh Khê… Oanh Khê… là cậu đặt tên cho con của tôi?” Trần Nhất Thần lặp lại một lần, thấy Diệp Thanh Dương gật đầu thì nói tiếp, “Tô Uyển nói không muốn, tôi liền nghe theo. Về sau này tôi nhận được nhiệm vụ, không thể trốn tránh, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi. Tôi không thể cho Tô Uyển biết chuyện nhiệm vụ, nhất định cô ấy sẽ tìm mọi cách giữ tôi lại.”
“Ban đầu không ai biết chuyện của anh và Tô Uyển. Trong đội có người nói anh vì công tác mà hi sinh. Sau khi thương thế của tôi lành lại thì đến nhà Chung Lâm nhận lại Oanh Khê. Thì ra hai người giao con gái của mình lại cho Chung Lâm.” Diệp Thanh Dương cau mày ngồi xuống, tiếp tục nghe anh nói.
“Đúng vậy. Nhưng mà lúc ấy chúng tôi định mang hai đứa bé đến ở nhờ Chung Lâm. Sau đó người nhà Tô Uyển ép buộc cô ấy dữ dội, cô ấy mới nói ra chuyện đứa nhỏ. Cha mẹ của cô ấy càng nghe càng tức giận, kiên quyết không cho phép hai chúng tôi lui tới. Ý của người nhà cô ấy là giao hai đứa bé cho người ta nuôi, đương nhiên tôi không đồng ý. Cho dù chúng tôi không thể ở chung, tôi cũng không muốn mang con gái mình cho người khác. Mà rốt cuộc Tô Uyển cũng đã nhượng bộ, luyến tiếc không nỡ bỏ đứa em cho một người có năng lực khác, đứa chị thì phải ở lại với Chung Lâm. Khi đó con gái lớn có bệnh, cần tiền, tôi lại không có nhiều tiền như vậy, nhiệm vụ đã giao phó, tôi phải đi, không thể làm gì khác hơn là dặn Tô Uyển đừng bao giờ đưa con gái lớn cho người ta. Không ngờ cuối cùng cô ấy vẫn…”
“Vậy sao lúc ban đầu anh nói với tôi anh chỉ có một đứa con gái?” Diệp Thanh Dương có chút kích động.
“Với năng lực của gia đình cậu, nuôi hai đứa bé cũng không có vấn đề, nhưng cha mẹ cậu sẽ suy nghĩ như thế nào? Sợ rằng chỉ cần một thôi cũng đẩy bọn họ tới cực điểm.” Trần Nhất Thần lau mặt một cái, “Tôi nói với Chung Lâm, nếu có người cầm vật của Tô Uyển tới tìm, thì đưa con gái cho người đó. Thật ra thì lúc đó tôi nói muốn đưa đứa em khỏe mạnh cho cậu, dù sao đứa chị bệnh nặng như vậy, tôi thật sự không nỡ để con bé rời khỏi tôi. Chỉ là theo lời của cậu, Tô Uyển biết con gái là đưa cho cậu, cô ấy đã để cậu mang đi đứa chị. Bây giờ không biết con em đã giao lại cho ai?”
“Tôi biết…” Diệp Thanh Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, “Trần An Uyên…”