Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1197: Liều mạng!


Chương trước Chương tiếp

Một đường bay đi, tốc độ Thiên Chu cực nhanh. Hồng Trần Nữ nội tâm phức tạp, thỉnh thoảng lại nhìn Bạch Tiểu Thuần. Chiến lực cùng với thần thông thuật pháp lúc trước hắn thi triển làm cho sự phức tạp trong mắt nàng càng nhiều.

Có điều cuối cùng nàng cũng không nói gì cả mà chỉ nhắm mắt lại, tranh thủ điều dưỡng vết thương của mình. Có điều nàng tiêu hao quá nghiêm trọng, hơn nữa thương thế này thật quỷ dị, không thể nào khôi phục, dù có thể trấn áp một chút nhưng nàng cũng hiểu, nếu cứ miễn cưỡng trấn áp như thế này thì sau một thời gian ngắn, vết thương lại càng cắn trả kịch liệt.

Hồng Trần Nữ nội tâm chua xót mà thở dài. Ngay lúc này, Bạch Tiểu Thuần vốn đang toàn lực điều khiển Thiên Chu bỗng biến sắc, quay đầu lại nhìn về nơi lúc trước hắn trấn áp Lôi Sơn.

Ngay lập tức, một tiếng nổ rung trời vang lên, đại địa run rẩy, một cơn bão lốc xuất hiện ở phía đằng xa, khuếch tán ra bốn phương.

Cách đó mấy ngàn dặm, một ngọn núi cao mấy trăm trượng bỗng ầm ầm sụp đổ, vô số đá vụn rơi lả tả ra xung quanh, Bất Tử Cấm cũng tan ra. Từ trong hố sâu đi ra một thân ảnh cao lớn khôi ngô!

Lôi Sơn!

Khuôn mặt gã không chút biểu tình, tuy rằng thương tích trên người rất nặng, thậm chí nhiều chỗ còn bị đâm xuyên qua tạo thành lỗ thủng. Thế nhưng thương thế của gã lại đang dần khôi phục, dù rằng cứ mỗi lần như vậy thì hắc mang trong mắt hắn dường như lại ảm đạm đi một chút. Lúc này gã lại bay lên không, đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.

- Không thể nào, một loạt thần thông vừa rồi của ngươi không hề kém một kích ta đã dùng để đánh trọng thương thi khôi này, làm sao hắn vẫn đuổi theo được!

Hồng Trần Nữ cả kinh.

Bạch Tiểu Thuần im lặng, sắc mặt càng trở nên âm trầm, dù hắn không rõ cụ thể nhưng đáp án chắc chắn có liên quan tới Công Tôn Uyển Nhi. Nghĩ đến đây Bạch Tiểu Thuần nội tâm cũng vô cùng áp lực.

- Công Tôn Uyển Nhi có lẽ còn chưa có thoát vây... Có lẽ là vậy...

Bạch Tiểu Thuần cũng không chắc chắn, nội tâm buồn bực. Cặp mắt lại trở nên đỏ ngầu tràn ngập tơ máu, hắn buông tay không điều khiển Thiên Chu nữa mà chỉ để nó dựa vào dư lực bay về phía trước, tốc độ dần chậm lại. Bạch Tiểu Thuần quay người đứng tại phía sau con thuyền, lạnh lùng nhìn về phía xa chân trời, cách đấy hơn mấy ngàn dặm, tên Lôi Sơn kia đang đuổi tới nhanh như gió.

- Nếu không tiêu diệt hắn chỉ sợ càng khó mà chạy trốn, cứ dây dưa như vậy thì thật nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần thầm nhủ. Lập tức ngưng tụ khí tức, hai tay mạnh mẽ giơ lên, ánh mắt lóe ra kì mang, tu vi trong thân thể vận chuyển hết tốc lực, trong lòng thì thào.

- Thủy Trạch!

Dần dần hơi nước từ trên thân thể hắn khuếch tán ra, bao trùm Thiên Chu, bao trùm bát phương cho đến khi bao trùm phạm vi ngàn dặm xung quanh.

Cúng chính lúc này, bởi vì hắn giảm tốc độ mà Lôi Sơn đã đuổi tới, thân ảnh gã xuất hiện ở phía xa chân trời, giống như một tia sét ầm ầm phóng đến, trong nháy mắt liền vào trong phạm vi ngàn dặm, nơi bị hơi nước bao trùm.

Ngay khi gã tới, sát cơ trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, gần như hóa thành thực chất, hai tay vung mạnh lên, nội tâm nói khẽ.

- Quốc Độ!

Thủy Trạch Quốc Độ!

Thần thông này vừa ra, lập tức trong phạm vi ngàn dặm nơi đây, hơi nước liền hóa thành đầm lầy, che khuất mặt đất, đồng thời có tiếng thú rống lên, giống như từ vô tận năm tháng truyền tới, vang vọng bát phương. Tất cả những ai nghe được đều chấn động tâm thần, bầu trời cũng xuất hiện những gợn sóng!

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn lóe lên, gã lập tức dừng lại, đang muốn lui về phía sau. Có điều ngay lúc này, tiếng thú rống kia càng thêm cuồng bạo, bất chợt có những cây gai sắc to như ngọn núi ở trong phạm vi ngàn dặm nơi đây phóng lên trời!

Mỗi cây gai nhọn đều ẩn chứa một lực lượng kinh người, lúc này ầm ầm đâm thẳng lên trời, tạo thành sức hủy diệt kinh khủng, bài sơn đảo hải, đánh về phía Lôi Sơn.

Toàn thân gã chấn động mãnh liệt, thân thể nổ vang. Những vết thương lúc trước đã khép miệng lại lần nữa bị xé rách, những giọt máu đen trào ra. Gã không ngừng lui lại, thế nhưng sau khi từng cây gai to như ngọn núi đã đâm lên, lại xuất hiện thêm năm ngọn núi gấp khúc!

Năm ngọn núi này không được sắp xếp bằng bặn mà là bất quy tắc. Sau khi chúng va vào Lôi Sơn, năm cây gai sắc gấp khúc này cuối cùng dừng lại ở trên trời cao. Từ xa nhìn lại sẽ thấy dường như có một mảnh đại lục đang bị nhấc lên trên bầu trời!

Quan sát thật kĩ có thể thấy được, đây chính xác là một cái chân thú khổng lồ!

Những ngọn núi là những gai sắc mọc ở lưng bàn chân, chúng to lớn như vậy còn bàn chân thì càng thêm khổng lồ!

Mà năm ngọn núi gấp khúc kia chính là ngón chân!

Về phần đại lục, chính là bàn chân của quái thú. Thậm chí lúc này nó còn chưa hiện ra toàn bộ mà mới chỉ có một phần thôi. Dù cho Bạch Tiểu Thuần đã chứng kiến Thủy Trạch Quốc Độ Bản Mệnh Thú của mình đã nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng vậy, sự rung động của hắn vẫn mạnh mẽ như trước.

Giờ phút này, bàn chân thú có thể che lấp bầu trời kia bỗng ầm ầm đánh tới Lôi Sơn!

Cảnh tượng này chấn động đến khó có thể tưởng tượng được. Mặc cho Lôi Sơn chống cự hay tránh né thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng gã rít gào một tiếng, hắc mang trong mắt lóe lên mãnh liệt, toàn thân tràn ra vô số hắc khí ngưng tụ thành đầu lâu của một tiểu cô nương giữa không trung.

Đầu lâu này phát ra một tiếng thét thê lương rồi mạnh mẽ đánh tới bàn chân thú kia!

Tiếng nổ vang vọng bát phương, đinh tai nhức óc. Bàn chân thú kia rơi xuống làm mặt đất chấn động, sụp xuống. Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, lúc trước sử dụng Bất Diệt Đế Quyền để cứu Hồng Trần Nữ, sau đó thi triển ra một loạt thần thông, đến giờ lại thêm Thủy Trạch Quốc Độ, làm cho hắn mệt mỏi đến cực hạn.

Mà bàn chân thú kia lúc này cũng đã dần mơ hồ rồi biến mất, chỉ còn lại trên mặt đất một cái hố rất sâu!

Hố sâu này rộng khoảng trăm dặm, toàn bộ cây cỏ, núi đá trên mặt đất trước đều tan vỡ gần hết lúc này bên trong hố, chỉ còn có một cái thi thể, đó là Lôi Sơn!

Thân thể gần như sắp vỡ vụn, gã nằm ở đó không nhúc nhích, hai chân đã vỡ, đầu lâu bẹp lại, không còn hình dạng của một con người nữa. Thế nhưng hắc mang trong mắt đột nhiên lại lóe lên, dường như nó làm cho gã bị kích thích mãnh liệt, đồng thời nhanh chóng khôi phục thân thể của gã. Ngay sau đó, Lôi Sơn lại một nữa... phóng lên trời!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...