Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 30


Chương trước Chương tiếp

“Elena!”

Thứ gì đó đang làm phiền cô.

“Elena!”

Làm ơn,đừng thêm đau đớn nữa.Bây giờ cô có thể cảm thấy điều đó ,nhưng cô vẫn nhớ…ồ ,không còn phải đấu tranh để giành lấy dưỡng khí…

Không…hãy để mọi thứ yên.Trong tâm trí,Elena đẩy ra cái thứ đang làm phiền đôi tai và đầu cô .

“Elena,làm ơn…”

Tất cả những gì cô muốn là ngủ.Mãi mãi.

*

“Chết tiệt,Shinichi!”

Damon đang cầm quả cầu tuyết với khu rừng thu nhỏ bên trong khi Shinichi phát hiện ánh sáng nhạt nhòa của Elena tỏa ra từ nó.Bên trong nó,hàng tá cây vân sam,cây hồ đào,thông và các loại cây khác sinh trưởng – tất cả đều nằm trong một lớp màng trong suốt .Một người thu nhỏ – cứ cho rằng một người có thể bị thu nhỏ và bị đặt vào trong một quả cầu như vậy,sẽ chỉ nhìn thấy cây phía trước,cây phía sau,cây ở mọi phía và cứ thế đi theo một đường thẳng tắp để rồi quay lại điểm xuất phát bất kể người đó đi kiểu gì.

“Nó là một trò tiêu khiển” – Shinichi rầu rầu nói trong lúc quan sát anh một cách chăm chú với đôi mắt ẩn dưới hàng mi của hắn – “Một thứ đồ chơi cho trẻ con.Một cái bẫy chơi khăm.”

“Và ngươi thấy điều này vui ?” – Damon dập quả cầu xuống mặt bàn uống nước làm bằng gỗ lũa bên trong căn chòi tinh tế cũng là nơi trú ẩn bí mật của Shinichi.Đó cũng là lúc anh khám phá ra tại sao thứ đó là đồ chơi cho trẻ con – quả cầu không thể vỡ .

Sau đó Damon dùng một giây – chỉ một giây thôi – để lấy lại bình tĩnh.Elena có lẽ chỉ còn vài giây để sống.Anh cần phát ngôn thật chính xác.

Sau khoảnh khắc đó,một dòng dài những từ ngữ tuôn khỏi môi anh , hầu hết bằng tiếng Anh và hầu hết không chứa những lời chửi rủa hoặc xúc phạm không cần thiết.Anh không quan tâm về việc xúc phạm Shinichi.Anh chỉ đơn giản đe dọa – mà không,anh thề sẽ thi hành với Shinichi loại bạo lực mà anh chỉ nhìn thấy có vài lần trong cả quãng đời dài ngập đầy con người và vampire cùng trí tưởng tượng bệnh hoạn nhất của chúng.Cuối cùng,điều đó đã khiến Shinichi hiểu là anh đang nghiêm túc,và Damon thấy mình bên trong quả cầu với một Elena sóng xoài trước mắt.Cô đang nằm dưới chân anh,và tình trạng cô còn tệ hơn hình ảnh mà nỗi sợ hãi kinh khủng nhất của anh cho phép anh tưởng tượng ra.Cánh tay phải cô bị trật khớp ,nhiều nơi xương gãy và một bên chân bị gãy tệ hại.

Anh kinh hoàng tưởng tượng ra cảnh cô bước đi trong khu rừng trong quả cầu với cánh tay phải máu chảy từ vai đến khuỷu tay,và cô kéo lê chân trái sau lưng như chân của con thú bị thương – điều này còn tệ hơn.Mái tóc cô trộn lẫn với mồ hôi và bùn,xõa tung trên khuôn mặt .Và cô ấy đã loạn trí – theo nghĩa đen ,tức là mê sảng và nói chuyện với những người không có ở đó.

Và cô ấy đang tái dần.

Cô ấy đã thành công kéo đứt một cọng dây leo bằng tất cả nỗ lực của bản thân.Damon xé rách một đám lớn bằng cánh tay lũ dây leo ,bứt chúng khỏi mặt đất một cách tàn bạo trong lúc chúng cố chống cự hoặc cố quấn quanh cổ tay anh.Elena thở hổn hển trong một hơi thở sâu như thể cơn nghẹt thở suýt giết chết cô,nhưng cô không tỉnh lại.

Và cô không còn là Elena mà anh nhớ.Khi anh đỡ cô dậy,anh chẳng cảm thấy sự chống cự nào,không cả sự đồng tình,không gì cả. Cô không nhận ra anh.Cô đang mê man trong cơn sốt,mệt mỏi và đau đớn,nhưng trong một khoảnh khắc của cơn nửa mê nửa tỉnh ,khi mái tóc ẩm ướt,rối bời của cô chạm vào tay anh ,cô thì thầm : “Matt…Tìm…Matt.” Cô không biết anh là ai – thậm chí khó mà biết chính cô là ai,nhưng mối quan tâm của cô vẫn dành cho bạn bè .Cái chạm truyền từ bàn tay lên đến dọc cánh tay anh như cái chạm của một chiếc bàn là nóng rẫy.Và từ đó anh len lỏi vào tâm trí cô , cố gắng đẩy lùi sự thống khổ cô đang cảm thấy ,chuyển chúng đi bất kì nơi đâu – sang màn đêm – sang chính anh.

Anh quay trở lại với Shinichi và với giọng nói như một cơn gió lạnh lẽo ,anh ra lệnh : “Tốt hơn mày nên tìm ra cách chữa khỏi mọi vết thương của cô ấy – NGAY BÂY GIỜ.”

Căn chòi được bao phủ với cùng một màu xanh bất tận,những cây hồ đào và những cây thông giống như trong quả cầu tuyết.Ngọn lửa cháy lên màu tím và xanh lá khi Shinichi lấy que sắt chọc nó.

“Chỗ nước này đã được đun sôi.Pha trà cho cô ta bằng cái này” – hắn đưa cho Damon một cái bình nước màu đen – thứ từng được chạm bạc tinh xảo nhưng giờ chỉ giữ lại chút xíu, một ấm trà với mấy lá trà và những thứ không-thể-nhận-ra-nổi trôi lềnh phềnh dưới đáy. – “Hãy đảm bảo cô ta uống hết ba phần tư cốc ,cô ta sẽ ngủ rồi tỉnh dậy nguyên vẹn như mới.”

Hẵn thúc khuỷu tay vào mạng sườn Damon – “Hoặc ngươi có thể đơn giản cho cô ta vài giọt…chữa phần nào cho cô ta , sau đó để cô ta biết đó là quyền của ngươi có cho cô ta thêm mấy giọt ..hoặc không.Ngươi biết đấy…tùy thuộc cô ta chịu hợp tác đến đâu..”

Damon giữ im lặng và quay đi . “Nếu mày nhìn hắn…”- anh tự nhủ – “..mày sẽ giết hắn.Rồi mày lại cần đến hắn.”

“Và nếu ngươi thực sự muốn đẩy nhanh việc chữa trị, hãy thêm vào mấy giọt máu của ngươi.Một số kẻ thích làm kiểu ấy lắm.” – Shinichi bổ sung,giọng hắn lại liến thoắng trong niềm hứng khởi – “Để xem một con người có thể chịu đau đến mức nào,ngươi biết đấy , rồi khi chúng đang chết dần,ngươi chỉ cần cho chúng một tách trà với vài giọt máu và bắt đầu lại..nếu chúng còn nhớ ngươi từ lần trước – nhưng điều ấy ít xảy ra lắm.Chúng thường chịu đựng nhiều đau đớn hơn chỉ để có một cơ hội chống lại ngươi..” ,hắn khúc khích cười và Damon nghĩ rằng hắn có vẻ khá bệnh hoạn.

Nhưng khi anh đột ngột quay sang Shinichi,anh buộc phải thực tâm ngăn mình lại.Shinichi đã trở thành một thực thể rực rỡ,viền ngoài thân thể hắn cháy bừng ,bắn ra những lưỡi sáng như pháo hoa ,hay đúng hơn là giống những tia lửa từ một mặt trời ở khoảng cách rất gần.Damon gần như bị mù ,mà anh biết điều đó có thể lắm.Anh nắm chắc cái bình bạc như thể đang nắm giữ sự tỉnh táo của chính anh.

Có lẽ anh đã mù thật.Anh có một khoảng trắng trong tâm trí – và sau đó là kí ức đột ngột khi cố đi tìm Elena…hay Shinichi.Vì Elena khi không biến mất khỏi tầm mắt của anh nên đó chỉ có thể là lỗi của tụi kitsune.

“Có một phòng tắm kiểu hiện đại ở đây phải không?”- Damon hỏi Shinichi.

“Ở đây có bất kì thứ gì ngươi muốn ; chỉ cần quyết định trước khi ngươi mở cánh cửa và mở nó với chiếc chìa khóa này.Và giờ…” – Shinichi dài giọng,cặp mắt vàng nhắm hờ.Hắn luồn bàn tay còn rảnh của mình vào mái tóc đen bóng gắn kèm những lưỡi lửa của mình – “Giờ ta nghĩ ta sẽ đi ngủ dưới một bụi cây.”

“Đó là tất cả những gì ngươi làm?” – Damon không cố gắng che giấu vẻ mỉa mai trong giọng nói của mình.

“Và vui vẻ cùng Misao.Và đánh nhau.Và tới những cuộc đấu.Chúng…ừm,ngươi phải tận mắt đến và xem mới biết được.”

“Ta không quan tâm đi đến bất cứ đâu.” – Damon không muốn biết những thứ “vui vẻ” mà con cáo này cùng đứa em gái của hắn quan tâm.

Shinichi bước tới ,lấy khỏi bếp một cái vạc nhỏ chứa đầy nước sôi.Hắn rót nước sôi lên trên đám lá cây,vỏ cây và những mảnh vụn khác trong ấm trà méo mó bằng kim loại .

“Sao ngươi không đi tìm một bụi cây nào đó ngay đi?” – Damon hỏi ,và đó không phải là một lời đề nghị.Anh đã có quá đủ chuyện với lũ cáo – những kẻ giờ đã hoàn thành mục đích của anh,và anh không quan tâm dù chỉ chút xíu tới bất cứ chuyện gì Shinichi có thể gây ra với kẻ khác.Tất cả những gì anh muốn là được ở một mình – với Elena.

“Nhớ lấy,cho cô ta uống hết nếu ngươi muốn giữ cô ta lại một lúc.Cô ta khó mà cứu vãn được nếu không làm thế.” – Shinichi đổ thứ trà màu xanh lá đậm qua màng lọc – “Tốt hơn là làm xong trước khi cô ta tỉnh dậy.”

“Ngươi ra ngoài được chưa ?”

…………

Khi Shinichi bước qua lỗ hổng không gian ,cẩn thận đi đúng đường để tới thế giới thực chứ không phải lạc qua một quả cầu khác,hắn thở hắt ra.Hắn muốn quay trở lại và đập Damon bằng từng inch sức sống của hắn.Hắn muốn khởi động lũ malach bên trong Damon và khiến anh…ừm,đương nhiên không đến nỗi giết chết Elena yêu quí.Cô ta là một đóa hoa với dòng mật chưa từng được nếm trước đây và Shinichi không vội nhìn thấy cô ta bị chôn vùi trong lòng đất.

Nhưng phần còn lại của ý tưởng…đúng vậy,hắn đã quyết rồi.Giờ hắn đã biết hắn nên làm gì.Thật đơn giản để theo dõi Damon và Elena âu yếm nhau và sau đó,vào tối Trăng Áp Đỉnh sẽ đem con quái vật trở lại.Hắn có thể khiến Damon tiếp tục tin rằng họ là “đồng minh” ,và rồi giữa cuộc chơi – khi Damon mất cảnh giác …Hắn sẽ cho thấy hắn – Shinichi mới là kẻ điều khiển tất cả.

Hắn sẽ trừng phạt Elena bằng những cách mà cô ta chưa từng mơ thấy trước đây và cô ta sẽ chết trong sự thống khổ tuyệt đối…chết trong tay Damon.Đuôi Shinichi bất giác rung lên vi suy nghĩ đó.Nhưng giờ cứ để chúng cười đùa nô giỡn với nhau cho đã.Sự trả thù chỉ càng có ý nghĩa theo thời gian,và Damon khá là khó kiểm soát một khi anh ta nổi điên.

Thật đau đớn phải thừa nhận rằng , chiếc đuôi của hắn – thứ có thực thể ở giữa cơ thể hắn ,đã bị thương do hành động tàn ác của Damon đối với động vật.Khi Damon đắm chìm trong khao khát , từng phân sự tập trung của Shinichi đều phải huy động để kiểm soát anh ta.

Nhưng vào đêm Trăng Áp Đỉnh Damon sẽ trở nên bình tĩnh ,sẽ trở nên ôn hòa.Anh ta sẽ thỏa mãn với bản thân mình , và anh ta cùng Elena chắc chắn sẽ tìm vài kế hoạch không khả thi để cố ngăn chặn Shinichi.

Đó là lúc cuộc vui bắt đầu.

Elena sẽ là một nô lệ xinh đẹp trong lúc cô ta còn tồn tại.

…….

Với sự bỏ đi của tụi kitsune,Damon cảm thấy anh có thể cư xử tự nhiên hơn.Một tay đỡ đầu Elena,anh cầm lấy chiếc cốc.Anh thử nhấp một ngụm hỗn hợp trước khi cho cô uống và thấy vị của nó chỉ kém buồn nôn chút xíu so với cái mùi của nó.Dù sao Elena thực sự không còn lựa chọn,cô ấy không thể làm được gì bằng ý chí của mình , rồi từng chút từng chút một,hỗn hợp được nuốt xuống.

Sau đó một ít máu của anh cũng được nuốt xuống.Một lần nữa,Elena đã bất tỉnh và không có sự lựa chọn nào khác.

Rồi cô chìm vào giấc ngủ.

Damon không ngừng khẩn trương.Anh có một kí ức như một giấc mơ trôi lơ lửng trong tâm trí.Giấc mơ đó có Elena đang cố lao khỏi chiếc Ferrari đang đi với vận tốc 100Km/giờ để trốn khỏi …cái gì mới được chứ?

Trốn khỏi anh ?

Tại sao ?

Không phải chứ ,trong mọi trường hợp,đó không phải sự khởi đầu tốt nhất.

Nhưng đó là tất cả những gì anh có thể nhớ ! Chết tiệt ! Bất cứ chuyện gì xảy ra trước đó hoàn toàn là một khoảng trống.Có phải anh đã hại Stefan không ? Không,Stefan đã đi rồi.Đó hẳn là tên nhóc đi cùng cô ấy , Mutt.Chuyện gì đã xảy ra ?

Chết tiệt ! Anh phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra để có thể giải thích với Elena khi cô tỉnh dậy.Anh muốn cô tin anh,tín nhiệm anh.Anh không muốn Elena như muốn một con-mồi-một-đêm.Anh muốn cô chọn anh.Anh muốn cô hiểu được anh thích hợp với cô hơn là thằng em trai nhát gan,u ám của anh.

Công chúa bóng đêm của anh.Đó là vị trí dành cho cô ấy.Anh sẽ ở bên cô như một vị vua,một người bạn đời,bất kì thứ gì cô muốn.Khi cô ấy hiểu mọi thứ một cách rõ ràng hơn,cô ấy sẽ hiểu chẳng còn gì quan trọng.Chẳng còn gì quan trọng ngoài việc họ ở bên nhau.

Anh ngắm nhìn cơ thể bị che khuất dưới lớp chăn của cô với sự bình tĩnh —-không,là với cảm giác tội lỗi. Dio mio* – sẽ ra sao nếu anh không tìm thấy cô?Anh không thể xóa khỏi tâm trí hình ảnh cô ấy .. nằm sóng xoài nơi đó..hơi thở yếu ớt…lả đi trên tay anh…

Damon ngồi xuống ,day day sống mũi.Tại sao cô ở trong chiếc Ferrari với anh?Cô ấy đã giận dữ..không,không phải giận dữ.Gần với giận dữ nhưng cũng..sợ hãi anh.Giờ anh có thể hồi tưởng lại điều đó một cách rõ ràng : giây phút cô ấy quăng mình khỏi chiếc xe đang chạy ,nhưng anh không thể nhớ nổi chuyện gì xảy ra trước đó.

Anh đã mất trí à ?

Ai đã làm gì cô ấy?Không…Damon ép suy nghĩ của mình tránh xa khỏi những câu hỏi đơn giản ,buộc bản thân hỏi câu hỏi thực sự : ANH đã làm gì cô ấy ? Đôi mắt Elena,xanh biếc với những đốm hoàng kim như lưu ly xanh , đôi mắt có thể đơn giản đọc ra được mà không cần tới khả năng ngoại cảm.Anh…đã…làm..gì..với..cô mà đáng sợ đến nỗi cô phải nhảy khỏi chiếc xe đang chạy ?

Anh đã chọc ghẹo tên nhóc với mái tóc dựng.Tên là..Mutt…Gnat..gì cũng được.Ba người họ ở cùng nhau, anh và Elena đã…chết tiệt ! Từ đoạn đó đến lúc anh tỉnh dậy sau tay lái chiếc Ferrari ,tất cả là một khoảng trống lờ mờ.Anh nhớ đã cứu Bonnie tại nhà Caroline , bị muộn cuộc hẹn lúc 4 giờ 44 phút sáng , cuộc hẹn với Stefan, nhưng sau đó mọi thứ bắt đầu hỗn loạn. Shinichi , maledicalo** ! Con cáo đó ! Hắn biết nhiều hơn những gì hắn kể với Damon.

“Mình luôn luôn..mạnh mẽ hơn..kẻ thù của mình ” – anh tự nhủ – “Mình luôn luôn..tự kiểm soát”

Anh nghe thấy một âm thanh nhỏ thoát ra và có mặt cạnh Elena trong tích tắc.Đôi mắt xanh biếc của cô nhắm nghiền nhưng hàng mi đang khẽ rung.Có phải cô đang tỉnh lại?

Anh kéo tấm chăn xuống vai cô.Shinichi đã đúng.Có rất nhiều dấu máu khô,nhưng anh có thể nhận thấy dòng máu đã chảy bình thường trở lại.Nhưng có một thứ tệ hại vẫn…không..anh không tin nổi.

Damon cố giữ mình không gào lên trong thất vọng.Lũ cáo chết giẫm đã để lại cô ấy với một bên vai còn trật khớp.

Hôm nay mọi thứ rõ ràng đều không thuận lợi với anh.

Giờ sao? Gọi Shinichi ?

Không bao giờ.Anh cảm thấy tối nay anh không thể nhìn con cáo đó lần nữa mà không giết chết hắn.

Anh sẽ tự khiến vai cô ấy vào lại khớp.Quá trình đó thông thường đòi hỏi có hai người,nhưng anh có thể làm gì đây?

Vẫn giữ Elena trong một vòng kềm tỏa tinh thần mạnh mẽ khiến cô không thể thức dậy,anh quàng tay quanh cô và bắt đầu quá trình đau đớn cố định lại xương cánh tay ,anh đẩy và kéo cho đến khi nghe thấy một tiếng ‘rắc’ ngọt ngào ,báo hiệu xương tay cuối cùng đã trượt trở về khớp .Sau đó anh buông ra.Đầu Elena hết ngả sang bên này lại ngả sang bên kia ,môi cô khô nứt.Anh rót thêm chút trà-liền-xương ma thuật của Shinichi vào chiếc cốc méo mó rồi nhẹ nhàng để đầu cô ngả sang trái để kề cốc vào môi cô.Anh để tâm trí cô được giải phóng chút xíu , cô bắt đầu nâng bàn tay phải lên rồi lại buông xuống.

Anh thở dài và nghiêng đầu cô,hạ miệng cốc để dòng nước có thể chảy vào mồm cô.Cô nuốt xuống một cách ngoan ngoãn.Chuyện này làm anh nhớ tới Bonnie…nhưng Bonnie không bị thương nặng như vầy.Damon biết anh không thể trả cô về với các bạn cô trong tình trạng thế này,không phải khi đồ lót và quần bò của cô bị rách toạc với dấu máu khô khắp mọi nơi.

Có lẽ anh có thể làm gì đó.Anh tiến tới cánh cửa đóng thứ hai trong phòng ngủ và nghĩ : “Phòng tắm..phòng tắm kiểu hiện đại.” rồi tra chìa vào ổ và mở cửa.Nó y hệt như những gì anh tưởng tượng :một nơi sạch sẽ,đơn giản ,trắng tinh với một bồn tắm cùng đống lớn khăn sạch đã sẵn sàng cho những vị khách.

Damon cho nước ấm xối lên một trong những chiếc khăn mặt.Anh biết bây giờ tốt hơn nên ôm Elena và để cô ngâm mình trong nước ấm.Đó là thứ cô ấy cần,nhưng nếu ai đó biết được,bạn bè của cô sẽ móc tim anh khỏi lồng ngực và đóng lên đó một cái cọc gỗ .Anh chẳng cần phải suy nghĩ – anh đơn giản biết nó sẽ như thế.

Anh quay trở lại chỗ Elena và bắt đầu nhẹ nhàng lau đi dấu máu khô trên vai cô.Cô lầm bầm,lắc lắc đầu nhưng anh vẫn tiếp tục cho đến khi bờ vai khả dĩ trông có vẻ bình thường,phơi bày dưới lớp vải áo rách.

Anh lấy một chiếc khăn khác và tiếp tục công việc trên mắt cá chân cô.Nó vẫn còn sưng lên – hiện giờ cô ấy sẽ không thể chạy đi đâu được .Xương ống chân cô – chiếc đầu tiên trong hai chiếc ở bắp chân đã liền lại.Lại thêm một bằng chứng cho thấy Shinichi và cái nơi gọi Shi no Shi ấy không lo lắng về tiền bạc,chúng chỉ cần bày thứ trà này lên sạp và thu về một gia tài.

“Chúng ta nhìn mọi thứ…theo kiểu khác.” – Shinichi đã từng nói vậy,đôi mắt vàng kì lạ của hắn dán vào Damon – “Tiền bạc không có ý nghĩa nhiều lắm với chúng ta.Vậy thứ gì có ý nghĩa ? Nỗi thống khổ trên giường bệnh của một tên đạo tặc già ,sợ hãi rằng hắn sắp sửa xuống địa ngục.Nhìn thấy hắn đổ mồ hôi trong lúc cố nhớ lại những điều hắn lãng quên từ lâu.Giọt nước mắt của một đứa bé khi lần đầu tiên nó ý thức được sự cô đơn.Cảm xúc của người vợ không chung thủy khi chồng bà ta bắt được bà ta cùng tình nhân .Ngươi thiếu nữ…ừm,nụ hôn đầu và đêm đầu tiên của cô ta.Kẻ sẵn sàng chết cho người anh em của anh ta…Đó,những thứ như thế.”

“Và nhiều thứ khác không thể đề cập theo cách lịch sự” – Damon nghĩ thầm – “Những thứ liên quan đến sự đau đớn.Chúng là những kẻ cướp cảm xúc,hút lấy cảm giác của con người để lấp đầy linh hồn trống rỗng của chúng.”

Anh cảm thấy muốn bệnh lần nữa khi cố gắng tưởng tượng – cố gắng tính xem Elena đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khi nhảy khỏi xe anh.Cô ấy hẳn đã dự tính một cái chết thống khổ – nhưng như vậy vẫn còn hơn ở lại bên anh.

Lần này,trước khi bước qua cánh cửa dẫn đến phòng tắm lát gạch trắng ,anh nghĩ : “Nhà bếp,hiện đại,với nhiều đá lạnh trong tủ.”

Lần này anh cũng không phải thất vọng.Anh thấy mình đứng trong căn bếp mang đầy vẻ nam tính ,ốp nhôm và sàn lát gạch trắng đen,Trong tủ lạnh có 6 túi đá.Anh đem 3 túi tới chỗ Elena và đặt một túi lên vai ,một túi lên khuỷu tay ,một túi xung quanh mắt cá chân của cô.Sau đó anh trở lại căn bếp đẹp đẽ không tì vết để lấy một cốc nước đá.

…….

Mệt.Mệt quá.

Elena cảm thấy cơ thể mình nặng như đeo chì.

Từng bộ phận…từng suy nghĩ..đều nặng nề.

Trong một khoảnh khắc,có thứ gì đó cô phải làm .. hoặc không làm..ngay bây giờ.Nhưng cô không thể khiến suy nghĩ đó hiện lên rõ ràng.Nó quá nặng.Mọi thứ đều quá nặng.Cô thậm chí không thể mở được mắt ra.

Có tiếng loẹt xoẹt.Ai đó đang ở gần đây,ngồi trên ghế.Rồi một thứ chất lỏng mát rượi chạm vào môi cô,chỉ vài giọt thôi nhưng nó kích thích cô thử tự giữ lấy chiếc cốc và uống.Ồ, nước thật ngon.Nó ngon hơn bất cứ thứ gì cô từng uống trước đây.Vai cô đau kinh khủng ,nhưng cơn đau cũng đáng để uống và uống…không! Chiếc cốc đang bị kéo đi.Cô cô gắng một cách yếu ớt để giữ nó lại nhưng nó đã bị kéo đi khỏi tầm với của cô.

Sau đó cô thử chạm vào vai mình,nhưng đôi bàn tay dịu dàng,vô hình đó không để cô làm vậy,không cho đến khi chúng rửa tay cô bằng nước ấm.Sau đó chúng áp những gói đá quanh cô và bao cô lại thành một xác ướp trong tấm chăn.Cái lạnh làm những cảm giác đau đớn đột ngột trong cô tê đi ,mặc dù sâu bên trong,vẫn còn đó những nỗi đau khác.

Tất cả thật khó khăn để suy nghĩ.Khi đôi bàn tay đảo những túi đá,cô đang run lẩy bẩy vì lạnh ,và cô thả mình trôi vào giấc ngủ lần nữa.

………

Damon trông Elena và gà gật,tỉnh dậy và gà gật.Trong căn phòng tắm không tì vết,anh tìm thấy một cái chải tóc bằng sừng và một chiếc lược.Trông chúng có vẻ có ích.Và một điều anh biết chắc chắn : mái tóc của Elena chưa bao giờ thế này,dù lúc cô sống hay “không sống”.Anh dùng cái chải tóc ,thử nhẹ nhàng chải tóc cô và nhận ra đám tóc rối khó gỡ hơn mình tưởng.Khi anh chải mạnh tay hơn,cô cử động và lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ mơ ngủ kì lạ của cô.

Cuối cùng thì chính việc chải tóc đã làm nên điều đó.Elena – hai mắt vẫn nhắm,với lên ,giằng cái chải tóc từ tay anh và rồi,khi chạm đến phần tóc rối lớn nhất,cô cau mày, tay co lại thành nắm và cố kéo cái chải tóc qua đám tóc.Damon thấy thông cảm .Anh cũng từng có mái tóc dài vào một số thời điểm trong sự tồn tại hàng thế kỷ của mình,và khi không thể gỡ rối được, mặc dù tóc anh cũng mềm mượt tự nhiên như tóc Elena… Anh hiểu cảm giác thất vọng khi buộc phải dứt tóc mình .Ngay khi Damon sắp sửa lấy lại cái chải tóc từ tay cô , cô mở mắt.

“Gì vậ….?” – cô lên tiếng , hai mắt nhấp nháy.

Damon căng thẳng,sẵn sàng khiến cô mê đi nếu cần thiết.Nhưng cô thậm chí còn không thử đánh anh với cái chải tóc.

“Chuyện gì…đã xảy ra?” .Những gì Elena đang cảm thấy rất rõ ràng : cô không thích thế này.Cô thấy không hài lòng với sự thức tỉnh đi kèm chỉ một suy nghĩ mơ hồ về những gì đã xảy ra khi cô ngủ.

Trong lúc Damon – người đã sẵn sàng để bị đánh hoặc bay đi đang ngó cô thì cô bắt đầu chậm rãi xâu chuỗi lại những gì đã xảy ra với mình.

“Damon?” – cô ném cho anh một cái nhìn màu lưu ly không-hề-phòng-bị.

Đôi mắt nói : “Tôi đang bị tra tấn hay đang được chữa thương? Hay anh chỉ là một kẻ đứng ngoài,thích thú chứng kiến nỗi đau của người khác trong lúc nhâm nhi một ly rượu cô-nhắc?”

“Họ nấu ăn với rượu cô-nhắc, công chúa à.Họ uống rượu Armagnac.Và anh không uống…cả hai .” – Damon nói.Anh làm tăng thêm hiệu quả bằng cách vội vã bổ sung : “Đó không phải là lời đe dọa.Anh thề với em , Stefan đã để anh lại làm vệ sỹ của em.”

Về mặt kĩ thuật,chuyện đó hoàn toàn đúng nếu xét việc Stefan đã gào lên : “Tên khốn hai mang kia,tốt hơn anh nên đảm bảo không có chuyện gì xảy đến cho Elena , hoặc tôi sẽ tìm cách quay trở lại và xé xác anh ra—”.Phần còn lại bị đứt quãng trong trận chiến,nhưng Damon đã nắm được những ý chính. Và giờ anh nghiêm túc chấp hành công việc được giao.

“Sẽ không thứ gì có thể làm hại em nếu em để anh trông chừng em.” – anh nói thêm,hoàn toàn dựa trên phỏng đoán,bởi rõ ràng bất cứ kẻ nào đã làm cô hoảng sợ hoặc kéo cô khỏi chiếc xe đã làm điều đó khi có anh gần bên.Nhưng trong tương lai ,sẽ không có thứ gì nắm được cô ấy – anh thề với bản thân mình.Mặc cho anh đã mắc sai lầm nào thời gian qua,từ nay sẽ không còn bất kì sự xâm hại nào đến Elena Gilbert – hoặc ai đó sẽ phải chết.

Anh không thử dò xét suy nghĩ của cô,nhưng khi đôi mắt cô nhìn chằm chằm đôi mắt anh một lúc lâu,chúng biểu lộ rõ ràng sự thông suốt và như ẩn chứa lời nói : em biết em đã đúng.Tất cả chuyện đó là do kẻ khác.Và anh biết đằng sau cơn đau thể xác,Elena cảm thấy thực sự hài lòng.

“Em đã làm vai mình bị thương” – cô vươn tay phải để nắm vai nhưng Damon đã cản cô lại.

“Em làm nó trật khớp.” – Damon nói – “Nó sẽ còn đau một thời gian.”

“Và mắt cá chân em..nhưng ai đó…em nhớ mình đang ở trong rừng,ngẩng lên nhìn và đó là anh.Em không thể thở được nhưng anh đã xé đám dây leo khỏi người em và lấy tay đỡ em dậy…”- cô hoang mang nhìn Damon – “..Anh đã cứu em?”

Câu nói mang bề ngoài của một câu hỏi nhưng lại không phải như thế.Cô ấy đang băn khoăn về một chuyện tưởng như không thể .Rồi cô bắt đầu khóc.

Giọt nước mắt của một đứa bé khi lần đầu tiên nó ý thức được sự cô đơn.Cảm xúc của người vợ không chung thủy khi chồng bà ta bắt được bà ta cùng tình nhân…

Và có lẽ cả nước mắt của một cô gái khi cô tin rằng kẻ thù của cô đã cứu cô khỏi cái chết.

Damon nghiến răng trong tuyệt vọng.Cái ý nghĩ Shinichi có thể đang quan sát ,cảm nhận cảm xúc của Elena,tận hưởng chúng…thật không chịu nổi.Shinichi sẽ trả lại trí nhớ cho Elena , anh chắc chắn điều đó.Nhưng sẽ ở một thời điểm và địa điểm thú vị nhất với hắn.

“Đó là việc của anh” – anh kìm nén – “Anh đã thề sẽ làm điều đó.”

“Cảm ơn anh.” – Elena nghẹn ngào đáp trong cơn nức nở – “Không,làm ơn..đừng quay đi.Thực đó..Ohhh…có khăn giấy ở đây không? ..hay thứ gì khô ráo cũng được?” ,người cô lại rung lên trong cơn nức nở.

Phòng tắm hoàn hảo có một chiếc hộp đựng khăn giấy.Damon mang nó cho Elena.

Anh nhìn đi chỗ khác khi cô dùng chúng,khụt khịt mũi lần nữa và lần nữa trong lúc thổn thức.Ở đây không cố kẻ quyến rũ và bị quyến rũ, không có chiến binh nham hiểm , tinh vi và xấu xa ,không cả người phụ nữ duyên dáng chết người.Chỉ còn một cô gái tan vỡ bởi nỗi đau,thổn thức như con nai bị thương,nức nở như một đứa trẻ.

Không nghi ngờ rằng đứa em trai anh sẽ biết nói gì với cô vào những lúc thế này.Còn anh – Damon , chẳng có ý tưởng gì ngoài việc anh biết anh sẽ phải giết chóc vì chuyện này. Shinichi sẽ hiểu khi Elena đã dính dáng vào mà còn giỡn mặt Damon có ý nghĩa gì.

“Em thấy sao?” – anh hỏi cộc lốc.Sẽ không ai có thể nói anh đã lợi dụng điều này , không ai có thể nói anh làm cô bị thương chỉ để…chỉ để lợi dụng cô.

“Anh đã cho em máu”- Elena hoang mang hỏi,và khi thấy anh vội vã nhìn xuống ống tay áo đã cuộn lên của mình ,cô nói thêm : “Không..em biết do cảm giác thôi.Khi lần đầu em quay lại trái đất từ thế giới của những linh hồn,Stefan cũng cho em máu và sau cùng em đều cảm thấy..giống thế này.Rất ấm.Có chút không thoải mái.”

Anh quay phắt lại nhìn cô : “Không thoải mái?”

“Vì thấy quá đầy..ở đây” – cô chạm vào cổ mình – “Chúng em nghĩ rằng đó là một kiểu cộng sinh…xảy ra với vampire và con người khi họ sống chung với nhau.”

“Ý em là với một vampire khi anh ta ĐANG chuyển hóa một người thành vampire?” – anh nói gọn.

“Ngoại trừ việc em không thể bị chuyển hóa khi một phần của em vẫn là linh hồn.Nhưng sau đó..khi em quay trở lại làm người.” – cô nấc cụt,cố rặn ra một nụ cười và lại chải tóc – “Đáng lẽ em nên nói anh hãy nhìn vào em để hiểu rằng em chưa bị chuyển hóa,nhưng…”.Cô làm một động tác tỏ ý bất lực.

Damon ngồi xuống và hình dung việc chăm sóc một Elena với linh hồn của trẻ con sẽ ra sao.Đó thật là một ý tưởng trêu người.

Anh hỏi thẳng : “Lúc trước em nói em cảm thấy có chút không thoải mái , ý em là anh nên lấy đi của em một chút máu?”

Cô hơi quay lại rồi ngoái ra đằng sau – “Em đã nói em rất cảm kích.Em đã nói em cảm thấy.. quá đầy.Em không biết làm thế nào nữa để cảm ơn anh.”

May mắn Damon đã có hàng thể kỷ để rèn luyện tính kỷ luật không anh hẳn đã ném thứ gì đó bay ngang qua phòng rồi.Đây là một tình huống..không biết nên cười hay nên khóc .Cô ấy định dùng bản thân mình để cám ơn anh vì đã cứu cô ấy khỏi nguy hiểm trong khi đó là việc đáng lẽ anh phải làm từ trước nhưng đã thất bại.

Nhưng anh không phải anh hùng.Anh không giống ‘thánh’ Stefan ,bất kể cô ấy đang trong tình trạng quái gì,anh cũng sẽ không từ chối giải thưởng hậu hĩnh này.

Anh muốn cô.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...