Nhật Ký Ma Cà Rồng
Chương 29
Lúc này cậu đã thức và ngay lập tức nghĩ đến Elena. Nhưng cậu không tìm thấy màu trắng từ chiếc áo của cô ở đâu cả, và cậu gọi, lúc đầu thì thầm, sau đó cậu gọi lớn, vẫn không có tiếng đáp lại.
Cậu cảm thấy xung quanh mình trống rỗng, trên hai bàn tay và cả đầu gối nữa. Damon dường như đã đi khỏi và điều này như một ngọn hải đăng, phát ra những tia hy vọng và sự can đảm, thắp sáng tâm trí cậu. Cậu tìm thấy cái áo sơ mi Pendleton đã bị bỏ ,rõ ràng đã bị giẫm lên . Nhưng khi cậu không thể tìm thấy cơ thể ấm áp mềm mại trong khu đất, trái tim cậu như rớt xuống nơi nào đó xung quanh đôi bốt của mình.
Sau đó cậu nhớ tới chiếc Jaguar. Cậu điên cuồng lần mò trong túi để tìm chìa khóa, chiếc túi trống rỗng, cuối cùng cậu khám phá ra,một cách không giải thích được, rằng nó đã nằm trong ổ.
Cậu trải qua một giây tuyệt vọng khi chiếc xe không thể khởi động, rồi bị shock khi thấy đèn pha sáng rực lên. Cậu đã bối rối trong một thoáng ,tự hỏi chiếc xe hoạt động lại như thế nào trong khi chắc chắn là cậu không chạy đè qua Elena. Cậu bới qua ngăn chứa đồ nhỏ, vung tay ném cặp kính râm. Ah, một chiếc nhẫn từ lưu ly xanh. Ai đó đã giữ một chiếc để dự phòng ở đây, trong trường hợp cần đến. Cậu xỏ chiếc nhẫn vào, nó vừa một cách hoàn hảo.
Cuối cùng cậu tìm được một chiếc đèn pin, và cậu tự do lục soát toàn bộ khoảng trống xung quanh như cậu muốn.
Không Elena.
Cũng không Ferrari.
Damon đã giữ cô ở nơi nào đó.
Đúng rồi, cậu nên lần theo dấu vết của họ. Để làm thế cậu phải bỏ xe Elena lại, nhưng cậu đã biết lũ người quái vật đó sẽ làm gì với những chiếc xe, vậy nên điều đó không còn đáng nói nữa.
Cậu cũng phải cẩn thận cả với chiếc đèn pin. Ai biết được pin sẽ hết lúc nào?
Và để chắc ăn hơn, cậu cố gọi vào điện thoại của Bonnie, và sau đó là điện thoại nhà, và khu nhà trọ. Không có sóng, mặc dù theo điện thoại hiển thị vẫn có. Không cần phải hỏi tại sao, đây là khu rừng cổ – khu vực làm hỏng nhiều thứ như mọi khi. Thậm chí cậu cũng không tự hỏi tại sao lại gọi số của Bonnie trước, trong khi Meredith có thể có một bộ óc xét đoán hơn.
Cậu tìm thấy dấu vết của chiếc Ferrari khá dễ dàng. Damon đã biến khỏi đây như một con dơi… Matt mỉm cười dứt khoát khi cậu hoàn tất câu nói trong đầu.
Và sau đó cậu lái xe ra khỏi khu rừng cổ. Đường đi khá thuận lợi, rõ ràng hoặc Damon đã đi quá nhanh để có thể điều khiển xe ,hoặc Elena đã giằng co, bởi vì ở một số nơi, chủ yếu là những khúc quanh, những vệt lốp xe hiện lên rõ ràng so với mặt đất mềm bên cạnh con đường.
Matt đặc biệt cẩn trọng không cán vào bất cứ vật gì có thể để lại đầu mối. Cậu có thể phải quay ngược lại tại một điểm nào đó. Cậu cũng rất cẩn thận, lờ đi âm thanh lặng thinh của bóng đêm xung quanh mình. Cậu biết malach đã ở đây, nhưng cậu khiến bản thân mình không nghĩ tới chúng.
Và cậu chưa bao giờ tự hỏi mình tại sao cậu làm việc này, cố tình đi vào nguy hiểm thay vì lùi xa nó, hay cố gắng lái chiếc Jaguar ra khỏi khu rừng cổ. Dù sao thì Stefan đã không nhờ cậu làm vệ sĩ cho cô ấy.
“Nhưng chúng ta không thể tin vào bất cứ điều gì Damon nói” – cậu nghĩ.
Và bên cạnh đó – ồ, cậu phải luôn để mắt tới Elena, thậm chí trước ngày hẹn hò đầu tiên của họ. Cậu có thể vụng về, chậm chạp, và yếu hơn kẻ thù của họ bây giờ, nhưng cậu luôn cố gắng.
Bây giờ trời tối đen như mực. Những tàn tích cuối cùng của hoàng hôn để lại trên bầu trời, và nếu Matt nhìn lên cậu có thể thấy những đám mây và ngôi sao – với những cái cây có hướng nghiêng đáng ngại từ cả hai bên.
Cậu đang tiến về phía cuối con đường. Chẳng mấy chốc ngôi nhà xinh xắn của Dunstans sẽ hiện ra ngay phía bên phải con đường. Cậu nên hỏi họ nếu họ nhìn thấy –
Máu.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu bay tới những giả thiết nực cười, giống như bóng tối được sơn màu đỏ. Nhưng qua ánh đèn flash của chiếc xe cậu thấy những đốm nâu đỏ trên vệ đường , làm thành một đường cong sắc nhọn. Có máu trên con đường. Và không phải chỉ một chút máu.
Cẩn thận đi vòng qua vệt nâu đỏ, để ánh đèn pha của chiếc xe chiếu lên và ra phía xa con đường, Matt bắt đầu sắp xếp lại những việc đã xảy ra.
Elena đã nhảy.
Hoặc là Damon đã đẩy cô khỏi chiếc xe đang chạy – và sau mọi thứ hắn ta đã làm để có cô ấy thì điều ấy chả có ý nghĩa gì. Dĩ nhiên, có thể hắn sẵn sàng hút máu cô ấy cho tới khi thỏa mãn . Theo bản năng ,những ngón tay của Matt đưa lên chỗ đau ở cổ .. nhưng ,tại sao hắn cứ phải đưa cô ấy lên xe ?
Để rồi giết cô ấy bằng cách đẩy ra ngoài ?
Làm thế thì thật ngu ngốc , nhưng biết đâu Damon đã giao cơ thể cô ấy cho lũ “vật nuôi” bé nhỏ của hắn chăm sóc .
Có thể , không không có khả năng lắm.
Vậy điều gì có khả năng nhất ở đây ?
Ừm thì,ngôi nhà của gia đình Dunstan nằm phía bên này đường phía trước một đoạn nhưng không thể nhìn thấy nó từ chỗ này.Và có khả năng Elena đã nhảy ra khỏi chiếc xe đang chạy khi nó đang quẹo lái. Sẽ cần đến trí óc , lòng can đảm và một sự may mắn tuyệt đối để tin là chuyện đó sẽ không giết chết cô ấy.
Ánh đèn pin của Matt từ từ lia tới những hàng dài cây đỗ quyên mọc bên đường.
Chúa ơi , đúng là cô ấy đã làm thế.Cô ấy đã nhảy ra ngoài và cố gắng lăn tròn.Hic,hẳn cô ấy đã may mắn đủ để không làm gãy cổ mình.Và cô ấy tiếp tục lăn ,rồi bám vào những đám rễ cây và dây leo để tự dừng lại.Đó là lí do tại sao đám cây đó bị giày xéo như vầy.
Một chùm cảm giác phấn khởi như những đám bong bóng dâng lên trong Matt .Cậu đã làm được.Cậu đã tìm thấy dấu vết của Elena.Cậu có thể mường tượng ra cô ngã thế nào như thể cậu đã có mặt ở đó vậy.
“Nhưng rồi cô ấy đã vấp vào đám rễ cây” – cậu tự nhủ trong lúc tiếp tục đi theo các dấu vết.- “Chắc đau lắm.Và cô ấy ngã sấp xuống,lăn trên mặt đường bê tông một lát – tội nghiệp ,cô ấy chảy nhiều máu ,rồi cô ấy lại quay trở lại,lao vào những bụi cây.”
Rồi sao nữa? Đám cây đỗ quyên không tiết lộ thêm tí manh mối nào về cú ngã của cô.Chuyện gì đã xảy ra? Phải chăng Damon đã vòng chiếc Ferrari đủ nhanh và bắt lại cô ấy ?
“Không” – Matt quả quyết và xem xét mặt đất thật cẩn thận.Chỉ có vài dấu chân để lại ở đây , và đó là dấu chân của Elena.Elena đã đứng dậy tại đây để rồi lại ngã xuống – đó hẳn là do vết thương của cô.Và rồi có vẻ cô ấy gắng đứng lên lần nữa,những những dấu vết ở đây thật kì cục : một vết giày bình thường phía bên này và một vết sâu nhưng giống như vết thụt nhỏ ở phía còn lại.
Một cái nạng.Cô ấy đã tìm cho mình một cái nạng.Đúng rồi, và cái vết bị kéo lê kia là bên chân bị thương của cô.Cô ấy đã đi đến cái cây này, rồi đi vòng xung quanh nó – hoặc nhảy lò cò xung quanh nó vì thực sự các dấu vết chỉ ra như vậy.Sau đó cô ấy đã đi về phía nhà Dunstan.
Cô gái thông minh.Sự thực là giờ đây cô ấy khó có thể bị nhận ra,và dù sao thì,ai thèm quan tâm nếu họ lỡ nhận ra điểm tương đồng giữa cô ấy và Elena Gilbert xinh đẹp trước kia? Cô ấy có thể xưng là chị em họ của Elena đến từ Philadelphia.
Vậy là cô ấy đã đi ..một,hai,ba…tám bước – và đó là hướng nhà Dunstan.Matt đã thấy lối đi và Matt thấy cuồng lên.Cậu chạy một cách hứng khởi suốt phần còn lại của quãng đường , nhảy vài bước khiến cơ thể đang đau ê ẩm nhói lên , và cậu hướng thẳng đến ánh sáng ngọn đèn nơi cổng sau nhà Dunstan bởi gia đình đó không phải tuýp người thích tiếp khách ở cồng trước.
Khi đến cửa,cậu gần như đấm lên nó một cách điên cuồng.Cậu đã tìm thấy cô ấy.Cậu đã tìm thấy Elena !
Khoảng thời gian trước khi cánh cửa hé ra dường như thật dài.Matt lanh lẹ lấy chân kẹp vào khe hở trong lúc nghĩ : “Đúng rồi, thế là tốt , họ là những người cẩn thận.Họ không phải tuýp người dễ dàng để cho một tên vampire vô nhà sau khi đã nhìn thấy một cô gái toàn thân đẫm máu.”
“Tôi đây . Cậu muốn gì ?”
“Tôi đây,Matt Honeycutt” – cậu nói chuyện với đôi mắt mà cậu có thể thấy qua khe hở của cánh cửa mở – “Tôi đến vì El..vì cô gái .”
“Cậu đang nói về cô gái nào ?” – giọng nói cất lên vẻ thô lỗ.
“Coi này,bác không cần phải lo đâu.Cháu đây mà – Jake quen cháu ở trường và Kristin cũng biết cháu.Cháu đến đây để giúp đỡ.”
Có gì đó trong giọng nói chân thành của cậu đã tác động đến người đằng sau cánh cửa.Nó được mở ra ,để lộ một người đàn ông to lớn với mái tóc đen mặc áo may ô , râu ria lởm chởm.Đằng sau ông ta là phòng khách cùng một người đàn bà cao,mảnh dẻ ,gần như gầy gò.Trông bà như đang khóc .Đằng sau hai người là Jake – người trên Matt một lớp ở trường cấp 3 Robert E. Lee.
“Jake” – Matt đánh tiếng,nhưng không có câu trả lời nào đáp lại ngoài một cái nhìn chán ngán trong đau khổ.
“Có chuyện gì vậy?” – Matt hỏi , cảm thấy rợn lòng – “Một cô gái đã đến đây một lúc trước – cô ấy bị thương – nhưng – nhưng – mọi người đã cho cô ấy vào,đúng chứ ?”
“Không có cô gái nào đến đây cả” – ông Dunstan đáp gọn.
“Cô ấy hẳn đã đến đây.Tôi đã đi theo dấu vết của cô ấy – cô ấy để lại những dấu máu khô.Mọi người có hiểu không ? ngay gần nhà này thôi.” – Matt nói mà không muốn suy nghĩ.Cứ như nếu cậu có thể nói ra sự thật đủ to thì họ sẽ giao ra Elena vậy.
“Lại thêm rắc rối .” – Jake đáp , vẫn với giọng chán ngán đi cùng với biểu hiện trên khuôn mặt.
Bà Dunstan có vẻ là người cảm thông nhất : “Chúng tôi nghe thấy một tiếng hét trong đêm nhưng khi chúng tôi kiểm tra thì ngoài đó không có ai cả.Và chúng tôi cũng đang có chuyện riêng.”
Sau đó,ngay khi bà dứt lời , Kristin xông vào phòng.Matt ngó cô với một cảm giác quen thuộc không biết nói sao.Cô bé đang khoác lên người một thứ gì đó giống với bộ đồ của Tami Bryce.Cô bé đã cắt hai ống quần jean của mình cho đến khi chúng dường như không còn tồn tại.Phía trên cô bận áo lót nhưng..Matt phải quay mắt đi chỗ khác bởi…hai lỗ tròn xuất hiện ở ngay chỗ mà Tami từng che chắn bằng những miếng bìa nối với nhau bằng chỉ và trang trí bằng keo dán.
Chúa ơi ! Cô bé mới chỉ..mười hai ? hay mười ba tuổi ấy nhỉ? Sao cô bé có thể hành động cái kiểu này được ?
Nhưng giấy tiếp theo , cả cơ thể cậu phải rung lên trong cơn sốc.Kristin đã dán chặt người em ấy vào cậu và đang líu lo : “Matt Honey-butt ! Anh đã tới tìm em !”
Matt thở ra thật cẩn thận để vượt qua cú sốc.Matt Honey-Butt . Cô bé không biết cái tên đó.Thậm chí cô bé còn không học chung trường với Tami.Làm sao Tami có thể liên lạc với cô bé và nói cho cô bé những chuyện như vậy được ?
Cậu lắc đầu như muốn xua tan ý nghĩ đó.Rồi cậu nhìn bà Dunstan – người có vẻ tử tế nhất ở đây : “Cháu dùng nhờ điện thoại được không ạ?” – cậu hỏi – “Cháu cần..cháu thực sự cần gọi vài cuộc.”
“Điện thoại hỏng từ hôm qua rồi.” – ông Dunstan gay gắt nói.Ông không kéo Kristin ra khỏi Matt,điều đó thật là vì trông ông thực sự rất giận dữ. – “Hẳn là do cái cây đổ.Và cậu biết đấy,điện thoại di động không dùng được quanh đây.”
“Nhưng…” – tâm trí Matt đảo mòng mòng – “..thực sự ý mọi người là không có cô gái nào đến nhà này xin giúp đỡ à? Một cô gái trẻ , tóc vàng ,mắt xanh ấy ? Tôi thề, tôi không phải muốn hại cô ấy.Tôi thề là tôi chỉ muốn giúp cô ấy.”
“Matt Honey-butt ? Em đang làm một hình xăm, dành riêng cho anh đó.” – vẫn ép người phía sau lưng cậu,Kristin giơ ra cánh tay trái.Matt nhìn nó và cảm thấy kinh hoàng.Hẳn cô bé đã dùng kim hoặc đinh ghim để tạo ra những cái lỗ trên cánh tay trái và sau đó moi ruột của bút ra để lấy mực xanh đen trét lên đó. Đó cơ bản là một hình xăm hầm hố do một đứa trẻ tạo ra.Những chữ cái M A T sắp xếp lộn xộn đã hiện rõ cùng với một vết mực có vẻ rất có khả năng sẽ trở thành một chữ T nữa.
“Bảo sao họ lo lắng về việc cho mình vào nhà” – Matt choáng váng nghĩ thầm.Giờ Kristin đã vòng cả hai tay quanh eo cậu làm cậu khó thở.Cô bé kiễng chân,thì thầm liến thoắng với cậu về những điều tục tĩu y hệt như Tami đã nói.
Cậu nhìn bà Dunstan : “Thực sự là cháu chưa gặp Kristin trong vòng..gần một năm thì phải.Chúng cháu cùng tham gia lễ hội cuối năm,và Kristin đã giúp tổ cưỡi ngựa,nhưng…”
Bà Dustan chậm rãi gật đầu : “Không phải lỗi của cháu.Con bé cũng cư xử với Jake y hệt vậy.Mà đó là anh trai ruột nó đấy.Và cả..cả với bố nó nữa.Nhưng bác nói thật với cháu ,nhà bác không hề thấy cô gái nào cả.Hôm nay không có ai tới đây ngoài cháu ra.”
“Dạ vâng.” – mắt Matt đã rớm nước.Bộ não của cậu – bộ phận phản ứng nhanh lẹ trước sự sống còn đang nói cậu hãy cứu lấy đường hô hấp của mình chứ không phải tranh cãi.Nó bảo cậu nói : “Kristin…Anh thực sự không thở được…”
“Nhưng em yêu anh ,Matt Honey-butt.Em không muốn anh rời xa em.Đặc biệt là vì con khốn đó.Con khốn với những hốc mắt chứa đầy giòi bọ…”
Matt lại phải nghe những lời gây sốc đó lần nữa nhưng cậu không thể mấp máy mồm.Cậu đang không có dưỡng khí.Mắt mở lớn,cậu quay sang ông Dunstan – người đứng gần nhất trong vô vọng.
“Không thể —thở—“
Làm sao một đứa trẻ 13 tuổi lại khỏe vầy chứ ? Cần tới bà Dunstan và Jake để kéo cô bé khỏi cậu.Không,thậm chí như vậy vẫn chưa đủ.Cậu bắt đầu thấy những đường kẻ màu xám chằng chịt giăng trước mắt.Cậu cần dưỡng khí.
Một tiếng ‘rắc’ mạnh vang lên , kết thúc với tiếng gãy của xương cốt.Rồi lại một tiếng nữa.Đột nhiên cậu lại hít thở được.
“Không,Jacob! Thôi đi !” – bà Dunstan la lên – “Con bé buông cậu ta rồi , đừng làm con bé đau thêm nữa.”
Khi tầm nhìn của Matt đã rõ ràng,cậu thấy ông Dunstan đang siết chặt dây lưng của ông.Kristin đang khóc lóc : “Tôi ghét các người ! Tôi ghét các người ! Các người sẽ hối hận!”.Sau đó cô bé vội vã chạy khỏi phòng.
“Cháu không biết điều đó sẽ giúp được gì hay chỉ làm mọi thứ tệ thêm nữa.” – Matt lên tiếng khi cậu đã lấy lại hơi thở – “nhưng Kristin không phải là cô gái duy nhất cư xử như vậy.Ít nhất còn một cô bé khác trong thị trấn—”.
“Tất cả những gì ta quan tâm là Kristin” – bà Dunstan nói – “Và cái…thứ đó không phải là con bé.”
Matt gật đầu.Nhưng còn một điều nữa cậu cần làm.Cậu cần tìm thấy Elena.
“Nếu một cô gái tóc vàng đến cửa và cầu xin sự giúp đỡ,mọi người sẽ cho cô ấy vào chứ ?” – cậu hỏi bà Dunstan – “Làm ơn mà ? Nhưng mọi người đừng cho bất cứ gã nào vào – kể cả cháu nếu mọi người không muốn.” – cậu bổ sung.
Trong một giấy mắt cậu và mắt bà Dunstan giao nhau và cậu cảm thấy một sự gần gũi.Rồi bà gật đầu và tiễn cậu ra khỏi cửa.
“Được rồi”- Matt thầm nhủ – “Elena đã hướng về nơi này,nhưng cô ấy chưa tới đây.Vậy hãy tìm thêm các dấu hiệu.”
Cậu tìm kiếm.Và những gì các dấu hiệu chỉ ra cho cậu là cách nhà Dunstan tầm vài feet,cô đã đột ngột rẽ sang phải ,tiến sâu vào khu rừng một cách không lí giải được.
“Tại sao ? Có gì dọa cô ấy sợ ? Hay cô ấy..” – Matt cảm thấy dạ dày ọc lên khó chịu – “..bằng cách nào đó đã bị cái chân khập khiễng chơi xỏ và cuối cùng để lại đàng sau tất cả sự giúp đỡ của con người?”
Tất cả những gì cậu có thể làm là theo cô tiến vào khu rừng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp