Chung Nhạc biến sắc mặt, hắn dừng chân lại, nói với giọng nói đầy tàn khốc:
– Các ngươi muốn làm gì? Ta cũng là lĩnh chủ Yêu tộc Cô Hà thành, hơn nữa ta có xuất thân Long tộc, các ngươi không thể động vào ta…
Tên Luyện khí sĩ tay sói tế tiểu cương xoa lên, lập tức tiểu cương xoa toát ra ô quang hừng hực, cười lạnh:
– Giao thần nha ra, không ta sẽ làm thịt ngươi! Đuổi giết bốn tên Kiếm Môn khắp nơi, khiến nhiều Luyện khí sĩ chết, thêm một ngươi cũng chẳng ai tra ra bọn ta làm!
Chung Nhạc cắn răng, rút Liêu Nhận sau lưng ra:
– Hai vị sư huynh đừng có làm ẩu! Liêu Nhận của ta chính là luyện ra từ răng nanh của thần, các ngươi sao có thể là đối thủ của ta?
Tay Luyện khí sĩ tay sói kia cười ha ha:
– Thần nha là thứ quý báu cỡ nào? Đừng nói ngươi không thể tế lên sử dụng, cho dù Luyện khí sĩ hợp nhất linh thể cũng không cách nào tế luyện. Cái hồn binh này của ngươi vốn là để trang trí mà thôi! Tiểu tử Long tộc, hãy giao ra đây!
Chung Nhạc đứng đó, sắc mặt sa sầm. Một lúc sau hắn vẫy vẫy tay, quăng Liêu Nhận cắm trong bãi đất phía trước người, rồi lùi ra sau, nói:
– Hai vị sư huynh nói phải giữ lời, phải tha cho ta!
Tên Luyện khí sĩ đầu sói cười ha ha, bước tới nắm chặt lấy chuôi Liêu Nhận, khen:
– Nặng đấy, không hổ là thần nha! Sài huynh, giết hắn đi!