Giang Lệ Lệ cảm thấy thân thể kỳ quái, rõ ràng là không ăn, trong dạ dày sao lại ấm áp, thân thể cũng không mệt mỏi như vậy. Giang Lệ Lệ đi xuống giường, thận trọng đi xuống lầu, nhìn xung quanh không thấy có bóng dáng của Lạc Trạch, mình nên trốn. 93 Nghĩ tới liền theo cầu thang đi xuống, thời điểm đi ngang qua bàn ăn, lại bắt đầu buồn nôn, bụm miệng của mình lại liền bắt đầu xoay người, đã nhìn thấy một đôi dép trên cầu thang.
Giang Lệ Lệ theo giày nhìn lên, quả nhiên Lạc Trạch đang đùa giỡn nhìn mình, Giang Lệ Lệ vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhìn ánh mắt của anh cũng trở nên dịu dàng. Không dám nhìn thẳng anh, Giang Lệ Lệ tự mắng mình ở trong lòng là vô dụng.
Lạc Trạch phác hoạ khóe miệng, đây là Tiểu Lạt Tiêu trước đây sao? Đó là cái vẻ mặt gì đây, vậy mà lại đang sợ, đang phát run. Lạc Trạch có chút hăng hái hướng cô đi tới.
Giang Lệ Lệ thấy anh chạy mình tới, vội vàng vươn tay ngăn trở sau đó lui về phía sau: "Anh, anh đừng tới đây, tôi cho anh biết, anh, anh đừng tới đây."