"A, Lạc Trạch, tôi CMN nói cho anh biết, anh chính là nên giết chết tôi đi, tôi cũng không thể nào nói cho anh biết. Cho nên CMN, anh mau thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch khiêng trên bả vai mình, nghe Giang Lệ Lệ la to, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy, giờ phút này mặt của Lạc Trạch đến tột cùng có bao nhiêu đen, nhiều sương mù, cương quyết cỡ nào, hung ác lệ. Một đôi mắt chim ưng thời thời khắc khắc cũng tản ra nguy hiểm, một đôi mắt chim ưng màu nâu trở nên trầm tĩnh. Ở nơi đêm tối này nhất định xảy ra cái gì.
"A" Lạc Trạch đem Giang Lệ Lệ té ở trên giường, một đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, Giang Lệ Lệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của anh, dù là bình thường cũng là bất giác phóng đãng, Giang Lệ Lệ không nhịn được lui về phía sau.
Lạc Trạch khẽ phác hoạ khóe miệng, giơ lên nụ cười hệt như Satan, độ cong này giơ lên, như một thanh kiếm trí mạng. Kích thích trái tim Giang Lệ Lệ run rẩy.
"Anh, anh, Lạc Trạch, tôi, anh muốn làm cái gì? Mặc kệ anh muốn làm cái gì tôi đều sẽ không khuất phục." Giọng nói của Giang Lệ Lệ rõ ràng mang theo run rẩy, nhưng lấy tính tình của cô thế nào có thể chịu đi cầu xin tha thứ hoặc là phục tùng. Chỉ có thể gắng gượng.
Lạc Trạch chỉ tà mị cười một tiếng sau đó tròng mắt nhìn Giang Lệ Lệ: "Vậy sao? Tôi ngược lại muốn nhìn em bị bức xương sem có thể cứng rắn được bao nhiêu?" Lạc Trạch nói ra lời nói, ẩn chứa hung ác lệ.
Giang Lệ Lệ không khỏi ôm chặt thân thể, cô có một loại cảm giác xấu mãnh liệt, có lẽ chính là chỗ này, một ngày thay đổi, cô bắt đầu sợ anh.
Nhìn Lạc Trạch cười giễu cợt tà tứ, cô kinh hoảng, cô xuống giường liền muốn hướng chạy cửa. Mới vừa bước ra một bước liền bị một bàn tay to hung hăng níu lấy tóc.
"A buông tay, anh buông tôi ra." Giang Lệ Lệ bởi vì da đầu bị nắm đau đớn, bị buộc ngước đầu nhìn vẻ mặt sương mù của Lạc Trạch.
"Chạy à, cô cho rằng cô có thể chạy ra ngoài sao?" Nói qua liền cứng rắn nắm kéo tóc dài của Giang Lệ Lệ, đùi phải hướng đầu gối của cô hung hăng đá. “Phịch” một tiếng Giang Lệ Lệ bởi vì đau đớn không chịu nổi quỳ gối trước mặt Lạc Trạch. Giang Lệ Lệ ngước đầu nhìn Lạc Trạch, cắn chặt lấy múi môi của mình, không muốn làm cho mình phát ra một tiếng kêu.
Lạc Trạch ngồi ở trên giường, ngón tay vuốt vuốt cằm của cô, trong mắt của Lạc Trạch tràn đầy châm chọc sắc bén, cười như không cười nhìn Giang Lệ Lệ : "Bướng bỉnh như vậy? Tôi nhất định sẽ làm cho cô cầu xin tôi?"
"Phi" Giang Lệ Lệ phun anh.
Lạc Trạch hiểu rõ con ngươi thay đổi khát máu, dùng sức nắm cằm của cô, giống như hơi dùng lực một chút cằm của cô sẽ nát. cd Giang Lệ Lệ bị đau “á” một tiếng, nhíu chặt lông mày lại.