Bạch Nặc Ngôn cảm thấy trên thế gian này không hề tồn tại cái gọi là đen hoàn toàn, bất kể đêm có khuya đến mức nào, ta cũng không thể thấy được hình thái cuối cùng của sự vật, dù đó không phải là tất cả. Thể nhưng con người lại rất hài lòng về sự phân biệt rạch ròi giữa giữa ngày và đêm của mình, ví dụ khi cô đứng ngắm ánh đèn đường bên ngoài qua khung cửa sổ, phần lớn các ngôi nhà bên ngoài đều không sáng đèn, vì vậy lâu dần thành một thói quen, cô luôn tự đặt bản thân vào vị trí hẻo lánh, luôn chỉ tin vào suy nghĩ của mình là đúng.
Cô đứng trầm ngâm một lúc, cho đến khi phía sau xuất hiện tiếng bước chân.
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười trào phúng đầy thỏa mãn dự liệu, sự xuất hiện của cô ngày hôm nay ở đây, thậm chí cái cách mà cô xuất hiện trước mặt Trình Nghi Triết, chắc chắn sẽ khiến anh kinh ngạc, anh nhất định sẽ dò xét ý đồ của cô, thế nhưng cho dù bất kể đó là mục đích gì, cô vẫn sẽ bị dán cái mác mưu mô.
Anh nhất định sẽ tìm đến cô, ngay từ khi ở trong phòng, cô đã biết, nên cô mới cố tình tạo ra một cơ hội để hai người nói chuyện riêng, anh sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhất là khi ngay trong bữa cơm, cô nhận lời ông Giang Bác Nghi sẽ ở lại đây, dù bà Lý Tình có vẻ không tình nguyện, nhưng vì ông Giang Bác Nghi vô cùng mong muốn được hàn gắn mối quan hệ thân thiết giữa hai cha con, có lẽ một phần là vì mối quan hệ quá mức tốt đẹp giữa ông và Giang Tang Du, nên người đàn ông này luôn hi vọng sẽ có một ngày quan hệ của ông và Bạch Nặc Ngôn được như vậy, thế nhưng trên thế gian này đâu tồn tại cái gọi là viên mãn.
Biểu cảm của Giang Tang Du vô cùng hoan nghênh, bà Lý Tình cũng không nói đúng sai, ông Giang Bác Nghi lại thật lòng mong đợi.
Vào giây phút đó, tâm trạng Bạch Nặc Ngôn vô cùng sảng khoái, nhìn thái độ khác nhau của những con người đang ngồi trước mặt cô.
Cô không quay lại nhìn, tiếng bước chân cũng không dừng lại, người ấy đã đi đến bên cạnh cô.
Trong lòng cô thầm đếm, nhưng cô vẫn không chủ động mở lời, cô đang đoán xem đến khi nào anh ta không thể nhịn nổi nữa mà chủ động mở miệng hỏi thăm cô đây.
Hỏi cô vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hỏi cô, rốt cuộc mối quan hệ của cô và Giang Ta Du là gì?
Thậm chí sẽ hỏi có phải cô muốn tổn thương Giang Tang Du hay không?
Hay Trình Nghi Triết sẽ cầu xin cô tránh xa họ ra, đừng quấy rầy đến cuộc sống mỹ mãn của họ.
Đột nhiên có một tiếng động mạnh vang lên, hình như là tiếng kêu của một loại côn trùng nào đó cô không biết tên, cô hoảng sợ, nhưng không dám la to, chỉ không ngừng vỗ ngực.
Anh vẫn không hỏi một câu, cô lập tức quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đang nghiêm mặt nhìn cô bằng một ánh mắt tà ác đầy mị hoặc.
Không kinh động, không khinh thường, cũng không hứng thú hay đau khổ.
Cô không hiểu nổi thái độ của anh, là anh che giấu quá sâu hay hết thảy đối với anh đều không là gì cả, cô không rõ lắm.
Cô cảm thấy hơi tê chân, đành ngồi xổm xuống, vỗ vỗ chân. Rất hiếm dịp được gặp đom đóm như bây giờ, cô đang rất hưng phấn, dường như toàn bộ các tế bào đều đang căng tràn khít khao, cô khẽ thở dài một tiếng.
Anh vẫn tùy ý, khiến cô càng khó chịu.
Dựa vào đâu, vào giây phút này, người đang khẩn trương lo lắng lại là chính cô.
Cô khẽ nghiến răng, để bản thân thả lỏng một chút, không biết có nên tiếp tục kìm nén hay chủ động mở miệng, khuôn mặt cô mang theo ý cười, cô không ngờ bản thân có thể ngụy trang tốt đến vậy.
- Anh không hiếu kỳ vì sao em lại biến thành chị của Giang Tang Du à?
Trình Nghi Triết hừ nhẹ một tiếng, anh nhìn xuống mũi chân mình, lúc này mới khinh thường mở miệng:
- Nếu là người khác, anh có thể sẽ hiếu kỳ, Nhưng với kiểu người không tầm thường như em, tất cả đều trở nên rất bình thường, không đáng để hiếu kỳ.
Cô ngẩn người, hóa ra tất cả mọi chuyện phát sinh với cô, bất kể đó là gì, đều sẽ khiến người này cảm thấy bình thường.
Với đánh giá này, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Thực tế là một sự kích thích khốn kiếp đánh cho cô bầm tím cả người.
Cô xoay người tiến đến trước mặt anh, nét mặt tươi cười như một đóa tường vi đang nở rộ, tay cô níu cổ áo sơ mi của anh, nụ cười ấy, động tác ấy, vô cùng mờ ám.
- Anh thản nhiên như vậy, có phải cảm thấy chơi chán chị, lại chơi đến em, đặc biệt kích thích, đúng không?
Âm cuối trong câu nói của cô kẽ tăng cao, thập phần mờ ám.
Trình Nghi Triết khẽ hạ xuống một nụ cười, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ vô cùng bốc đồng, cứ để mặc cô tùy hứng như vậy cũng hay, đỡ phải lãng phí thời gian dạy bảo.
Cô tính toán lâu đến thế, nhiều đến thế, trước mặt anh, chỉ đổi lấy được sự khinh thường.
Trong lòng cô, máu lại bắt đầu sôi tràn.
Đừng trách cô, mặc dù anh không hề làm gì sai, thế nhưng vẫn khiến cô bực bội.
Nếu như dựa vào nguyên tắc đúng sai mà nói, trên thế gian làm gì tồn tại giá trị tuyệt đối, vậy cứ coi bản thân là tiêu chuẩn đi.
- Không nói gì, là biểu hiện đồng ý.
Cô đưa tay quấn lên cổ anh, không ngừng thổi nhẹ lên khuôn mặt anh.
- Em kể cho anh một bí mật nhé.
Thái độ của cô hiện rất hưng phấn.
Trình Nghi Triết ngẩng mặt:
- Bây giờ em chơi cái trò trẻ con này, không biết đã muộn chưa?
Cô lại càng cười vui vẻ hơn, giả vờ thở dài:
- Em sẽ kể cho anh một bí mật, sao anh không hỏi em, hỏi đi, rồi em sẽ nói với anh.
Đôi mắt cô sáng quắc, trong lòng Trình Nghi Triết bỗng hoài nghi, mắt anh hơi híp lại, vô cùng phối hợp.
- Không biết Bạch tiểu thư có định kể cho tại hạ nghe cái gọi là bí mật ấy không ạ?
Cô cười thành tiếng:
- Giang Tang Du đang đi đến đây, hơn nữa, cô ấy đã nhìn thấy chúng ta.
Ánh mắt Trình Nghi Triết ngưng tụ, nhìn lại phía bên kia, quả nhiên thấy, Giang Tang Du đang đi về phía họ.
Bạch Nặc Ngôn miết nhẹ ngón tay, bàn tay đang ôm cổ anh càng xiết chặt.
Anh định giải thích thế nào đây?
Việc đầu tiên là, anh có định đẩy tay cô ra không?
Cô nở nụ cười:
- Anh có định giải thích với bạn gái đương nhiệm của anh rằng, đây đã từng là nhân tình của anh à?
Trình Nghi Triết thu hồi ánh mắt:
- Người cần giải thích ở đây, không phải là em sao?
Bạch Nặc Ngôn nhún vai, để tay xuống:
- Nếu em nói với Giang Tang Du rằng, không có chuyện gì cả, anh nói xem, cô ấy có tin không?
Trình Nghi Triết trừng mắt nhìn cô, vẫn không mở miệng.
Bạch Nặc Ngôn cười cười:
- Em nói thật mà.
Trình Nghi Triết vẫn không có ý định mở miệng, Bạch Nặc Ngôn men theo con đường nhỏ để trở về phòng, đúng lúc trên đường, cô chạm mặt Giang Tang Du. Giang Tang Du ngẩng đầu nhìn cô, không biết vừa rồi là ảo giác, hay thực sự là do vừa làm một chuyện không tốt với đối phương, Bạch Nặc Ngôn cảm thấy ánh mắt Giang Tang Du nhìn cô có nhiều thay đổi.
Giang Tang Du đứng trước mặt cô, dưới chân cô là màu trắng toát của con đường lát đá, không hề lẫn lộn với bóng đêm.
Giang Tang Du không mở miệng, về điểm này, Bạch Nặc Ngôn nhận ra đây là điểm chung giữa Giang Tang Du và Trình Nghi Triết, cả hai đều đợi cô nói trước.
Rất may cô không để họ thất vọng:
- Tổng giám đốc Trình đang chờ em đấy.
Giang Tang Du vẫn nhìn cô.
- Vừa rồi là chị thử thăm dò thôi, em đoán xem cai người Trình Nghi Triết đó là loại mặt người dạ thú hay người đẹp trong lòng vẫn không loạn?
Giang tang Du vẫn nhìn cô.
Bạch Nặc Ngôn nhún vai:
- Xem ra em cũng không cần biết đáp án rồi, vậy chẳng còn gì để nói nữa.
Cô đi được hai bước, nghe thấy giọng Giang Tang Du truyền đến:
- Em mãi mãi luôn coi chị là chị em.
Bạch Nặc Ngôn sững sờ, thế nhưng không hề dừng lại, chẳng lẽ cô còn phải cảm động đến mức òa khóc nức nở hay sao.
Giang Tang Du dừng lại một chút, lúc này mới tự nhức nhở bản thân, bước chân Trình Nghi Triết đang nặng nề đến gần, từ chỗ cô nhìn sang, chỉ thấy lờ mờ bóng dáng anh, không thể thấy rõ ngũ quan. Lúc này, cô đặc biệt tưởng tượng khuôn mặt rõ nét của anh, nhưng trong lòng cô hiện không muốn biết vẻ mặt của anh lúc này.
Rốt cuộc Giang Tang Du vẫn đi đến bên cạnh anh, anh quay đầu lại cười với cô.
Người giúp việc xin phép về sớm, vừa rồi Giang Tang Du nhận giúp bà Lý Tình rửa bát, nên anh mới có thể ra ngoài.
Bầu trời lúc này treo một vài ánh sao, nhưng vẫn khá âm u, không phải là thời tiết thích hợp để tản bộ.
- Đấy là chị gái em.
Cô đột nhiên mở miệng, trong lòng còn mang theo một cảm xúc rất kiên định.
- Chị gái em rất thú vị.
Trình Nghi Triết hời hợt.
Giang Tang Du đánh giá lại thái độ của Trình Nghi Triết, trong lòng khẽ thở dài, cuối cùng cô bình thản nói:
- Từ trước đến nay, chị em không thích em lắm, nên chị ý rất thích tranh dành những thứ em thích, bất kể đó là thứ chị ấy có thích hay không, dù sau khi đọt được, chị ấy sẽ lập tức vứt bỏ, nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận thứ thuộc về em.
Đồng tử Trình Nghi Triết sáng lấp lóe:
- Thật vậy ư?
Ánh mắt Giang Tang Du vẫn kiên định:
- Thật vậy, nếu như em đã nói là thích.
Từ thích này, không chỉ chỉ đồ vật, mà còn bao hàm, cả con người.
Trình Nghi Triết nhìn về phía cô:
- Có lẽ, phải mất rất nhiều thời gian mới nhận ra, kết luận đó chỉ là suy đoán của chúng ta, và thường hay đi ngược lại với sự thật.
Trái tim cô chợt nhảy dựng, cô chỉ nhìn anh, không hiểu chuyện gì.
Họ nhận định về vấn đề này hoàn toàn khác nhau. Giang Tang Du cho rằng, Bạch Nặc Ngôn vì cô mà đến, còn đối với Trình Nghi Triết, chuyện này hoàn toàn không có một chút quan hệ với Giang Tang Du.
Có lẽ, họ cùng thống nhất tổng hợp ý kiến, mới là chính xác nhất.
- Trời không còn sớm.
Trình Nghi Triết cười nhàn nhạt.
Cô gật đầu.
- Để em tiễn anh.
Họ cùng sóng vai bước đi trên con đường nhỏ, Trình Nghi Triết lựa chọn một đề tài tương đối an toàn:
- Hôm nay, món ngô xào ớt xanh là do em là à?
- Sao anh nhận ra vậy?
- Hương vị rất nhẹ nhàng, dường như cho ít muối hơn.
- Vị giác của anh thật tinh tường.
Anh nở nụ cười, trong lòng anh thầm nghĩ, đúng là do hai người mẹ sinh ra, ngay cả phong cách nấu ăn cũng khác nhau đến thế, như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một người ăn rất nhạt, còn người kia dùng nhiều muối nên món ăn rất đậm đà.
Đến khi Trình Nghi Triết lên xe, Giang Tang Du vẫn vẫy tay chào.
Giang Tang Du vẫn luôn đứng lại, cho đến khi xe Trình Nghi Triết khuất xa khỏi tầm mắt.
Cô đứng thêm một lát, xoay người, ngẩng đầu.
Trên ban công tầng hai, Bạch Nặc Ngôn vẫn đứng đó.
Giang Tang Du nhìn thấy vị trí của Bạch Nặc Ngôn, cô cũng không tránh né ấy mắt của cô ấy, nhưng cô không thể thấy rõ vẻ mặt của Bạch Nặc Ngôn.
Còn Bạch Nặc Ngôn đang vẫy cô.
Giang Tang Du mấp máy môi.
Cảm giác này, lại một lần nữa xuất hiện.
Giống như năm đó, Mạnh Tân Duy không ngừng ngồi trước mặt cô, dò hỏi tất cả thông tin của Bạch Nặc Ngôn, không ngừng hỏi thăm ý tứ của Bạch Nặc Ngôn, thậm chí anh còn mượn cớ hẹn cô ra ngoài, chỉ để gặp Bạch Nặc Ngôn.
Cảm giác này cực kỳ khó khăn, nhưng cũng rất vi diệu.
Tình cảm của cô đối với Bạch Nặc Ngôn vô cùng kỳ diệu, cô tình nguyện chia xẻ rất nhiều thứ đối với cô ấy, nhưng trong rất nhiều thứ này, không bao gồm tình yêu.
Cô biết rất rõ, trên cơ thể Bạch Nặc Ngôn toát ra một sự hấp dẫn đối với tất cả mọi người, ví dụ đơn giản nhất, đó là sự thú vị, cô tin rằng, rất nhiều người đều yêu thích một con người thú vị như vậy. Trong khi đó, chính bản thân cô lại không phải một con người thú vị, đã từ lâu, cô rất hâm mộ Bạch Nặc Ngôn, cô ấy luôn sống theo cách mình thích.
Nhưng lúc này, cô cũng muốn có được những thứ thuộc về cô.
Không cần kể đến kết quả, cứ cố gắng hết sức, vì chính bản thân mình mà không ngừng phấn đấu.
Không để bản thân phải hối hận vì đã không dám cố gắng, hơn nữa, đối với chuyện tình cảm, cho tới nay chỉ có yêu hoặc không, không thể nhường hoặc nhận được.
Năm đó, cô thất bại thảm hại, không phải vì Bạch Nặc Ngôn, mà vì Mạnh Tân Duy không để cho cô bất kỳ một cơ hội nào.
Còn thời điểm này, Giang Tang Du không muốn vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Mọi chuyện đối với cô, từ trước đến nay đều được phân định rạch ròi.
Cô ngẩng đầu, nhìn kỹ Bạch Nặc Ngôn, hôm nay cô ấy mặt một chiếc váy tay cánh dơi tương đối rộng, thoạt nhìn rất mát mẻ.
Cô cũng vẫy tay lại với Bạch Nặc Ngôn.