Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 20: Cô tịch


Chương trước Chương tiếp

Một ngày nữa ở thành phố S tổ chức bữa tiệc tối từ thiện, quy tụ toàn bộ nhân vật nổi tiếng cũng là tinh anh của thành phố S, mỗi một người đến không phải phú thì chính là quý. Hội trường bữa tiệc có một đội hòa tấu nhạc nhẹ, tiếng đàn du dương, đèn đuốc thấp thoáng tỏa ra ánh sáng huy hoàng trong sảnh lớn, rượu ngon thơm ngọt, không khí vừa đúng.

Đúng lúc này, Lộ Diêu khoác cánh tay Lộ Viễn tao nhã mà chậm rãi tiến vào trong phòng tiệc.

Lộ Diêu hôm nay mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, phía dưới được quấn lụa mỏng, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn; phía trên thắt lưng thiết kế khéo léo hiện ra sự no đủ ~ của bộ ngực; phía dưới là tầng tầng lớp lớp lụa mỏng màu hồng nhạt, tự nhiên mà linh động; đôi chân ngọc tinh xảo được ôm lấy bằng một đôi giày cao gót màu trắng tinh tế, động tác nhẹ nhàng tự nhiên mà lay động, một đôi đùi ngọc thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, càng thêm câu dẫn người ta mơ màng; ngày thường trắng nõn phấn nộn cơ hồ có thể trừ khuôn mặt trái xoan thuần khiết đều không lộ ra, vì bữa tiệc đêm nay mà những nét tinh xảo lộ ra lại đẹp tựa tranh vẽ, mắt như nước long lanh, mi như gió vẽ, trên bờ môi là màu hồng nhạt của son môi nhìn như mật, thoạt nhìn cực kỳ giống như thạch hoa quả ngọt lịm, câu dẫn người ta muốn đi lên cắn một ngụm, lông mi kiều diễm vừa dài vừa cong, giống như con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ cánh, ở chỗ đầu mí mắt có một bóng mi rõ rệt, Lộ Diêu cả người đẹp tựa một tiểu oa nhi tinh xảo, so với oa nhi lại hơn vài phần ý vị, thanh thuần cùng quyến rũ kết hợp hoàn mỹ, làm cho vô số người tại buổi tiệc tối nhìn xem đến thất thần.

Lộ Viễn đêm nay mặc một thân tây trang màu gỉ sét được cắt may thủ công, cúc ngọc lưu ly trên tay áo tỏa sáng lòe lòe, áo sơmi trắng nơ đen, bộ dáng mới này làm cho người ta hai mắt sáng ngời, vai rộng vững vàng cùng cơ bắp rắn chắc ở thắt lưng, dáng người với những tỉ lệ chuẩn không khác gì nam model hoàn mỹ trình diễn trang phục mốt mới trên các sàn diễn Pa-ri, đi cùng Lộ Diêu xinh đẹp lại càng tăng thêm khí chất trên mặt, mặt như ngọc, mày như vẽ, một thân phong lưu phóng khoáng, phảng phất như công tử tao nhã bước ra từ trong tranh cổ, mà trên người anh ẩn ẩn lộ ra hơi thở trầm ổn và khí phách của vương giả nếu đem so với ánh sáng đèn đuốc tại nơi này thì lại càng chói mắt!

Hai người vừa đến liền hấp dẫn một bộ phận lớn ánh mắt, mọi người đều rất ngạc nhiên đối với thân phận của Lộ Diêu, khe khẽ nói nhỏ những lời suy đoán cùng bàn luận.

“Hi, Lộ tổng! Thật sự là rất tuấn tú lịch sự, khó trách ở Lộ thị các thuộc hạ của cậu cũng phát triển không ngừng!” Lão tổng Hải Thiên và con gái Hải Ninh đi lên trước thân thiết chào hỏi cùng Lộ Viễn.

“Hải tổng, quá khen. Tôi làm sao so với ngài được a? Còn có rất nhiều chỗ đng chờ được thỉnh giáo ngài.” Lộ Viễn khách khí mỉm cười, đối với Hải Ninh luôn là bất động thanh sắc, chính là anh vẫn là một vãn bối nên có kính cẩn, khiêm tốn nói.

Thỉnh giáo ta? Hải Thiên ở trong lòng oán thầm, ngươi cũng có thể sánh bằng cha ngươi năm đó mạnh mẽ vang dội hơn, từ khi ngươi tiếp quản Lộ thị, các công trình kiến trúc của công ty ta trong thị trường các định mức liền bị ngâm nước một phần ba! Càng không cần phải nói những chỗ khác. THàng nhóc giảo hoạt này, trong lòng Hỉa Thiên mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn là khen tặng, “Nhà họ Lộ luôn là trò giỏi hơn thầy, tuổi trẻ tài cao a, thành phố S về sau muốn phát triển còn phải dựa vào người tuổi trẻ các cậu.” Hải Ninh thấy không khí tương đối tốt, nhân cơ hội lôi kéo tình cảm của Lộ Viễn, mong người nham hiểm này trong tương lai sẽ hạ thủ lưu tình.

“Ha ha, ngài quá đề cao tôi rồi! Chủ yếu chính là có những trưởng bối như ngài dẫn dắt thì những người trẻ tuổi chúng tôi mới đạt được thành tích a.” Lộ Viễn nói những lời rất cẩn thận, nhìn như chân thành mỉm cười lại phân ra một khoảng cách nhất định, ý cười còn chưa đạt mà đáy mắt đã lướt qua một chút mỉa mai, tâm tư của Hải Thiên anh thấy rất rành mạch.

“Vị tiểu thư này là… Trước kia tựa hồ chưa thấy qua a?” Hải Thiên nhìn về phía Lộ Diêu hỏi, Hải Thiên đã sớm chú ý tới tiểu cô nương xinh đẹp bên người Lộ Viễn, lúc này mới tìm được cơ hội hỏi.

“Là em gái, mới từ Anh quốc trở về được một thời gian.” Lộ Viễn lại một lần nữa giới thiệu, nói.

“Hải thúc thúc hảo, cháu là Lộ Diêu.” Lộ Diêu tự nhiên rộng rãi cùng Hải Thiên chào hỏi.

“Nhĩ hảo, bộ dạng thật xinh đẹp. Có rảnh đến nhà của ta tìm tỷ tỷ Hải Ninh chơi a, để nó đưa cháu đi dạo xung quanh thành phố S, nó ở phương diện này làm rất tốt.”

“Ân.” Lộ Diêu nhu thuận trả lời.

Lộ Diêu nhìn hai người ở trước mặt, bọn họ còn đang chậm rãi nói chuyện, Lộ Diêu liền lấy một cái cớ để rời đi. Đây là lần đầu tiên Lộ Diêu xuất hiện công khai, dọc theo đường đi Lộ Viễn đem cô giới thiệu cho các trưởng bối, các bạn bè quen biết, để mọi người đều biết cô, thỉnh thoảng lại coa gương mặt xa lạ xẹt qua trước mặt cô như đèn kéo quân, Lộ Diêu chỉ là mỉm cười đáp lại, thẳng đến lúc này mới tìm được cơ hội đi nghỉ ngơi.

Lộ Diêu đứng ở nơi bày đồ ăn chậm rãi thưởng thức sâm banh, bỗng nhiên ở phía cửa phương truyền lại tiếng xôn xao, Lộ Diêu theo tiếng ồn nhìn lại, chỉ thấy Cố Dịch Huân bị vạn người vây quanh đang đi đến, lúc này hắn đứng ở giữa mọi người, giống nhau trung tâm của thiên hạ, tựa tiếu phi tiếu cùng người khác hàn huyên. Nhìn anh, Lộ Diêu cảm thấy trong lòng có ngàn vạn trống trận kêu vang, “Bang bang” mà chấn động, đến mức màng tai có chút sinh đau. Nhìn thấy anh mới biết được nguyên lai chính mình lại có thể nhớ anh như thế, tình cảm cùng nhớ nhung này cố ý bị chính mình xem nhẹ, bị chính mình nén lại sau vẻ ngoài bình tĩnh, giờ phút này đang điên cuồng phản kháng trào ra, máu bốc lên, nguyên lai tình cảm của chính mình đối với anh không kiềm chế được, lại đến mức sâu như thế sao?

Lộ Diêu yên lặng nhìn về phía Cố Dịch Huân, người đàn ông có vẻ ngoài như thiên thần, anh lẳng lặng đứng ở giữa vạn ánh hào quang, một thân tây trang màu đen được là phẳng mà sạch sẽ lưu loát, bao gọn thân hình thon dài cao ngất như trường tùng, ngũ quan thâm thúy như được khắc tạc rõ ràng mọi góc cạnh, mày kiếm đen dày như được vẽ, con ngươi đen sâu thẳm giống như nước biển, toàn khuôn mặt mày toát lên vẻ lạnh lùng như sương, bạc môi sắc bén vi mân. Anh đứng ở chỗ nào, chỗ đó liền trở thành một loại phong cảnh, khiến vạn chúng chú ý.

Nhưng là… Lộ Diêu lại cảm nhận được từ trên người anh … Cô tịch? Đúng vậy, cô tịch! Đó là một loại tịnh mịch từ sâu trong linh hồn tản mát ra thật trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng ở giữa đám người náo nhiệt cũng không làm tiêu tan sự cô đơn đó, ngay cả ánh mặt trời ấm áp cũng không thể xua đi sự lạnh lung đó. Lộ Diêu nghĩ đến một câu tứ rất lâu trước kia: Ồn ào náo động hóa thành cô tịch, đứng lặng trở thành phong cảnh. Từ trước vẫn cảm thấy những lời này thật sự tối nghĩa, nhưng hôm nay cô đột nhiên gian hiểu ra ý ngĩa của nó.

Lộ Diêu áy náy không thôi, tâm tính thiện lương giống như bị ngâm trong dấm chua quá lâu, một mảnh bủn rủn trướng đau, nguyên lai chính mình lúc trước chưa từng nghĩ đến sẽ tìm hiểu anh! Dịch Huân ca ca, thực xin lỗi! Lộ Diêu thầm nói dưới đáy lòng, hai chân không tự chủ được, di động đến hướng Cố Dịch Huân.

Với tài lực và địa vị của Cố Dịch Huân hiện tại ở thành phố S, tùy tiện tung ra ngoài một chút tiền cũng đủ cho một công ty ăn uống một năm thoải mái. Hôm nay những người tham gia đều là người trong giới, biết rõ giá trị con người của Cố Dịch Huân, bởi vậy anh vừa vào cửa, bên người đã bị những người giỏi a dua nịnh hót vây quanh đến chật như nêm. Trong ánh mắt mọi người nhất thời đều biến thành “$$”! Anh vốn là người có tính cách lãnh tình mà quái dị, chưa bao giờ thích tham dự những trường hợp náo nhiệt như thế này, muốn gặp anh một lần quả là khó như lên trời, hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà anh lại tham dự tiệc từ thiện? Nhưng hiện tại không có dư thừa hơi sức và thời gian tự hỏi nhiều như vậy, thần tài đã đến, nhanh bắt lấy cơ hội là trên hết a! Đây là tiếng lòng giờ phút này của mọi người.

Cố Dịch Huân câu được câu không ứng phó, Lộc Viễn ngày hôm qua nói cho anh tiểu nha đầu hôm nay sẽ đến, nhưng Cố Dịch Huân phát giác có một tia vui sướng khi thấy người khác gặp họa luôn ẩn ẩn trong giọng nói nghiêm túc của Lộ Viễn, mặc kệ anh dùng lời nói khách sáo như thế nào Lộ Viễn cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, anh cũng chỉ có thể kiên trì tiến đến, đi từng bước nhìn từng bước. Loại này cảm giác bị động này, anh thực sự không thích!

Trong khoảng thời gian này anh hiểu sâu sắc cái gì gọi là “Trời làm bậy, có thể tha thứ; tự mình làm bậy, không thể sống!” Hơn nữa cũng hiểu sâu sắc thế nào là tư vị hối hận. Một tháng không gặp, tương tư sớm tràn đầy, anh đã muốn không quan tâm cô gái nhỏ rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hiện tại thầm nghĩ muốn nhìn thấy cô ôm cô yêu thương cô. Nhìn sắc mặt của những người này càng thêm phiền chán, trong lòng dị thường phiền chán.

Có nhân nhìn thấy Lộ Diêu đi tới, trong ánh mắt hiện lên tia kinh diễm, bất động nhìn chằm chằm về hướng Lộ Diêu đang đi tới, người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt nhìn qua liền có phản ứng giống thế, một người lại tiếp một người…

Theo trực giác Cố Dịch Huân quay mạnh đầu, nháy mắt trái tim bị nắm thật chặt, ngón tay thon dài cầm ly rượu bởi vì dùng sức quá lớn, mà các đốt ngón tay đã muốn trở nên trắng. Cô gái nhỏ chính là đang ngửa đầu hướng chính mình cười duyên, trong ánh mắt có ánh sáng lóng lánh! Thời điểm nhìn thấy cô, hang mi như băng sương của Cố Dịch Huân liền hòa tan, toàn bộ không kiên nhẫn trong mắt liền bị ôn nhu như nước thay thế, ánh mắt gắt gao quan sát thật kĩ thân ảnh tinh tế, sợ chỉ nháy mắt liền biến mất. Hiện tại anh thầm nghĩ ôm thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, những cái khác không hề muốn suy nghĩ. Cố Dịch Huân bước nhanh tiến lên, kéo tay Lộ Diêu xuyên qua đám người rồi đi ra ngoài.

Người chung quanh cằm đều rớt xuống cả kinh, cứng ngắc ở tại chỗ! Người kia là… Cố Dịch Huân?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...