Người Máy Bị Mất Khống Chế Đã Hắc Hóa

Chương 34


Chương trước Chương tiếp

Trong nháy mắt S970 rút gối đầu ra, Chúc Sa nhanh chóng nắm lấy con chip kia.

 

Đời này cô chưa từng nhanh nhẹn như vậy.

 

"Đó là cái gì?"

 

"Không có... Không có gì..."

 

Tuy rằng cô chưa nói gì, nhưng sắc mặt của hắn đã trở nên rất khó coi rồi.

 

"Em cho rằng tôi không biết em và Lục Tùng đã nói chuyện sao? Tôi dẫn em đi khu vui chơi, dỗ dành em vui vẻ, cuối cùng thấy em cũng không gặp hắn nên tưởng em đã buông tha cho ý nghĩ này, hóa ra..."

 

Hắn nhẹ "A" một tiếng, lộ ra thần sắc hiểu rõ, "Là Cương thi kia sao? Bản thân hắn không xuất hiện? Thật đúng là thủ đoạn hay."

 

Hắn rõ ràng cái gì cũng biết.

 

Chúc Sa luống cuống, sử dụng cả tay chân giãy giụa, muốn chạy trốn.

 

S970 lúc tức giận căn bản cô không đối phó nổi, thế nhưng hai người vừa rồi vẫn còn làm chuyện thân mật nhất, thậm chí dương v/ật hắn vẫn còn ở trong thân thể của cô, dưới cơn thịnh nộ hắn đâm vào â/m đạo của cô, nhưng bởi vì căng thẳng vách thịt trở nên co chặt căng cứng hơn nữa.

 

Hắn đè lên cô, không thể động đậy.

 

Bầu không khí mập mờ đã tan thành mây khói, trở nên bắt đầu giương cung bạt kiếm.

 

Dương v/ật mô phỏng của người đàn ông giống như cái đinh vẫn luôn cắm giữ cô.

 

Cổ tay bị bàn tay của hắn dễ dàng bắt lấy, lập tức tách lòng bàn tay của cô ra, muốn lấy thứ đồ đó.

 

Thế nhưng, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn nắm vô cùng kiên quyết, móng tay cắm vào thịt cũng không buông tay.

 

Cổ tay mềm mại bị hắn bóp ra vết đỏ, nhưng mà Chúc Sa không muốn buông tay.

 

Tuy nhiên là sức cô làm sao địch nổi hắn, mắt thấy tay sẽ bị đẩy ra, tất cả nỗ lực thất bại trong gang tấc, còn phải thừa nhận lửa giận như gió bão của hắn, cô nhất thời trong tình thế cấp bách dùng sức cắn cổ tay của hắn.

 

"A —" tựa như cắn vào sắt thép, sức lực của người đàn ông tràn đầy đến mức cơ bắp căng ra khiến miệng cô đau đớn vô cùng, răng cô tê dại, vành mắt cô đỏ bừng ngay lập tức.

 

Lực đạo trên tay người đàn ông yếu lại, Chúc Sa tranh thủ thời gian giãy giụa cổ tay, lúc hắn cúi đầu xem xét miệng của cô, cô cầm con chip dùng sức đập vào sau tai của hắn.

 

"Két…”

 

Con chip nho nhỏ tiếp thu được tín hiệu, tựa như một con cua mọc ra móng vuốt, các cuộn dây kim loại xung quanh nó dường như còn sống, hung hăng cắm vào vỏ ngoài của hắn.

 

S970 đưa tay sờ soạng một cái, quang phổ trong con mắt lưu động, ánh sáng bắt đầu trở nên bất ổn, lúc sáng lúc tối.

 

Khuôn mặt người đàn ông xanh mét, hắn rất nhanh ý thức được đó là gì, bàn tay bóp lên cổ của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao em dám..."

 

"Bởi vì... Tôi không muốn... sống cuộc sống như vậy nữa..." Hô hấp bị hạn chế, mặt trướng đến đỏ bừng, cô bắt lấy cổ tay của hắn, muốn giật ra.

 

"Tôi nên nhận ra, mỗi lần em giang hai tay tôi đều nghĩ đến em muốn ôm tôi, thế nhưng kỳ thật, em chỉ muốn khiến tôi chết mà thôi."

 

"Tôi..."

 

"Tuy nhiên mặc dù như vậy, mỗi một lần tôi đều đáp lại em, muốn tin tưởng em thật sự muốn ôm tôi, nhưng em lại không cho tôi ngoại lệ."

 

Chúc Sa muốn cãi lại, cho tới bây giờ cô không muốn làm cho hắn chết, cô chỉ muốn làm cho hắn trở nên giống như trước kia, không cần có năng lực mạnh như vậy, cũng đừng uy hiếp như vậy, cô sẽ hoàn toàn nguyện ý ở bên hắn.

 

Cô đã nghĩ kỹ, nếu như hắn biến trở về, cô sẽ nguyện ý ở bên hắn.

 

Cô không phải là không có cảm giác đối với hắn, thế nhưng cô là con người, không phải sủng vật chỉ có thể phụ thuộc vào người khác.

 

Cô có nhân cách độc lập, suy nghĩ con người, rốt cuộc không muốn duy trì loại quan hệ như tình nhân này với hắn, cô có lẽ có quyền lợi lựa chọn.

 

Thế nhưng hiện tại cô nói không ra lời.

 

Đôi mắt của người đàn ông trước mặt đột nhiên mờ đi, những đốm sáng nhỏ đặc biệt rõ ràng, đó là những ký tự mã hóa bị hỏng hoàn toàn đang cố gắng tổ chức lại trong sự cố.

 

Vẻ mặt của hắn bị giằng xé giữa sự trống rỗng và dữ tợn, sự lạnh lẽo cơ học trong con ngươi của hắn cực kỳ đáng sợ. Trong lúc giằng co, cô nghe thấy tiếng nổ vang nào đó do quay tốc độ cao phát ra, âm thanh rất nhỏ, nhưng lại được đan thành một tấm lưới lớn che màng nhĩ, buộc chặt nhịp tim đang đập nhanh của cô.

 

Mãnh liệt hít thở không thông làm cho cơ bắp toàn thân cô kéo căng, tiểu h/uyệt dưới thân cũng vô thức cắn càng chặt hơn.

 

S970 cúi đầu nhìn thoáng qua, buông lỏng lực đạo trong tay, sau đó đột nhiên nở nụ cười.

 

Tất cả thanh âm trong nháy mắt ngừng lại, hệ thống thác loạn của hắn dường như được sửa chữa, trên mặt biến thành khung cảnh trống rỗng.

 

Sau đó, hắn nghiêng đầu, biểu cảm khó phân biệt vui giận.

 

Chúc Sa kinh ngạc phát hiện, một con mắt khác của hắn, biến thành màu đỏ sậm lạnh lẽo kỳ lạ.

 

Cằm bị nắm chặt, mặt người đàn ông không thay đổi nhìn cô, trong mắt cũng không có nhu tình mật ý lúc trước.

 

"Tôi cảm thấy em vẫn dễ thương nhất khi mở rộng đùi và cắm ngón tay vào âm h/ộ như trước, van xin tôi làm em.”

 

"Cái, cái gì......" Thanh âm khó khăn thoát ra từ trong cổ họng.

 

"Vốn là muốn làm lúc em tỉnh táo sủng ái em, nhưng sau này, em sẽ chỉ là con chó cái nhỏ chỉ biết mân mê bờ mông đợi được tôi làm thôi."




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...