Ngục Thánh

Chương 144: Ngục Thánh ngoại truyện: Chuyện của hoa - Trà My


Chương trước Chương tiếp

Cảnh báo: 19+, các bạn nhỏ tuổi và các bạn nữ trước khi xem nên thực sự cân nhắc?

“Nghề gái điếm bạc bẽo, làm gái Băng Thổ bạc hơn vôi” – người ta hay nói vậy, đặc biệt là các bà mẹ, họ không muốn con gái mình lao vào cái nghề có “truyền thống” cả trăm năm ở lục địa Băng Thổ này. Tôi thì tin trăm năm còn ít, dễ cả ngàn năm không chừng! Này, đừng nghĩ tôi làm điếm mà không biết mấy chuyện lịch sử nhe mấy người! Với tư cách cựu nghiên cứu sinh chuyên ngành văn hóa và từng phục vụ thánh sứ, tôi có thể khẳng định lịch sử Băng Thổ gắn liền với đĩ điếm. Mà không riêng tôi, ngay những giáo sư hay nhà nghiên cứu có tiếng cũng thừa nhận điều đó trong những bộ sử liệu đáng tin cậy – phòng trường hợp mấy người nói “không nghe điếm kể chuyện”. Chẳng đâu xa, Biệt Liên Đại Đế - vị hoàng đế vĩ đại nhất lục địa thời phi cơ giới, cha đẻ Băng Hóa quốc hùng mạnh vốn xuất thân con hoang, kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa một nhà quý tộc và gái làng chơi. Nhiều trận chiến đẫm máu trên xứ sở này cũng vì gái điếm mà ra, dù người ta cố che đậy bằng lý do khác như mâu thuẫn chính trị hay tranh giành lãnh địa. Lúc nói chuyện với Mục Á, tôi hay đùa rằng cái xứ Đại Bàng Phương Bắc này – biệt danh rất kêu của Băng Thổ – vốn chui từ háng đàn bà mà ra. Mục Á không đáp, chỉ cười.

Nhân tiện, để tôi nói mấy người nghe: chẳng nơi nào trên xứ Tâm Mộng coi trọng địa vị như Băng Thổ, nơi mà luật pháp kỷ nguyên hiện đại lẫn lộn với định kiến xã hội thời phi cơ giới. Ở xứ này, địa vị là tất cả. Có thân phận quý tộc nghĩa là được tôn trọng, được gọi là “Múy”, được tham dự những buổi tiệc tùng thừa mứa, được đeo những gia huy đúc bằng vàng trên cổ áo và được quyền ịn mông lên mặt luật pháp (nếu mông đủ to! Hi hi!). Khi có quá nhiều đặc ân, như câu ngạn ngữ “sướng quá hóa rồ”, đám quý tộc nảy nòi thói trăng hoa và dần dà thành bản sắc. Những gã đàn ông thượng lưu kể cả đã lập gia đình rất thích giao du với đám gái điếm tận cùng xã hội. Tôi đã phì cười khi biết vài gia tộc xứ Hoàng Hôn Cảng này thù hằn nhau chỉ vì ông tổ của họ tranh giành một cô gái điếm. Hài hước nhưng chuyện thật đấy, mấy người cứ đến đây thì biết!

Dù gì cũng là kỷ nguyên hiện đại, chuyện quý tộc đánh nhau vì gái đã thành dĩ vãng. Nhưng việc họ ganh đua chơi xấu nhau vì gái điếm là có thật, họ thích thế cho cuộc sống thêm gia vị như rắc hạt tiêu lên miếng trứng ốp la. Đó là khởi điểm cho những mơ mộng kiểu đàn bà. Nếu anh chàng nào muốn cưa gái Băng Thổ thì nghe kỹ lời tôi: đám con gái xứ này mơ mộng lắm! Vạn Thế khá công bằng khi ban cho đàn bà Băng Thổ vóc dáng cao, đôi mắt to mơ màng lẫn mái tóc vàng óng mượt, bù lại bơm vào đầu họ sự ngây thơ quá độ hay còn gọi là ngu ngốc. Vạn Thế luôn công bằng! Từ tấm bé, các cô luôn mơ tưởng thành công chúa sánh vai bên chàng quý tộc điển trai, thích lãng mạn hóa mấy vụ đấm đá của lũ nhõi đít nhoi nhoi. Nói vậy là mấy anh khỏi cần tôi diễn giải tiếp ha! Nhưng cẩn thận! Vạn Thế luôn công bằng, có loại cừu ngây thơ thì tức là có loài sói cái, những con sói ranh mãnh ác nghiệt hơn cả sói đực và sẽ ngấu nghiến các anh như quái vật tàn ảnh nuốt mồi. Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa bọn cừu và lũ sói cái: thèm muốn tiền bạc địa vị.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...