Trần Mộng Nghiên vẫn không trả lời, bên ngoài cửa xe truyền đến những tiếng còi xe cảnh sát dồn dập, mấy chiếc xe cảnh sát lao đi như điên.
"Hôm nay chú Trần có hành động lớn à?" Dương Minh kì quái nhìn mấy chiếc xe cảnh sát, hỏi.
"Không biết, hình như cha em có nhiệm vụ. chuyện này, ông sẽ nói với em sao?" Vốn bầu không khí trong xe vừa mới tốt lại, có vẻ bình yên, thì lại bị câu hỏi ngu ngốc của Dương Minh phá hủy, làm cho Trần Mộng Nghiên tức giận.
"À. ra thế" Dương Minh cũng không quan tâm nữa, khởi động xe, sau đó hỏi: "Vừa rồi em nói chúng ta đi Thiên Thượng Nhân Gian phải không? Đến đó làm gì?"
." Trần Mộng Nghiên còn chưa trả lời, thì điện thoại vang lên, Trần Mộng Nghiên cầm lên nhìn, rồi quay sang kêu Dương Minh im lặng, sau đó nghe dt: "Alo. mẹ, có chuyện gì sao?"
Không biết bên kia nói gì, mà đột nhiên sắc mặt của Trần Mộng Nghiên thay đổi, liền nói: "Mẹ. mẹ nói cái gì. được, con biết rồi, con qua ngay."
"Sao thế?" Dương Minh cảm thấy khác thường, chờ Trần Mộng Nghiên cúp điện thoại, liền hỏi.
"Cha em mới vừa bị đụng xe. đang ở bệnh viện nhân dân số một." Ngữ điệu của Trần Mộng Nghiên lại một lần nữa thay đổi, lần này mang theo vẻ hoảng sợ sắp khóc.
"Cái gì? Em nói chú Trần bị đụng xe?" Dương Minh nghe xong, cũng cả kinh: "Có nguy hiểm không?"
"Không rõ lắm. mẹ em cũng đang đến, chúng ta đi nhanh đi." Trần Mộng Nghiên vội nói.
"Được" Dương Minh liền quay đầu xe lại, phóng như bay đến hướng bệnh viện nhân dân.
Dọc đường đi, Trần Mộng Nghiên cắn chặt môi, cúi đầu, không ngừng nhìn thời gian trên điện thoại di động, nhưng mà, nàng cũng không mở miệng thúc giục Dương Minh, nàng cũng không muốn Dương Minh gặp tai nạn.
Chẳng qua, Dương Minh muốn gặp tai nạn cũng rất là khó, tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng Dương Minh liếc mắt một cái là có thể thấy rõ phía trước như thế nào, vô luận là ngã ba ngã tư hay đường nhỏ gì, có chuyện gì thì Dương Minh cũng đã nhìn thấy trước để chuẩn bị.
Khi chạy đến bệnh viện nhân dân, liền thấy dưới sân có mấy chiếc xe cảnh sát đang chiếu đèn, hiển nhiên đây chính là những chiếc xe khi nãy mà Dương Minh nhìn thấy.
Vài người nơi này, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều biết, trong đó có cả vị cảnh sát họ Thái lần trước gặp tạ cửa khu nhà Trần Mộng Nghiên, còn có một đội phó, Dương Minh cũng đã gặp, họ Lý.
Dương Minh phóng xe đến, rồi dừng lại cạnh các xe cảnh sát, hiển nhiên là làm cho Thái cảnh quan và Lý đội phó chú ý, thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên xuống xe, liền chạy tới nói: "Mộng Nghiên, Tiểu Dương, các con tới rồi."
"Chú Thái, cha con thế nào?" Trần Mộng Nghiên sau khi xuống xe, vội vàng hỏi.
"Chưa rõ lắm, vừa mới vào phòng giải phẫu, Hạ đội phó đang ở phía trước" Thái cảnh quan lắc đầu nói: "Chẳng qua, con đừng quá khẩn trương, hẳn là không sao đâu, lần trước Trần đội trưởng bắt cướp, bị thương còn nặng hơn vậy mà vẫn khỏe như trâu"
Hạ đội phó ở đây tức là đang nói về Hạ Tuyết, tuy rằng tuổi của Hạ Tuyết còn nhỏ, như vì đã lên làm đến chức đội phó, cho nên Thái cảnh quan vẫn phải cung kính một chút.
Đối với việc Hạ Tuyết lên chức, Dương Minh cũng có vẻ khó hiểu, tuy rằng Hạ Tuyết đã lập được công lớn trong vụ án buôn lậu của Vương Tích PHạm, nhưng mà, tuổi thật sự còn quá trẻ, theo lý thuyết, ghi công và trao quân hàm là được rồi, nhưng lại đặc biệt nhắc lên làm đội phó, điều này làm cho Dương Minh không thể không hoài nghi sau lưng của Hạ Tuyết, có phải có bối cảnh gì đó hay không. Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, cho dù sau lưng có bối cảnh lớn, nhưng bản thân không có năng lực thì cũng như không, chỉ là, công lao này của Hạ Tuyết hình như.