Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 1
Cuối tháng 10, gió lạnh hiu hiu, sảng khoái mà tươi mát, giống như cảm giác của một bóng dáng yêu kiều vừa mới bước xuống taxi mang đến cho mọi người
Người con gái mặc lễ phục màu đen liền thân đến gối, làn váy được trang trí bởi chất liệu ren chạm rỗng, chỉ dùng một cây trâm cài tóc khéo léo, cuốn lấy mái tóc đen mềm mại, ngũ quan xinh xắn làm cho người ta có một loại ảo giác vừa thần bí mà thanh lãnh. Ở trong dòng người dày đặc cũng không quá dễ bị trông thấy
“Tiểu thư, xin mời đưa ra vé vào cửa của cô”
Thanh âm của nhân viên công tác canh giữ ở cửa vang lên bên tai, Trần Thích Nghi cầm thiếp mời bí mật mang theo trong tay đưa tới tay đối phương, đợi bọn họ kiểm tra, lùi bước tránh ra phía sau, sau đó cô đi dọc theo đại sảnh tiến vào hội trường
Đêm nay tham dự bữa tiệc rượu này, trên danh nghĩa lấy tên là bữa tiệc từ thiện nhưng trên thực tế nó chính là buổi tụ họp của một đám nhân vật nổi tiếng, quý tộc tụ lại ở cùng một chỗ, nếu không phải vì thuận tiện cho việc làm ăn sau này ở Ôn Thành, Trần Thích Nghi tuyệt đối sẽ không đến nơi này
Hội trường này tổ chức tiệc rượu từ trước đến nay đều rất cao cấp, vì vậy thiếp mời rất khó lấy, cô cũng lấy từ chỗ của Louis, người đàn ông đến từ quốc gia kinh doanh dầu mỏ mà mọi người đều ngưỡng mộ, ở trong thương giới có tiếng tăm hạng nhất, hạng nhì, trên đời này chỉ sợ không có chuyện gì, anh ta không làm được
Sau khi bóng dáng của Trần Thích Nghi xuất hiện trong hội trường, bảo vệ nhìn thấy một mỹ nữ kéo tay một người đàn ông anh tuấn đang bước lên bậc thềm đến đây, khi thân hình cao gầy ấy xuất hiện trong tầm mắt, thì anh ta lập tức khom người hành lễ, có chút nịnh nọt nói:
“Đông Phương tiên sinh, ngài đến rồi, mời vào---“
Thái độ như vậy thậm chí có thể nói là khom lưng uốn gối quá mức
Người đàn ông có thân hình cao ngất thon dài, hé ra khuôn mặt tuấn tú với đường nét hoàn mỹ, giống như được vẽ ra, đôi mắt âm u mà thâm thúy, môi mỏng hơi cong lên, chưa hẳn hình thành một độ cong, nhưng đã đem cả người anh tôn lên vô cùng đẹp mắt, thậm chí khiến người con gái xinh đẹp bên cạnh anh cũng kém cỏi đi vài phần
Đối với thái độ của nhân viên công tác, anh tựa hồ đã sớm tập mãi thành quen, lúc bọn họ cung kính chào đón, thì anh đã dẫn bạn gái đi vào hội trường
Ở phía sau, có mấy ánh mắt ao ước dõi theo bóng dáng của họ mà đi, đồng thời lại cúi đầu bắt đầu nghị luận
“Người vừa mới đi vào, hình như là tổng giám đốc Đông Phương Tín của tập đoàn giải trí Đông Phương Châu”
“Đông Phương Tín?. Làm sao có thể?. Không phải hành tung của anh ta rất thần bí, ít lộ mặt ra bên ngoài sao?. Sao anh có thể nhận biết anh ta?”
“Tôi cũng tình cờ nghe nhân viên công tác ở đây nhắc đến thôi, nghe nói anh ta là khách quen ở chỗ này”
“Trời ạ, rốt cuộc tôi cũng tự mình nhìn thấy Đông Phương Tín!. Người phụ nữ cùng anh tham dự bữa tiệc hình như là người mẫu quốc tế GiGi. Trước đây cô ta không có tiếng tăm gì, nhưng gần đây lại nổi lên…dựa vào đại nhân vật, quả nhiên cũng có chỗ ưu việt”
“Cô ta thật may mắn, có thể trở thành bạn gái của Đông Phương Tín----“
…
Khi tiệc rượu bừng bừng khí thế tiến hành, Trần Thích Nghi nhân cơ hội nhận thức sâu sắc với đại bộ phận người nổi tiếng xuất thân từ thương giới Ôn Thành. Đến thời gian hoạt động tự do, cô cũng không sốt ruột trốn ở trong dòng người, ngược lại cầm một ly cocktail trên bàn đi đến phòng nghỉ trong thiên sảnh
Dọc theo cửa sổ sát đất đi đến ban công, cô hớp một ít cocktail để làm thông cổ họng, sau khi một cơn gió lạnh thổi qua làm đầu óc cô thanh tỉnh một chút
Lưng khẽ dựa vào tường bảo vệ màu trắng, con ngươi trong trẻo của cô, nhìn chằm chằm bầu trời đêm đang dần trở nên đen thăm thẳm như nghiên mực, suy nghĩ của cô cũng tung bay
Nếu không phải nhận được tin dữ của Trần gia đột nhiên truyền đến, thì chắc chắn bây giờ cô còn ở trong trấn nhỏ ngoài thành phố Rome hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn, vui vẻ của mình---
“Răng rắc…”
Tiếng cửa phòng vang lên khắp xung quanh, một hồi tiếng bước chân truyền đến
“Em đóng cửa lại”
Tiếng nũng nịu của người phụ nữ nhanh chóng vang lên, mang theo cảm giác mềm mại:
“Để người khác không thể vào quấy rầy chúng ta”
Trần Thích Nghi nhẹ nhàng nhíu mày, đang muốn kéo mở rèm che cửa sổ sát đất để tiến vào căn phòng, để cho người ở bên trong biết mình có mặt ở đây, thì sau khi nghe được tiếng trêu đùa nhàn nhạt của người đàn ông, thì bước chân khẽ dừng lại
Anh chỉ nói 2 chữ đơn giản: “Cởi đi!”