Một Lần Gặp Gỡ
Chương 4
“Ba?” Hắn bình tĩnh ngồi xuống.
“… Cài cúc áo của anh lại đi, rồi hãy nói chuyện với tôi.” Lý Kiến Nghiệp cực kỳ giận dữ nói xong câu này, tay đặt trên bàn đọc sách, trên mu bàn tay đã hằn rõ những gân xanh.
Lý Ý vội vàng cài lại cúc áo sơ mi, che đi những dấu vết đỏ hồng mờ ám mới xuất hiện trên cổ.
Lý Kiến Nghiệp nhắm mắt, khống chế cơn giận, ráng bình tĩnh ôn hòa lên tiếng hỏi: “Hôm nay anh đã làm cái gì thế hả? Ông Vương nãy vừa gọi điện cho tôi, nói anh đã bỏ đi ngay giữa hội nghị, không biết đi đâu.”
“Quả thực là có chuyện rất quan trọng ạ.” Lý Ý giật giật khóe mắt, hơi cúi đầu nói.
Lý Kiến Nghiệp không nhịn được lại nổi giận, vỗ mạnh lên bàn, dùng lực khá lớn, ngay cả nghiên mực trên bàn cũng nảy lên theo.
“Hỗn xược! Đó là hội nghị cấp bậc thế nào hả! Thế mà anh cũng dám coi thường! Đúng là quá bất cần!”
Lý Ý trầm xuống, “Ba, ba đừng kích động, chú ý sức khỏe.”
“Sống lâu thì có cái ích gì?! Không bằng sớm có ngày cũng bị anh làm cho tức chết!”
Mẹ Lý Ý nghe những lời không may ấy, lập tức quở trách ho một tiếng, Lý Kiến Nghiệp nhìn bà, lại nổi giận đùng đùng trợn mắt lườm con trai, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cơn giận lại, bình tĩnh hơn một chút.
“Ngay từ đầu tôi đã nói với anh, hai cô con gái nhà họ Trương kia, vừa kiêu ngạo lại được nuông chiều.” Ngừng một lát, ông tiếp tục nói một cách ẩn ý: “Phác Ngôn, cô bé này thực sự rất ưu tú, nhưng phụ nữ ưu tú thường kéo theo cách hành xử rất mạnh mẽ: cao ngạo, thích khoe khoang, không coi ai ra gì! Nhà chúng ta như vậy, hơn nữa với thân phận hiện tại của anh, cả địa vị sau này, nên lấy một đứa khôn khéo, biết nghe lời —-”
“Ba!” Lý Ý lạnh lùng ngắt lời ông, sắc mặt đã không còn vui vẻ, “Hiện giờ ba nói những lời này là có ý gì?”
Mẹ Lý Ý đứng bên cạnh thấy hai cha con sắp có mâu thuẫn, vội vàng nói giúp một câu để xoa dịu không khí: “Lúc đầu chị hai chỉ cô con gái nhỏ nhà họ Trương cho Lý Ý xem, cũng không nói rõ tên họ, chỉ nói đó chính là con gái út nhà họ Trương… Con bé nhất thời căng thẳng nói năng cũng không rõ ràng, nên nhầm mất tên mình, cũng không thể trách Lý Ý cầu hôn nhầm người.”
Lý Kiến Nghiệp tức giận bừng bừng hừ một tiếng.
“Nhưng con cũng quá qua quýt, chuyện chung thân đại sự, sao có thể đâm lao đành phải theo lao được?” Mẹ hắn dịu dàng nói với Lý Ý, “Khi đó nhà họ Tần cũng chưa chính thức mang sính lễ đến, chúng ta cứ giả như không biết, giành trước một bước, người khác cũng không thể nói được gì!”
Bởi vì ba hắn vẫn trầm mặc ngầm thừa nhận, nên mẹ hắn lại càng được nước tiếp tục kể lể mấy chuyện đại loại như Phác Ngôn không bằng Phác Ngọc.
“Mẹ đừng nói nữa.” Lý Ý ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn mẹ mình, ánh mắt chân thành, “Con cảm thấy Phác Ngôn rất tốt, vô cùng tốt.”
Lý Kiến Nghiệp cười nhạt, ánh mắt sắc bén lướt qua chiếc cổ và vết cào chưa lành trên cằm của con trai, “Anh, cảm, thấy, con, bé, rất, tốt?”
Mẹ hắn nhìn lại, chợt thở dài: “Hồi đầu khi Phác Ngôn mới bước chân vào cửa, ba mẹ cũng rất thích con bé. Là bậc làm cha làm mẹ, cũng chỉ hy vọng con trai mình được hạnh phúc, ba mẹ rước con dâu về là để bảo đảm cho cuộc sống của con được vừa lòng, sự nghiệp như ý, nhưng giờ con xem, con với nó, nếu có gần gũi khăng khít, thì chính sự cũng vứt hết sang một bên, nếu có giận dỗi long trời lở đất, thì cũng sứt đầu mẻ trán… Con trai, thực sự mẹ không nhìn ra nổi cô con dâu này có điểm nào tốt đẹp cả.”
Nàng dâu mà bọn họ cần phải là một cô búp bê xinh đẹp, còn Phác Ngôn không chỉ có tính cách độc lập, lại quá có chủ kiến.
Lý Ý chậm rãi đứng dậy.
“Mẹ, trước tiên, có một điểm quan trọng nhất cũng là điểm cơ bản nhất, mẹ nói sai rồi —- Lấy Phác Ngôn, hoàn toàn không phải là chuyện ba mẹ cưới con dâu, mà là con cưới vợ. Mẹ, cô ấy là Lý phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, cũng giống như mẹ vậy.” Câu này hắn nói rất từ tốn, từng chữ từng chữ, khiến sắc mặt mẹ hắn càng trắng bệch.
Hắn vẫn không hề ngừng lại: “Có lẽ ba mẹ coi trọng sự cống hiến và giá trị giữa con và Phác Ngôn đối với gia tộc hơn, nhưng thứ mà con và cô ấy coi trọng, chính là đôi bên. Chuyện cưới nhầm người này, về sau dù có là nửa chữ con cũng không muốn nghe thêm một lần nào nữa.”
Lão gia cùng phu nhân thế hệ trước của nhà họ Lý, đột ngột cùng biến sắc.
Lý Kiến Nghiệp ngay cả tức giận cũng tạm thời quên mất, nhìn vào trong mắt của con trai, ngoại trừ kinh ngạc cùng thất vọng, còn mang theo một nỗi mất mát “ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến”.
Mà khoảnh khắc này Lý Ý dường như vẫn bình tĩnh vững vàng, trong lòng cũng không hề dễ chịu, lời quở trách ngấm ngầm của ba mẹ cùng sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, lại không thể không nhượng bộ, bỗng khiến hắn cảm thấy thật cô độc.
Bao lâu nay hắn vẫn luôn duy trì bộ mặt giả dối ấy, tựa như đôi cánh chưa trưởng thành, vẫn không đủ để chống lại ba mẹ. Thứ biểu hiện giả tạo này vẫn luôn tồn tại giữa hắn và ba mẹ, khiến hắn tạm thời có thể đẩy lùi nỗi cô độc mà quyền lực địa vị cùng mang lại —- Ba mẹ hắn dù chưa bao giờ mang lại cho hắn cảm giác bầu bạn theo một ý nghĩa chân chính, nhưng sự ràng buộc của họ, trên một mức độ nào đó, cũng có thể coi như một loại bầu bạn.
Mà hiện tại, vì Phác Ngôn, hắn đã bóp nát cái mặt nạ ấy.
“Con xin lỗi.” Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của Trương Phác Ngôn vang lên phá vỡ sự im lặng tưởng chừng ngắn ngủi mà đã xoay vần thế sự, Lý Ý kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên cô đang đứng bên cửa thư phòng, dường như đã đứng ở nơi ấy rất lâu, tay vịn lên cánh cửa, các đốt ngón tay vì dùng lực mà trở nên tái nhợt.
“Con xin lỗi vì đã quấy rầy một chút —-” Cô đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt ba mẹ chồng đang ngơ ngác nhìn nhau, “Con không hề có ý nghe trộm, nhưng đã nghe rồi, cũng không thể làm như không biết. Khiến Lý Ý bị thương là lỗi của con, tính tình giận dỗi cũng là con sai. Con dâu mà ba mẹ muốn, toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho Lý Ý, có lẽ không phải là con, con thực sự không thích hợp.” Cô chậm rãi nói, đôi vợ chồng nhà họ Ý á khẩu không nói được gì, Lý Ý mấy lần định mở miệng ngắt lời cô, nhưng trước thần sắc lạnh lùng đến cực điểm kia lại rút lại.
Trương Phác Ngôn nhận ra, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nở nụ cười, “Đúng rồi, cảm ơn anh đã bảo vệ em.”
Nói xong, cô bước ra bên ngoài, lưng ưỡn rất thẳng.
Sắc mặt Lý Ý vô cùng khó coi, lẳng lặng liếc ba mẹ một cái, rồi vội vã đuổi theo.
**
Chuyện Phác Ngôn dọn về nhà mẹ đẻ, không bao lâu sau cả thành phố đều biết.
Tuy nhà họ Trương cưng chiều cô con gái nhỏ nhất, nhưng Phác Ngôn vẫn là niềm kiêu hãnh của gia tộc, nhà họ Lý đã coi thường cô như vậy, tức là đã bôi nhọ toàn thể nhà họ Trương! Tư lệnh Trương trước giờ thường không hay quan tâm đến chuyện của con gái, nhưng một khi đã ra tay, tuyệt không có đường thương lượng. Lần này ông rất tức giận, ngày thứ hai sau khi đón Phác Ngôn về liền mời vị chiến hữu già đã làm mai mối trước kia tới, cương quyết dứt khoát muốn Phác Ngôn và Lý Ý ly hôn.
Ngày hôm đó, xe của Lý Ý vừa rẽ vào lối riêng dẫn đến nơi ở của nhà họ Trương, bốn chiếc bánh xe nhất loạt đều bị nổ lốp. Lý Ý xuống xe cước bộ, lúc đến cửa chính liền bị vệ binh với vũ khí lăm lăm lễ phép mời về, hắn cương quyết xông vào phòng khách, mấy người anh trai của Phác Ngôn Phác Ngọc vừa vội vã trở về từ chiến trường biên giới, vây quanh hắn, còn chưa kịp phân trần đã đánh hắn một trận nhừ tử.
Mấy người anh vợ đều xuất thân từ quân cảnh, lòng lại căm giận thay cho em gái, hạ thủ rất độc, Lý Ý bị đánh vô cùng thê thảm.
Nhưng dù cho có thảm chăng nữa, hắn cũng không kêu lấy một tiếng.
Đến khi Phác Ngôn chạy như bay xuống lầu, Lý Ý đang giơ cánh tay chặn một chiếc ghế, tiếng gỗ đặc đập lên thân thể, vang lên âm thanh rầu rĩ, khiến trái tim con người ta sít chặt khôn nguôi, chân cô nhũn ra, nhảy xuống từ trên mấy bậc thang cuối cùng, sái chân lảo đảo chạy đến, cả người phủ lên cơ thể hắn, ôm chặt lấy hắn, bảo vệ hắn.
Em gái trước giờ luôn bình tĩnh lại có lúc luống cuống như vậy, đám con trai nhà họ Trương hăng máu sôi sục cũng biết là không ổn, từng người ngượng ngùng lần lượt hạ vũ khí trong tay xuống, sờ sờ mũi rồi trốn ra ngoài.
“Anh sao rồi?!” Cô vươn tay lau đi vết máu trên mặt hắn, ngón tay vừa run rẩy vừa mát lạnh.
Hắn nằm trong lòng cô, nhắm mắt không lên tiếng, tiếng nức nở của Phác Ngôn càng trầm trọng hơn: “Lý Ý… ?!”
Lý Ý mở mắt, muốn nói với cô điều gì đó, nhưng không kìm được chỉ đành thốt ra những tiếng rên rỉ đau đớn, nước mắt cô nhất thời tuôn như mưa đổ, ôm hắn thật chặt, cúi đầu dán lên trán hắn.
Lý Ý mặc kệ những vết thương trên người, đưa tay gắt gao ôm lấy cô.
“Phác Ngôn…” Hắn vụng về gọi tên cô thật trân trọng, ngừng lại một lát, thì thào nói: “Đều do anh không tốt.”
Biết bao lời muốn nói, vậy mà cuối cùng hắn chỉ thốt ra được câu này.
“Không phải là lỗi của mình anh.” Trương Phác Ngôn lau nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
Lúc này cô đã bình tĩnh hơn, dìu hắn dựa lên ghế sô pha, bắt đầu kiểm tra thương tích của hắn.
Chỉ một lát sau tay của hắn đã sưng phù lên, cô vội vàng cởi cúc tay áo sơ mi của hắn, lúc xắn ống tay lên chợt nghe tiếng hắn hít lạnh khàn khàn, tay cô trở nên run rẩy không có cảm giác.
Tay kia của Lý Ý kéo cô lại gần, “Phác Ngôn,” Giọng nói hắn trầm thấp, mệt mỏi nhưng lại gấp gáp, “Người anh muốn lấy, ngay từ đầu chỉ có một mình em.”
Trương Phác Ngôn vội vàng hạ tay xuống, “Cái tối hôm anh hỏi tên Phác Ngọc, em cũng có ở đó, em nghe thấy hết —- Lý Ý, chuyện đã đến nước này, em không hề có ý định truy xét gì nữa, anh cũng không cần phải mất công vòng vo.”
Lý Ý nhất thời kinh ngạc, bỗng cười khổ, “Vì thế em nghĩ rằng anh thật sự đã lấy nhầm người? Phác Ngôn, em cho rằng anh thật sự sẽ bị Phác Ngọc lừa gạt sao?” Cô làm như không nghe thấy lời anh nói, bước đầu kiểm tra không có gì đáng ngại, bèn thử đỡ anh đứng dậy, “Thử xem có thể đứng lên được không, vết thương của anh cần đến bệnh viện ngay lập tức.”
Lý Ý không hề quan tâm, nắm lấy tay cô đang dìu mình, kéo cô lại gần, cất tiếng hỏi: “Phác Ngôn, trong lòng em rốt cuộc anh là người như thế nào? Rốt cuộc anh có… vị trí gì đối với em?”