Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 49: Dưỡng hồ


Chương trước Chương tiếp

Sau mưa to dai dẳng sẽ luôn kèm theo thời tiết cực kỳ tốt, mặc dù lúc nổi gió vẫn có chút lạnh, nhưng thần sắc của người đi trên phố đã khá nhiều, mọi người đã quét sạch vẻ u ám mấy ngày qua, mỗi người đều vui vẻ ra mặt. Thời gian tốt như vậy không đi đạp thanh, thật quá lãng phí.

(Tiêu: Đạp Thanh là chỉ mùa xuân đi du lịch dã ngoại, đây là tập tục lâu đời của người Trung Quốc.)

Ngoại thành có khu du lịch cấp tỉnh, là một ngọn núi nhỏ không lớn, thừa dịp đang có ngày nghỉ, mời mấy người bạn tốt, mang theo thức ăn tự nấu cùng leo núi ngắm hoa xuân nhìn khe suối, tận hưởng chút vẻ đẹp tự nhiên chẳng phải vui sướng quá sao. Khi tôi tràn ngập hăng hái đưa ra ý kiến này, không ngờ hai người kia quả thật vẻ mặt phớt lờ hoàn toàn.

"Chơi xuân? Không có hứng thú, trò trẻ con." Lê Chính muốn lấy một quyển sách trên giá, tiếc rằng quá cao, nhón chân cũng với không tới, y không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, lại trở về ngồi trên sofa.

"Không sao cả, dù gì ở nhà chán ngấy rồi." Kỷ Nhan vươn vai, hoạt động gân cốt.

"Tốt quá, tớ cũng gọi Lạc Lôi Và Lý Đa." Tôi hưng phấn đề nghị. Hai người không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Trái ngược với họ, hai cô gái này trái lại hưng phấn cực kỳ, thật sự giống như con nít vậy, đặc biệt là Lý Đa, cư nhiên nhảy dựng lên vỗ tay. Tôi bỗng dưng ý thức được thật sự nếu muốn đi thì phải trông chừng cô ấy cẩn thận, đừng nơi nơi chạy loạn mới đúng. Thu xếp đồ đạc rất nhanh, thức ăn đều là Lý Đa và Lạc Lôi chuẩn bị. Ba chúng tôi, chính xác ra là tôi và Kỷ Nhan phụ trách đồ đạc bên ngoài kể cả lều trại, túi ngủ và vật dụng hàng ngày. Lê Chính đứng một bên, mang theo vẻ mặt trêu tức nhìn chúng tôi.

"Đi cũng được, song cẩn thận hồ ly trên núi." Lê Chính đột nhiên nói, tôi khó hiểu nhìn y, lại nhìn Kỷ Nhan. Kỷ Nhan cười cười.

"Không sao đâu, nhưng mà anh ta nói rất đúng, lúc này là thời gian hồ sinh con. Đại đa số hồ ly cực kỳ sợ người, chúng rất cảnh giác, tính bảo vệ con rất cao, chỉ cần phát hiện tình huống không đúng, lập tức sẽ chuyển nhà tập thể. Nhưng mà, loại hồ ly này không có gì nguy hiểm, trên núi có một loại con của hồ ly ngàn vạn lần không được trêu chọc, chúng gọi là . . . . . . . " Kỷ Nhan còn chưa nói xong, thình lình vang lên tiếng đập cửa, tôi lập tức đi mở, nhưng lại nhìn thấy Lý Đa và Lạc Lôi đã mang một đống lớn thức ăn đứng ngoài cửa.

Nếu chuẩn bị thỏa đáng, đoàn người đương nhiên quyết định lên núi. Từ nơi này đến ngoại thành có một đoạn lộ trình, song Kỷ Nhan không chịu ngồi xe, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là đi trước.

"Thế chẳng phải sẽ đợi cậu rất lâu sao?" Tôi hỏi Kỷ Nhan. Không đợi cậu ấy trả lời, ngồi bên cạnh tôi Lê Chính miễn cưỡng nói chuyện.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...