Không thể nghi ngờ, Triết Dã chính là một trong những người đó.
Cái tên Triết Dã nghe ra cũng rất kỳ, nhưng dù sao lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không tiện thảo luận về tên người khác, như vậy rất không lịch sự.
"Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi đăng một thông báo tìm người." Triết Dã thành khẩn nói với tôi, nhìn dáng của anh ta tôi cảm thấy vô cùng tiều tụy, hai bên má giống như xương rồng khô héo thật lâu chưa tưới nước, mang theo màu xanh thẫm, môi mỏng dính màu như táo cắt ra để lâu trong không khí, màu đỏ gỉ sắt khó coi. Tôi tưởng rằng anh ta đã hơn bốn mươi, bởi vì bên khóe mắt chất đầy nếp nhăn có vài sợi kéo dài ra ngoài. Nhưng vừa hỏi mới biết, anh ta cư nhiên chỉ hơn tôi hai tuổi.
"Thần sắc của anh, tựa hồ không tốt lắm đâu." Tôi vừa ghi chép nội dung anh ta muốn đăng, vừa khuyên nhủ anh ta. Cơ thể của tôi cũng không tốt, từ nhỏ đã vô cùng kém, ngã bệnh cơ hồ như cơm bữa, song có câu bệnh lâu thành y, mỗi lần nhìn thấy thần sắc người ta không tốt tôi đều thích nói cho họ biết vài câu đạo lý dưỡng sinh. Hôm nay cũng vậy, khi tôi đang muốn nói cho anh ta biết làm thế nào điều dưỡng thân thể mình, Triết Dã rũ đầu xuống, xua tay.
Ngón tay của anh ta rất dài nhọn, lại trắng nõn, bóng loáng như pho tượng thạch cao mới làm xong, cơ hồ nhìn không thấy khớp ngón hoặc lông tơ thô to, tôi thực hoài nghi đây là ngón tay của đàn ông sao.
"Việc này, không phải do thân thể, tự tôi biết, nếu kể ra, thật đúng là có liên quan đến thông báo tìm người đăng hôm nay." Thanh âm anh ta rất khô khốc, từ khi bước vào cửa, tôi nhìn thấy anh ta đã liếm môi mình sáu lần, anh ta liếm rất nhanh, lưỡi màu đỏ thịt chỉ đảo qua, tôi liền nhìn thấy da môi trắng khô héo phát nứt nháy mắt sáng lên một chút, nhưng rất nhanh, giống như kết quả của sơn bong tróc, môi so với trước nhìn qua càng khô hơn.
Tôi rót cho anh ta ly nước, Triết Dã cảm kích một ngụm uống hết, lúc này mới khôi phục chút nguyên khí, thật tâm mà nói anh ta vẫn có thể dùng anh tuấn để hình dung, nhưng lại khác với Kỷ Nhan và Lê Chính mà tôi biết, mặt của anh ta chung quy khiến người ta cảm giác bất an và âm trầm, cằm cương quyết cùng mũi cao thẳng nhưng cực kỳ hẹp, cùng đôi mắt ưng kia, đều khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Uống nước xong, Triết Dã bắt đầu kể chuyện của mình.
"Kỳ thật tôi là một đứa trẻ sinh ra ở nông thôn, đó là một thôn trang có bề dày lịch sử rất lâu đời, người nơi này thậm chí đã mấy trăm năm rồi chưa từng chuyển nhà, điều kiện địa lý đặc biệt khiến nơi này cơ hồ thành chốn đào nguyên khá ngăn cách. Nhà mặc dù xem như khá giả trong thôn, nhưng kỳ thật so với thành thị của các anh kém cỏi hơn. Thật giống như phú nhân ở nội địa chuyển nhà đến vùng duyên hải, đẳng cấp thoáng cái liền rơi xuống một bậc. Rất nhiều thứ đều cần vật tham chiếu, cho nên đối với bất kỳ sự vật gì đều không nên luận định chủ quan mù quáng.
Tôi dựa vào nỗ lực của chính mình từng bước từng bước vươn lên, cuối cùng thuận lợi suông sẻ thi vào đại học danh tiếng, ở đại học tôi dựa vào công việc làm thêm của mình, chia sẻ một phần học phí cho gia đình, nhưng phí dụng đắt đỏ vẫn như cũ đè nặng khiến tôi không ngóc đầu lên nổi, tôi đành phải dựa vào học tập nỗ lực cùng thái độ đối nhân xử thế tốt đẹp, nhận được tôn kính của người khác.
Nhưng loại tôn kính này không đáng tiền.