Nói là khách cũng không hoàn toàn đúng. Cô ấy cơ hồ là xông vào nhà tôi. Hôm nay đang ở trong nhà nghỉ trưa. Cửa bị gõ rất dồn dập. Vừa mở cửa, một cô gái trẻ đột ngột chạy vào. Tôi còn chưa kịp hỏi cô ta đã đóng cửa lại.
Tôi vừa cúi đầu nhìn, cô gái không mang giày, chân trần, một đường chạy bước nhỏ ngồi trên sofa, chân gác lên.
Cô gái trẻ ở trong nhà người xa lạ rất ít ai có loại tư thế ngồi này.
"Xin hỏi cô là công an mặc thường phục sao?" Tôi cẩn thận hỏi cô ta, TV thường xuyên nhìn thấy loại tình cảnh này, cô gái lắc đầu, ngực phập phồng, tựa hồ vừa mới chạy tới, còn chưa kịp thở để nói chuyện. Tôi một mực nhìn chân cô gái, cũng không phải tôi có sở thích gì đặc thù, chỉ là cảm thấy bây giờ thời tiết bên ngoài còn chưa tới mức có thể chân trần chạy lung tung. Mặt của cô gái bị gió quất đỏ bừng, vóc người rất nhỏ gầy, mặc dù trên người bọc bộ áo lông thật dày cũng thấy được có thể dễ dàng nâng cô qua đầu.
"Vậy cô là đặc công sao?" Tôi lại hỏi cô ta, lúc này cô gái đã có thể nói chuyện.
"Ngài đừng đoán mò." Cô gái xoa hai chân vào nhau, ngón chân dùng sức uốn cong lên, tựa như móng gà mới từ tủ lạnh lấy ra vậy, nhìn ra được rất lạnh. "Tôi là độc giả của ngài, chẳng qua gặp chút việc lạ, tôi thật sự chịu không được nữa. Không thể làm gì khác hơn là ôm tâm tình thử xem tìm đến ngài, điện thoại sợ nói không rõ ràng được." Tôi chưa từng thấy ai thẳng thắn như vậy.
Tôi bưng ly sữa bò nóng cho cô, cô gái như trẻ con lấy được sữa mẹ, tham lam một hơi uống sạch.
"Trước xin lỗi ngài, nhưng tôi vô cùng sợ hãi, đọc bài báo của ngài, tôi nghĩ bạn của ngài có thể giúp được tôi." Cô ấy hẳn đang chỉ Kỷ Nhan.
Tôi ra hiệu cô ấy đừng nóng vội, chậm rãi nói rõ ràng sự tình. Sau khi uống sữa xong, sắc mặt cô gái khá hơn nhiều, đã khôi phục hồng hào, mặc dù không bì kịp Lý Đa và Lạc Lôi xinh đẹp, nhưng có loại thanh thuần và trong trẻo rất khó được. Hai mắt thật to một mực nhìn chằm chằm hai tay đặt chéo trên đầu gối. Tôi nhìn hai chân trần của cô ấy rất không thoải mái, tôi ghét cái gì không hài hòa.
Muốn cầm đôi giày vải đưa cho cô, nhưng cô nhanh chóng từ chối. Tôi phát hiện tựa hồ cô ấy có loại chán ghét đối với giày, nên không thể làm gì khác hơn là đưa cô một tấm thảm lông, bọc lấy hai chân mình, bằng không, lạnh như vậy tuyệt đối sẽ ngã bệnh.
"Tôi đang là sinh viên đại học, năm nay bắt đầu quyết định ôn tập thi nghiên cứu sinh, sợ ở trong phòng ngủ tập thể ầm ĩ, thuê ngay ngoài trường học một phòng. Tầng thứ năm một tòa nhà dân ngay đối diện xéo trường. Một căn hộ một phòng. Nhưng mà, từ tháng trước trở đi tôi chung quy cảm thấy không thoải mái."
"Ồ? Có thể nói cụ thể rõ ràng không?" Tôi hiếu kỳ hỏi cô, cô gái ngây ngốc dùng sức gật đầu.
"Căn nhà kia lúc vào cư nhiên đầy đủ gia cụ cả. Tôi nhìn thấy quảng cáo cho thuê phòng trên mạng. Bởi vì gần trường hơn nữa rất phù hợp yêu cầu của tôi, cho nên tôi không chút do dự đồng ý. Giá phòng hơi tiện nghi chút, nhưng chủ nhà vô cùng vui vẻ giao chìa khóa nhà cho tôi. Hiện giờ ngẫm lại, người này thật là xấu bụng, hắn chắc chắn biết căn nhà kia có chuyện. Người nọ đại khái hơn 20 tuổi, cảm giác giống như vô lại đầu đường xó chợ vậy, tôi hỏi hắn vấn đề của căn nhà hắn đều trả lời rất bực mình, cuối cùng cầm tiền thoáng cái đã bỏ chạy." Cô gái hung hăng cắn răng, nói thật, bộ dáng cô ấy tức giận rất giống trẻ con bị người khác đoạt mất món đồ chơi yêu thích vậy, có lẽ với tôi mà nói cô vốn chính là trẻ con.
"Đồ đạc trong nhà rất chỉnh tề. Đêm đó tôi liền vào ở. Người ở trong ký túc xá kia rất ít, đương nhiên cũng rất yên tĩnh. Tôi còn vì mình có thể tìm được môi trường như thế mà âm thầm may mắn.
Tùy tiện làm chút thức ăn cho mình, tôi bắt đầu ôn tập. Nhà rất lạnh, tôi không rõ tại sao ngay cả phòng ngủ cũng thích trải gạch men, tôi đành phải tìm một bộ quần áo không mặc nữa, lót dưới chân, ở trong phòng, tôi bình thường thích mang loại giày lông đầu hoạt hình, một là đẹp mắt, hai cũng để giữ ấm.
Nhưng cũng không lâu sau, tôi nghe thấy thanh âm của chuông điện.
Con gái một mình ở bên ngoài chung quy cảm thấy rất nguy hiểm, nhất là có vài phần tư sắc giống tôi đây." Cô bé vô cùng đáng yêu trừng mắt, rất nghiêm túc nói. Tôi thì cười cười, ý bảo cô bé tiếp tục.
"Đúng vậy, buổi tối cô mà đi trên đường như vậy không khác gì nói cho người ta biết trên thân người gầy yếu này có vác một túi vàng." Ở tòa soạn vài năm, cái gì không học được chứ khen người thì bạn nhất định sẽ học được.
"Lúc ấy tôi tìm một cái đèn pin, ngài đừng cười, tôi thật sự tìm không được vũ khí có tính công kích nào khác nữa." Cô khoa tay múa chân, tôi nhìn móng tay cô, nghĩ thầm cũng có thể trực tiếp luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo rồi.
"Cánh cửa có cài mắt mèo, đó cũng là nguyên nhân tôi coi trọng căn nhà này, theo mắt mèo nhìn một chút, là một anh chàng rất đẹp trai, mặc một thân đồng phục màu lam giặt đến bạc màu, có thể là do đèn bên ngoài tòa nhà quá mờ, bởi vì nhìn qua đầy thành thật. Tôi hỏi một tiếng là ai đó. Anh ta nhìn về phía mắt mèo cười cười. Đồng thời giơ lên một tấm bìa cứng kẹp giấy bảng biểu, tôi đoán anh ta hẳn là đến lấy tiền điện nước.
Tôi thấy không có ác ý, liền hé mép cửa ra, phía dưới dùng xích sắt khóa. Bởi vì bên ngoài còn có cửa sắt, do đó tôi cũng không sợ lắm.
Nhưng mở cửa phát hiện bên ngoài không một bóng người. Mới đầu tôi cho rằng anh ta muốn dụ tôi ra ngoài, cho nên không để ý tới, tiếp tục trở vào đọc sách.
Đêm đó ngủ coi như yên ổn, chỉ hay nghe thấy trên đỉnh đầu có thanh âm đồm độp truyền tới, giống như trẻ con chân trần giẫm trên đá cẩm thạch bóng loáng vậy, không tính là lớn, nhưng có chút phiền, nghĩ thầm có thể là trẻ con trên lầu chạy tới chạy lui, con nít mà, như động vật nhỏ vậy, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Hơn nữa sau khi ngủ sẽ thường xuyên bị gió thổi tỉnh, tôi tưởng cửa sổ không đóng, nhưng đóng lại vẫn có loại cảm giác gió mát thổi tới mặt tôi, phảng phất như còn mang theo một loại thanh âm của trẻ con mím miệng cười.
Ngày thứ hai, khi tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường. Tôi phát hiện ngoài cửa có đồ.
Là một đôi giày da kiểu nam.