Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Chương 4: Không thể trốn tránh (một)
Anh nói mập mờ, giọng nói vô cùng nhẹ, rõ ràng là lời nói uy hiếp. Hạ Tử Ca ngước mắt, trừng mắt nhìn anh một cái, nụ cười trên mặt nở hoa.
"Ghét, chỉ biết khi dễ người ta."
Anh muốn mập mờ không rõ, vậy tôi liền thuận theo.
Mộ Diễn khóe miệng cười kéo dài, cũng không ngại tiếp tục bẻ cong sự việc, thậm chí còn rất hưởng thụ thời khắc này, nhìn cô gái bên cạnh kỹ năng diễn vụng về, anh liền muốn trêu chọc Cô.
Chung Nham tức điên lên trong nháy mắt, hai tay nắm thành quyền. Hai người không coi ai ra gì. Hắn là người đã chết sao?
"Tôi nói lại lần nữa QUA ĐÂY ."
Chung Nham cơ hồ gằn ra từng chữ một, mặt của hắn mất đi sự dịu dàng, từ từ xanh mét. Hạ Tử Ca trên mặt cười sáng rạng rỡ. Lửa giận cơ hồ như muốn đốt cháy lý trí của hắn.
Đã từng là một thiếu nữ luôn đi theo gót chân của hắn cả ngày chỉ biết Nham ca ca, hôm nay cô cũng đã hiểu hoá ra đàn bà cũng có cách khiến cho đàn ông phải thuần phục mình.
"Chung thiếu, CK còn rất nhiều cô gái khác mà, chỉ cần ngài ngoắc tay một chục cô muốn theo ngài hầu hạ, mọi việc đều thứ tự trước rồi mới đến sau, hôm nay thật là không khéo." Ngươi tới chậm, lão nương không phục vụ. Kể cả tới đúng lúc, lão nương cũng không theo ngươi.
Hạ Tử Ca trong lòng cười lạnh, Cô đã không phải Hạ Tử Ca của hai năm trước, sẽ không bởi vì hắn mà rung động, những thứ đẹp đẽ khi còn trẻ nay đã trở thành mây khói, mờ mịt không có thật.
Cô đã nằm mơ rất lâu rồi, đã sớm tỉnh mộng, không hề si mê nữa. Nhưng mà, trong lòng sao còn có thể có cảm giác đau như vậy?
Chung Nham trợn mắt , sắc mặt tái xanh , Hạ Tử Ca nghiêng đầu mở rộng tầm mắt, trong lòng bi thương một mảng. Cần gì bày ra dáng vẻ đau thương đó, từ khi cô vào CK cô đã biết mình không thể trong sạch rời đi được.
Tiếng chuông điện thoại của Mộ Diễn cắt ngang giây phút giằng co ngắn ngủi, anh nhận điện thoại, nhàn nhạt nói vài câu, liền cúp. Thu hồi vẻ mặt thanh thản , tầm mắt Mộ Diễn rơi vào cô gái điệu đà đang núp sau lưng mình.
Trên người cô gái này, có hai loại tình cảm mẫu thuẫn dây dưa nhau. Rõ ràng nhát gan co rúm lại, nhưng lại cố quật cường . Giống như hiện tại, mặc dù trên mặt lãnh cảm vô vị, nhưng lại nắm chặt ống tay áo của anh khiến anh cảm thấy cô rất khẩn trương.
Nếu như bình thường, anh không ngại nhìn những gì vừa diễn ra, nhưng là, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, hơn nữa trên mặt cô chợt lóe lên tia bi thương khiến cho anh cảm thấy chói mắt.
"Chung thiếu, quân tử không chiếm đoạt đồ của người khác, tôi không có thời gian, đi trước." Anh hướng về phía Chung Nham gật đầu, cất bước đi, không muốn tiếp tục dây dưa. Tay hơi dùng một chút lực, ôm cô gái bên cạnh đi ra ngoài.
Hai người vừa mới rời đi , Chung Nham hung hăng nện một quyền lên trên vách tường, lưu lại vết máu loang lổ . Khóe miệng nở nụ cười.
Hạ Tử Ca, cô cho rằng có thể trốn được tôi sao?
Đi một đoạn, tay Mộ Diễn đang ôm lấy cô liền buông xuống. Sợ bị vứt bỏ, Hạ Tử Ca liền đuổi theo bước chân Mộ Diễn , vừa kêu lên, "Muốn vứt bỏ người ta sao?."
Thanh âm của cô rất mềm mại, lại cố ý uyển chuyển, khiến người khác tê dại. Mộ Diễn nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, cô còn muốn diễn trò gì nữa sao?
Tử Ca nhìn thấy ánh mắt của anh liền rét run, nhưng vẫn rất dũng cảm xông lên bắt được tay của anh, tiếp tục cười lộ ra hai má lúm đồng tiền rất duyên.
Mộ Diễn đột nhiên dừng bước lại, mắt nhìn chằm chằm cô hai giây, nhàn nhạt buông lời.
"Thật xấu xí."
Mộ Diễn lành lạnh nói ba chữ. Hạ Tử Ca hỗn loạn trong gió .
Cô đúng là đần độn, chẳng lẽ không biết anh đang nói ai sao? Mặt của cô vặn vẹo.
"Anh....Anh tại sao lại thấy tôi xấu xí?" Coi như là cô không trang điểm, nhưng dù sao cũng được coi là một trong những cô gái tiếp rượu xinh đẹp, thanh thuần khả ái. Mặc dù cô cũng biết, sắc mặt của cô hiện tại hơi có vẻ tái nhợt.
Mộ Diễn lạnh lùng hừ một tiếng, trên mặt cô luôn giả cười khiến anh thấy ghét, "Cô còn muốn diễn trò sao? Đừng để cho tôi thấy cái mặt nạ giả dối kia, buồn nôn."
Hạ Tử Ca khóe mắt nâng lên, bình tĩnh phải bình tĩnh...
Đứng ở cửa chờ xe, mùa thu gió có chút lạnh, mùa thay đổi, đó là quy luật tuần hoàn của thiên nhiên, đi qua sẽ vĩnh viễn không trở về nữa, Hạ Tử Ca rất rõ, nhưng lại ở ngẩng đầu nhìn lên trời có chút mất mát
Gió vừa thổi quá, Hạ Tử Ca đang mặc trang phục mát mẻ, cả người giật mình một cái, da gà nổi lên một mảng.
Cắn răng nhìn người đàn ông mắc áo khoác gió màu đen bên cạnh, tư thế hiên ngang, vạt áo lay động. Thân thể cứng rắn, ánh mắt hẹp dài, coi như rất đào hoa. Hạ Tử Ca thầm nghĩ, một người đàn ông lớn lên đẹp trai để làm cái gì? Hắn mặc rất ấm, còn cô thì....nhìn xem sắp rét run đến nới rồi.
Nhưng hiển nhiên , người đàn ông này không biết thương hoa tiếc ngọc. Cô lạnh quá phải ôm lấy cánh tay giậm chân.
Mộ Diễn nghiêng đầu nhìn Cô, biểu hiện trên mặt phong phú sinh động như đang diễn kịch. Tài xế đi lái xe tới đây, chiếc Audi R8 màu đen đẹp mắt. Tài xế cung kính mở cửa xe.
Mộ Diễn ngắm cô gái đang ở bậc thang run lẩy bẩy, nghiêng đầu làm tư thế mời lên xe . Một động tác như vậy, anh làm hết sức tự nhiên, nhưng cũng không cho phép cự tuyệt.
Hạ Tử Ca ngẩn ra trong nháy mắt , ánh mắt phảng phất thấy những tháng năm xa xôi kia, thời còn trẻ có người hay khom lưng, giễu cợt nói "Công chúa xin mời" khiến cô cảm thấy ấm áp
Những ngón tay ôm lấy cánh tay đột nhiên căng thẳng.
Đột nhiên phục hồi tinh thần, Hạ Tử Ca cười xinh đẹp, "Mộ ít, cám ơn ngài tối nay đã giải vây cho tôi, ngài còn có việc, tôi không quấy rầy."
Nói xong, xoay người muốn đi.
Mộ Diễn không vội, ngón tay nhẹ gõ lên cửa xe, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Hạ Tử Ca, phải không? cô xác định không lên xe?"
Rõ ràng ngữ điệu rất nhẹ nhàng, rõ ràng là vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng đáy lòng Hạ Tử Ca cũng run lên. Cúi đầu kéo kéo khóe miệng, Cô tại sao lại quên, lại cho là anh rất dễ lừa gạt?
Xe chạy ra khỏi một đoạn Mộ Diễn nhận một cú điện thoại, hoảng hốt nghe được đầu dây bên kia nói đã giải quyết xong, không cần tới đây. Cúp điện thoại, Mộ Diễn phân phó tài xế đi tới quán rượu. Trong thời gian này Hạ Tử Ca không nhúc nhích dựa vào cánh cửa thuỷ tinh ngoài phố.
Cô không biết chung sống cùng đàn ông kiểu gì, nghĩ đến đây Hạ Tử Ca trong lòng không khỏi khẩn trương, tối nay mọi chuyện xảy ra đều không giống nhau. Cô sẽ không nghĩ mình quá may mắn. Chẳng qua, cô khẩn trương đến nỗi lòng bàn đẫm mồ hôi.
Không khí ở thành phố thành thật náo nhiệt, một chiếc xe đi đến. Chiếc xe sang trọng nhất dừng ở một khách sạn năm sao
Hạ Tử Ca nhìn bóng dáng cao lớn đang tới gần, cả thân thể căng thẳng, Mộ Diễn đến gần, cô từng bước lui về phía sau, đến khi không thể lui được nữa.
"Tại sao lại trốn? Ở CK dạy cô như vậy sao?"