Mai Khôi Sứ Giả
Chương 65: Âm mưu tối độc
Đang lúc nghi nghi hoặc hoặc chợt nghe phía trong tiểu động có một giọng cười cực kỳ nanh ác đưa ra.
Hạ Thiên Tường lầ? trước cùng Phi Quỳnh bị hãm trên đỉnh núi này một thời gian rất lâu, nên hình thế chung quanh đây chàng đã quen thuộc lắm. Chàng biết tòa động nhỏ này rất nông, đứng ngoài có thể trông suốt tận đáy, chỉ có thể tạm thời dùng để tránh mưa gió được thôi. Bây giờ nghe tiếng cười từ bên trong đưa ra, thì đủ hiểu Hướng Phiêu Nhiên đã để hết tâm cơ bố trí nơi đây thành một cạm bẫy tối ư nguy hiểm.
Bụng tuy nghĩ vậy, nhưng chân Hạ Thiên Tường vẫn bước thẳng ra sườn núi, nhìn xuống bên dưới. Thấy mấy sợi dây mây vừa rồi đã bị ai cắt, không còn lối đi xuống nữa. Dưới chân vách núi có hai người sóng vai nhau mà đứng, chính là Hướng Phiêu Nhiên và Mai Ưu Cư Sĩ, lúc này đã lấy lại tên cũ là Mạc Tử Kính.
Hướng Phiêu Nhiên thấy Hạ Thiên Tường đứng trên núi thò đầu nhìn xuống, liền mỉm cười gọi :
Hạ lão đệ đã trông thấy cậu con trai chưa? Giọng nói của hắn không lấy gì làm lớn nhưng nghe rất rõ ràng, mà lại từ trong tòa động nhỏ đưa ra, lọt vào tai Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường không muốn dùng thần công Thiên Lý Truyền Âm cho tốn hơi sức, bèn cũng quay về phía động nhỏ trả lời :
- Xin đa tạ ơn đức Hướng bằng hữu đã trả lại cho tôi đứa con, Hạ Thiên Tường còn muốn thỉnh giáo một điều là Lộc Như Ngọc và Tần Lạc Phố hiện giờ ở đâu?
Hướng Phiêu Nhiên cười khẩy nói :
- Lộc Như Ngọc và Tần Lạc Phố chưa thấy tới đây, lúc này chỉ có một mình ngươi là vị khách quí của ta đó thôi.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng hỏi :
- Ngươi muốn giữ ta ở đây bao lâu nữa?
Hướng Phiêu Nhiên cười hềnh hệch mấy tiếng, rồi nói :
- Lần trước ngươi đã ở trên ấy mười ba ngày, thì lần này do ngươi tự quyết định lấy, muốn ở lâu thì được lâu, muốn ở chóng thì được chóng!
Hạ Thiên Tường nói :
- Ta muốn đi ngay bây giờ.
- Nếu vậy ngươi chỉ cần trả lời ta một câu, rồi ta sẽ thân hành đón ngươi xuống.
Hạ Thiên Tường nói :
- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi, để ta còn xét xem có trả lời được không đã.
Hướng Phiêu Nhiên nói bằng một giọng hết sức ôn tồn :
- Ta muốn hỏi Hạ lão đệ về cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch.
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên vội hỏi :
- Sao ngươi lại có trái Càn Thiên Tích Lịch?
Hướng Phiêu Nhiên cười nói :
- Độc Phật Không Không đại sư, Nụy Cước Đà Long Bào Nhất Phi, Thất Thủ Dạ Xoa Ngưu Lang Nguyên cùng với Mạc huynh đây, cùng làm chức Côn Luân Hộ Pháp.
Hạ Thiên Tường gật gù nói :
- À thì ra phái Côn Luân đã tạo ra bao lâu nay, bây giờ thanh thế lại chấn hưng rồi đó?
Hướng Phiêu Nhiên đắc ý cười nói :
- Nếu ngươi bảo cho ta biết cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch thế nào, ta sẽ có thể cùng phái Chấn Thiên tranh ngôi hùng cường trong thiên hạ được.
Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói :
- Hừ ngươi tưởng ta sẽ bảo cho ngươi biết cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch thật ư?
Mạc Tử Kính từ nãy vẫn đứng yên, lúc này mới lên tiếng :
- Hạ Thiên Tường, nếu ngươi là người thông minh, thì nên thành thực chỉ dẫn cho ta phương pháp sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch thế nào, vì trái ấy hiện nay đã ở trong tay chúng ta, ngươi dẫu hy sinh hai mạng của cha con ngươi để giữ bí mật cũng vô ích!
Hạ Thiên Tường lấy tay vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ cười ha hả nói :
- Mạc Tử Kính, ngươi đừng cho Hạ Thiên Tường là một kẻ dễ đánh lừa như vậy đâu! ta càng bảo ngươi cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch sớm chừng nào, là các ngươi hạ độc thủ sớm chừng náy chớ gì?
Mạc Tử Kính cũng biết Hạ Thiên Tường không khi nào chiu tin mình, bèn bàn nhỏ với Hướng Phiêu Nhiên mấy câu rồi lại nói với Hạ Thiên Tường :
- Ngươi cứ yên tâm nói thực đi, ta sẽ thề độc là ta xin bảo đảm cho cha con ngươi được vô sự!
Hạ Thiên Tường lại cười ha hả nói :
- Anh hùng hiệp sĩ, một lời nói ra giá trị ngàn vàng, còn lời thề của bọn giặc cướp tội ác tày trời như các ngươi thì giá trị chỉ ngang với câu nói của một đứa trẻ lên ba.
Mạc Tử Kính nổi giận nói :
- Hạ Thiên Tường, ngươi đã bị hãm ở trên đỉnh núi Côn Luân, chẳng lẽ ta không làm gì nổi ngươi sao?
Hạ Thiên Tường lại cười sằng sặc nói :
- Ba món võ mèo cào của Hướng Phiêu Nhiên đã là bại tướng ở tay ta, còn ngón Thất Xảo Cương Thi Thủ của Mạc Tử Kính, ta cũng đã được lĩnh giáo ở trong Mai Ưu cốc rồi. Tài nghệ của các ngươi chẳng qua chỉ có thế, nếu các ngươi lên núi đối địch với ta, thì thế nào cũng bại, mà không lên núi thì làm gì được ta?
Hướng Phiêu Nhiên giận lắm nói :
- Ta sẽ để ngươi chết đói, ngươi mới biết thân!
Hạ Thiên Tường bĩu mồm :
- Lần trước ngươi hãm ta và Trọng Tôn Phi Quỳnh ở trên này mười ba ngày ta đã chết đói chưa? Hay là rút cục chính ngươi suýt bị biến thành ma đói trên đỉnh Côn Luân đó? Ngươi chưa thấy ớn sao?
Hướng Phiêu Nhiên đỏ mặt chưa kịp nói gì, thì Mạc Tử Kính đã cười một cách nanh ác.
- Cho dầu ngươi có tài nhịn đói, nhưng còn đứa trẻ thì sao?
Hạ Thiên Tường nhìn người vú em, rồi lại cười nói :
- Các ngươi toàn là đồ ngốc, không nhớ rằng trên này vẫn còn người vú nữa hay sao?
Mạc Tử Kính cười khẩy luôn mấy tiếng, rồi giơ tay ấn vào một cái nút ngầm dưới chân vách núi. Hạ Thiên Tường còn đang ngơ ngác, không hiểu hắn làm trò gì, thì chợt thấy trong động nhỏ nổi lên mấy tiếng cách cách rồi ánh đao chợt lóe sáng ngời.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới chợt nghĩ ra là trong tòa động nhỏ kia không những đặt máy thông âm mà lại còn bố trí các cơ quan khác nữa, chỉ tiếc là mình ứng cứu chậm quá, nên vừa nghe mỗi tiếng rú thê thảm, người vú em đã bị bảy mũi Thốt Độc Liễu Diệp phi đao ném nằm phơi thây trên mặt đất.
Hạ Thiên Tường thấy người vú đã chết, bất giác cơn giận sôi lên sùng sục, trợn mắt quát to :
- Hai tên côn đồ kia có bản lĩnh thì cứ đường đường đối địch với ta, sao lại giết hại một người đàn bà vô tội?
Mạc Tử Kính đắc ý, cười một cách âm hiểm :
- Người vú đã chết, đứa trẻ không có sữa, nhiều lắm chỉ ba ngày là sẽ chết đói. Ta cho ngươi tính toán một đêm, sáng mai sẽ trả lời cho chúng ta biết!
Nói xong bèn cùng Hướng Phiêu Nhiên chuồn thẳng.
Hạ Thiên Tường thấy chúng đi rồi, trong bụng buồn bực, không biết tính thế nào đứa trẻ lúc này lại oa oa khóc rầm lên, ý chừng đã đói bụng, đòi bú.
Hạ Thiên Tường vừa dỗ đứa trẻ, vừa nói với Tiểu Bạch :
- Tiểu Bạch, lần trước ta và Quỳnh tỷ bị khốn ở đây, nhờ có mi và Đại Hoàng đem thức ăn lên tiếp tế. Bây giờ còn phải lo cả sữa cho đứa bé này, biết kiếm đâu ra?
Tiểu Bạch vò đầu bức tai, nghĩ một lúc, rồi bập bẹ nói :
- Tôi... tôi có... có cách...
Hạ Thiên Tường mừng lắm, vội hỏi :
- Cách gì? Mày nói mau cho ta nghe xem nào!
Tiểu Bạch thân hình sẽ động, hóa thành một luồng sáng trắng, lợi dụng bản năng trời phú cho, chân tay bám vào vách núi phía sau thoăn thoắt bò xuống.
Hạ Thiên Tường ngồi một mình trên đỉnh núi, lúc này chàng mới nhận thấy bọn Hướng Phiêu Nhiên cốt dùng đứa trẻ đánh bảy mình, bắt mình phải chỉ dẫn cách dùng trái Càn Thiên Tích Lịch cho chúng để chúng mượn uy lực tuyệt thế của vật chí bảo đó, mà uy hiếp võ lâm xưng hùng thiên hạ.
Nghĩ tới đây, chàng bất giác cảm thấy lạnh toát xương sống tự nhủ: “Thà là phải hy sinh thân mình, còn hơn là để tụi gian hùng lợi dụng một vật trọng bảo mà sư phó mình hao tổn bao nhiêu tâm huyết sáng chế ra làm lợi khí tàn hại sinh linh, và thỏa mãn cuồng vọng của chúng”.
Đứa trẻ vẫn gào khóc không ngừng, mà Tiểu Bạch cũng chưa thấy trở lại. Hạ Thiên Tường đành lấy một hạt linh đan nhai nhỏ rồi mớm cho đứa trẻ.
Viên linh đan của Tái Hoàng Khang sáng chế, trong còn có lẫn chất Thiên Niên Chi Dịch, nên khi đứa trẻ nuốt xong, quả nhiên thiu thiu ngủ mất.
Hạ Thiên Tường thấy thế cũng hơi được yên tâm, lẳng lặng ngồi chờ Tiểu Bạch.
Một lát sau, trên đỉnh núi đã thấy nhô lên một cái bóng trắng, Linh viên Tiểu Bạch đã trở về, tay phải còn mang rất nhiều món ăn, tay trái lại xách một chiếc túi da.
Hạ Thiên Tường mở túi ra xem, thấy bên trong đầy những sửa, chàng mừng lắm vỗ vai Tiểu Bạch hỏi?
- Tiểu Bạch, sữa này là sữa gì?
Tiểu Bạch giơ hai tay lên đầu làm thành hai cái sừng, ra hiệu Hạ Thiên Tường mới biết là sữa hươu. Chàng chợt nhớ năm xưa Lộc Như Ngọc cũng bị bỏ vào hang hươu, được uống sữa hươu mà sống, không ngờ bây giờ con nàng sinh ra, cũng phải nuôi bằng sữa hươu. Thật là một sự ngẫu hợp ly kỳ, biết đâu không là do Thiên Công xếp đặt.
Ở đây đã sẵn sữa hươu, lại được Tiểu Bạch nhờ có bản năng thiên phú lên xuống tự nhiên, chàng có thể vững bụng đua gan đấu trí với bọn Hướng Phiêu Nhiên một thời gian lâu mà không lo bị chết đói.
Một đêm đã qua, vào khoảng giờ thìn hôm sau, hai tên ma đầu lại hiện ra ở phía dưới chân vách núi, hỏi chàng đã chịu chỉ dẫn cho họ cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch chưa? Hạ Thiên Tường cười nhạt nói :
- Các ngươi không cần phải nói nhiều, cứ làm thế nào cho người vú này sống lại, ta sẽ chỉ cho cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch đó.
Mạc Tử Kính không ngờ Hạ Thiên Tường lại cứng đầu cứng cổ như vậy, bèn quát to :
- Nếu ngươi nhất định không chịu nói, thì ta sẽ giết đứa trẻ con!
Hạ Thiên Tường cũng đoán tất chúng cón có âm mưu gì uy hiếp mình, chớ không phải chỉ có mỗi việc để hai cha con chết đói mà thôi, chàng bèn cười ha hả nói :
- Mạc Tử Kính, các ngươi đừng lấy sự an nguy của đứa trẻ ra mà uy hiếp ta các ngươi nên biết Hạ Thiên Tường này đường đường một trang hán tử, có coi đứa con nít này là nghĩa gì đâu!
Nói dứt lời, hai hàm răng nghiến chặt lại, nhấc bổng đứa trẻ tung lên không, cao tới hai ba trượng rơi về phía sau đoạn hai tay chấp cạnh sườn, ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi nhìn hai tên ác tặc buông một chuỗi cười cực kỳ phóng khoáng.
Mạc Tử Kính và Hướng Phiêu Nhiên đều không ngờ Hạ Thiên Tường lại nhẫn tâm ném đứa con đi như vậy. Hướng Phiêu Nhiên giận dữ nghiến răng nói :
- Tên tiểu quỷ kia đã quật cường ương bướng chúng ta đành phải đốt ngòi địa lôi, cho hắn tan xương nát thịt ra mới xong!
Nói dứt lời giơ tay định điểm vào một cái huyệt nhỏ ở trên vách núi, Mạc Tử Kính vội kéo tay hắn lại, nói rằng :
- Nếu Hướng huynh đốt tên tiểu quỷ này chết thì còn ai bảo cho ta cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch được nữa? Mà nếu không có trái ấy thì làm sao cho quần hùng khiếp phục? Làm sao được lên ngôi bá chủ võ lâm?
Hướng Phiêu Nhiên lắc đầu nói :
- Hạ Thiên Tường đến con hắn còn chẳng thiết, khi nào hắn lại chịu bảo mình cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch chi bằng trừ phắt đi cho khỏi hậu hoạn.
Mạc Tử Kính cười một cách quỷ quyệt :
- Hướng huynh không nên nản chí, Hạ Thiên Tường chẳng qua cũng chỉ là một con người, mà phàm đã là người thì không phải ai tránh khỏi có một vài nhược điểm nếu chúng ta tìm ra được nhược điểm của hắn thì lo gì không khuất phục nổi hắn?
Hướng Phiêu Nhiên nhận thấy Mạc Tử Kính nói cũng có lý, và Hạ Thiên Tường đã bị hãm ở trên đỉnh núi, dẫu mọc cánh cũng không thể bay thoát được, nên tạm thời cũng chưa cần châm ngòi địa lôi vội.
Hai tên ma đầu đã đi khỏi, Hạ Thiên Tường đứng một mình trên đỉnh núi, trong bụng lại càng cảm thấy buồn bực không yên.
Chàng tuyệt không hề biết là dưới chân mình đã chôn đầy những địa lôi và thuốc dẫn hỏa, rất có thể chỉ trong nháy mắt, thân mình đã biến thành tro bụi, mà chỉ buồn vì hai cha con với Tiểu Bạch không biết còn phải giam hãm ở đây đến bao giờ? Và liệu có thoát khỏi gian mưu của tụi Hướng Phiêu Nhiên không?
Thì ra trước khi Hạ Thiên Tường ném đứa con chàng đã dặn Tiểu Bạch cầm tấm lưới nhện đỏ, đứng ở đằng sau chờ sẳn, nên đứa bé bị rơi vào tấm lưới vẫn không hề xay xát tý nào.
Chàng làm thế chẳng qua chỉ tạm thời cắt đứt cái quan niệm tưởng lợi dụng đứa trẻ để uy hiếp mình phải nghe theo mệnh lệnh của hai tên ma đầu mà thôi, chớ kỳ thật cũng không phải là một phương sách lâu dài.
Lại qua vài hôm nữa, Mạc Tử Kính vẫn chưa tìm được kế gì thuyết phục Hạ Thiên Tường, mà Hạ Thiên Tường cũng chưa tìm được cách gì thoát thân.
Một buổi sáng chợt thấy dưới chân núi Côn Luân có một con thần câu xuất hiện, rồi từ trên lưng ngựa nhảy xuống hai nàng mỹ nữ tươi đẹp như thiên tiên đó chính là chị em Hoa Như Tuyết và Trọng Tôn Phi Quỳnh.
Phi Quỳnh dặn con ngựa chơi quanh dưới chân núi còn mình thì cùng Hoa Như Tuyết trổ thuật khinh công trèo non vượt suối đi thẳng tới trước cửa cung Côn Luân.
Hai tên ma đầu đã được báo trước, Mạc Tử Kính thấy nói Phi Quỳnh là người yêu của Hạ Thiên Tường thì mừng lắm liền nói với Hướng Phiêu Nhiên :
- Có thể nhược điểm của Hạ Thiên Tường ở đây rồi, bây giờ ta hãy mời hai cô ả này vào cung, rồi giữ lấy Phi Quỳnh bắt thằng bé họ Hạ phải cung khai hết phương pháp sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch, nếu không thì ta sẽ giết nàng, lo gì nó không xưng.
Mạc Tử Kính vì đã lâu năm vùi đầu trong cung Tịch Diệt, nên chỉ biết có Lộc Như Ngọc là một trang tuyệt sắc nhất đời, bọn nữ tử trong cung không ai sánh kịp nay trông thấy hai vị mỹ nhân trước mắt, nhan sắc lồ lộ khác nào như Tây Tử Thường Nga, thì bất giác cũng hơi sửng sốt kinh ngạc, trong bụng không khỏi tấm tắc khen thầm.
Hắn lúc này nhân đã cải mặc đạo trang, bèn chắp tay cúi đầu ngang ngực nói :
- Hai vị nữ thí chủ quí danh là gì, và có việc gì giáng lâm Côn Luân? Xin cho được biết.
Hoa Như Tuyết nhãn lực rất tinh, vừa nhác trông qua, nàng đã nhận thấy vị đạo nhân này võ công tuyệt cao, tính tình cũng cực kỳ nham hiểm.
Nàng đã nhận xét như vậy, bèn cũng để ý đề phòng, chỉ chắp tay thi lễ, mỉm cười nói :
- Tôi là Hoa Như Tuyết còn sư muội tôi đây là Trọng Tôn Phi Quỳnh, xin hỏi đạo trưởng pháp hiệu là gì?
Mạc Tử Kính cũng không cần giấu giếm, thủng thỉnh trả lời :
- Bần đạo tên gọi là Mạc Tử Kính, năm xưa còn có ngoại hiệu xấu xí nữa là Ngũ Độc Phi Thi.
Hoa Như Tuyết và Phi Quỳnh vừa nghe thấy lão xưng danh hiệu, bất giác cùng giật mình, bước lùi lại phía sau nữa bước.
Phi Quỳnh đưa mắt ngắm kỹ lão từ đầu tới chân một lượt, rồi nói :
- Mạc đạo trưởng hình như còn một ngoại hiệu nữa là Mai Ưu Cư Sĩ?
Mạc Tử Kính gật đầu lia lịa, cười ha hả :
- Đúng, đúng ta, Mạc Tử Kính là ta, Mai Ưu Cư Sĩ cũng là ta và hiện thời Chưởng môn nhân phái Côn Luân cũng lại là ta nốt.
Phi Quỳnh ngẩn người hỏi :
- Ông là Chưởng môn phái Côn Luân, thế còn Hướng Phiêu Nhiên đâu?
Mạc Tử Kính đắc ý cười :
- Phái Côn Luân hiện giờ có hai Chưởng môn nhân, tôi là một còn vị kia là Hướng huynh.
Hoa Như Tuyết lúc này mới lên tiếng :
- Xin hỏi đạo trưởng đứa con của Tịch Mịch công chúa Lộc Như Ngọc có phải bị Hướng chưởng môn nhân bắt đem về đây không?
Mạc Tử Kính gật đầu. Hoa Như Tuyết và Phi Quỳnh bèn đưa mắt nhìn nhau rồi theo lời mời của chủ nhân cũng bước vào phòng khách.
Mạc Tử Kính mời hai nàng ngồi rồi sai đạo đồng pha trà, Phi Quỳnh sốt ruột không sao nán được lại hỏi :
- Xin hỏi Chưởng môn nhân, Hạ Thiên Tường đã tới đây chưa?
Mạc Tử Kính vẫn thẳng thắn gật đầu.
- Hạ thí chủ lúc này vẫn ở trên Côn Luân tuyệt đỉnh.
Phi Quỳnh thấy đối phương thừa nhận một cách hết sức sảng khoái trong bụng cũng hơi run, bèn hỏi :
- Chàng...
Mạc Tử Kính không đợi nàng dứt lời lập tức mỉm cười đáp :
- Cô nương cứ yên trí, Hạ thí chủ vẫn bình yên vô sự, chỉ tạm thời ở trên đỉnh núi, vì chưa có đường xuống mà thôi.
Hoa Như Tuyết đăm đăm nhìn hắn, lạnh lùng hỏi :
- Các ngươi giam cha con Hạ Thiên Tường ở trên đỉnh núi là có dụng ý gì vậy?
Mạc Tử Kính vẫn ôn tồn mỉm cười nói :
- Phái Côn Luân tuyệt không có ác ý với cha con Hạ thí chủ. Chẳng qua chỉ muốn hỏi Hạ thí chủ một việc bí mật, nếu Hạ thí chủ vui lòng cho biết chúng tôi sẽ cung kính lên đỉnh núi đón xuống.
Phi Quỳnh lắc đầu nói :
- Các ông xử sự như thế là sai, đối với Hạ Thiên Tường chỉ nên dùng lối mềm mỏng van nài họa may còn được, chớ đã giở đến lối bắt ép thì không xong đâu!
Mạc Tử Kính cười một cách nham hiểm :
- Trọng Tôn cô nương nói phải lắm, tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn, mà Hạ Thiên Tường vẫn không mắc. Nhưng tới khi nào mục đích của chúng tôi không đạt và không thể dung dưỡng được nữa, chúng tôi đành phát động một ngón đòn độc cuối cùng, khiến cho cha con hắn phải hóa thành tro bụi lúc ấy cô nương đừng trách.
Phi Quỳnh lắc đầu cười nhạt :
- Tôi chỉ sợ các người không thể làm được như vậy thôi!
Mạc Tử Kính cười một cách nham hiểm.
- Trên Côn Luân tuyệt đỉnh cả thẩy có mười tám chỗ chôn địa lôi hỏa dược, chúng tôi chỉ việc đốt một mồi lửa, ném lên dù cho Hạ Thiên Tường mình đồng da sắt cũng không thể không cháy ra thành than được.
Phi Quỳnh nghe nói, lạnh toát cả người, chau mày lẳng lặng. Mạc Tử Kính lại đắc ý nói :
- Hai vị không tin, tôi xin đưa ra tận nơi mà xem.
Hoa Như Tuyết nghe giọng lưỡi của hắn, biết là hắn không nói dối liền cau mày hỏi :
- Phái Côn Luân muốn biết chuyện bí mật gì?
Mạc Tử Kính cười nói :
- Trước kia Hạ thí chủ có một trái Càn Thiên Tích Lịch, một vật chí bảo của phái Bắc Minh, bị lọt vào tay bọn Chung Nam tam sát, chỉ tiếc là bọn họ đều không biết cách sử dụng, nên muốn hỏi Hạ thí chủ...
Phi Quỳnh ngắt lời hỏi :
- Bọn Chung Nam tam sát cũng ở Côn Luân ư?
Mạc Tử Kính gật đầu cười :
- Ba vị ấy hiện được mời làm Hộ Pháp phái Côn Luân!
Hoa Như Tuyết cười nhạt một tiếng, ánh mắt sáng như điện, đăm đăm nhìn Mạc hỏi :
- Ý hẳn các ông muốn nhờ cái uy lực tuyệt thế của trái Càn Thiên Tích Lịch để tiêu diệt những kẻ đối lập rồi xưng hùng xưng bá trong võ lâm phải không?
Mạc Tử Kính cười ha hả nói :
- Nếu chúng ta không mưu đồ bá nghiệp, thời việc gì phải tổn phí bao nhiêu tâm cơ giữ Hạ Thiên Tường lên đỉnh núi Côn Luân để giam giữ?
Hoa Như Tuyết cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Thôi được, việc này hãy để chúng tôi xem tình thế nơi đó ra sao, rồi sẽ xin đứng trung gian điều đình cho hai bên mới xong.
Mạc Tử Kính thấy hai người đã trúng kế, lấy làm đắc ý vô cùng, bèn cười một cách đanh ác, nói :
- Lúc này Hướng chưởng môn nhân đang nói chuyện với Hạ Thiên Tường, hai vị nữ thí chủ xin đi vào gian bên trái này, đẩy cánh cửa sổ về phía bắc ra, sẽ trông thấy rõ ràng.
Hoa Như Tuyết mới đến Côn Luân lần này là lần đầu, nên không rõ địa thế, còn Phi Quỳnh tuy đã đến mấy lần, nhưng khốn nỗi lúc này nàng chỉ nóng lòng sốt ruột lo cho Hạ Thiên Tường đến nỗi không nhớ là đỉnh núi Côn Luân ở cách đây rất xa, làm sao đứng trong cửa sổ mà trông thấy được?
Hai nàng vừa bước vào gian bên trái, Mạc Tử Kính ngẫm nghĩ cười thầm, lập tức lẻn ra ngoài, ấn vào nút cơ quan bên cánh cửa, sầm một tiếng, từ trên nóc nhà rơi xuống một tấm vách sắt vừa nặng vừa dày, bịt kín cả lối đi.
Phi Quỳnh nổi giận, quát lên một tiếng, định tìm lối ra, Hoa Như Tuyết cười nhạt xua tay nói :
- Quỳnh muội đừng tìm vô ích, chúng ta chỉ vì sơ ý một chút, đến nổi mắc vào cạm bảy của đối phương căn phòng này bốn mặt tất nhiên là tường đồng vách sắt, làm gì còn lối ra?
Phi Quỳnh lấy tay sờ thử, quả đúng như lời Hoa Như Tuyết nói, đến cả những cái cửa sổ dán giấy trắng, trông bề ngoài thì tưởng là chất gì, nhưng sờ tay vào mới biết toàn là bằng một khối sắt đúc thành cả, dù chưởng lực nào cũng không phá hủy nổi.
Hoa Như Tuyết mặt lạnh như phủ một lớp sương, đưa cho Phi Quỳnh hai viên linh đan, bảo nàng để vào mũi, phòng bị lỡ đối phương dùng mê hương ám toán chăng.
Chỉ trong giây lát, quả thấy khắp phòng xông lên một hương thơm là lạ, Hoa Như Tuyết cười nhạt nói :
- Mạc Tử Kính, ngươi chẳng gì cũng là địa vị Chưởng môn một phái sao lại hành động một cách quá vô sỉ như vậy? Nhưng đừng tưởng cái thủ đoạn hạ lưu ti bỉ dùng hương mê hồn làm ám khí, mà hại được chị em ta đâu.
Mạc Tử Kính thẹn đỏ mặt, ghé vào ống truyền âm cười nhạt nói :
- Hoa Như Tuyết nghe đây, ta sẽ xông hương mê hồn suốt đêm ngày không lúc nào ngơi, thử xem các ngươi chịu nổi không, chỉ cần chút xíu cũng đủ làm cho người ta thần hồn mê mẫn, mất hết tri giác.
Hoa Như Tuyết và Phi Quỳnh đưa mắt nhìn nhau, nhưng tình thế lúc này, cũng đành phải bó tay, không còn biết làm gì hơn được.
Mạc Tử Kính lắng tai nghe ngóng, thấy bên trong vẫn im phăng phắc, biết là chiến thuật công tâm của mình đã có hiệu lực, bèn cười khẩy nói :
- Các ngươi nếu muốn bảo toàn tính mệnh thì hãy ngoan ngoan nghe theo mệnh lệnh của ta Hoa Như Tuyết cúi đầu ngẫm nghĩ, nàng nhận thấy tình thế này chỉ còn cách hoãn binh, để chờ Nhất Bát thần tăng đến, họa may còn có hy vọng thoát thân, ngoài ra không còn cách gì hơn nữa. Nàng bèn hỏi Mạc Tử Kính :
- Ngươi định lợi dụng chúng ta việc gì?
Mạc Tử Kính cười một cách nanh ác :
- Các ngươi chỉ viết mấy chữ cho Hạ Thiên Tường khuyên hắn nên bảo cho chúng ta biết cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch thế nào ta sẽ tha các ngươi ngay lập tức.
Hoa Như Tuyết cười khanh khách :
- Ngươi tính thế không xong rồi, và Hạ Thiên Tường chưa hề biết nét chữ của chúng ta, không thể bằng vào một mảnh giấy vu vơ mà làm cho hắn tin được.
Mạc Tử Kính nghe nói, lẳng lặng không đáp, Hoa Như Tuyết lại cười tiếp :
- Nếu ngươi tình nguyện đem bốn mạng người chúng ta đánh đổi lấy phương pháp sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch thì ta sẽ mách ngươi một kế.
Mạc Tử Kính cười một cách quái gở nói :
- Ngươi cứ nói đi, ta với các ngươi không thù không oán, ta cũng không có ý định hại các ngươi làm gì. Nếu ngươi làm cho Hạ Thiên Tường chỉ dẫn ta phương pháp đó, ta sẽ đảm bảo cho bọn các ngươi đều được an toàn ra khỏi nơi đây.
Hoa Như Tuyết cười nói :
- Kế của ta hay lắm, các ngươi cứ việc giữ ta ở đây làm nhân chứng, còn để cho Phi Quỳnh lên gặp Hạ Thiên Tường và khuyên hắn phải theo ý các ngươi Hạ Thiên Tường rất tin lời Phi Quỳnh ta dám chắc thế nào hắn cũng phải nghe theo.
Mạc Tử Kính bàn nhỏ với Hướng Phiêu Nhiên từ nãy giờ vẫn ẩn mình trong xó tối - mấy câu cả hai cùng nhận thấy kế hoạch của Hoa Như Tuyết có thể dùng được Hướng Phiêu Nhiên khẽ nói :
- Mạc huynh cứ ừ đi, đằng nào thì công việc xong, ta cũng giết cả bọn chúng, chúng có chạy lên trời cũng không thoát.
Mạc Tử Kính lại ghé vào ống Truyền Âm, nói to :
- Ta bằng lòng nhận đề nghị của ngươi. Vậy mời Trọng Tôn cô nương ngồi lên chiếc ghế gỗ tử đàn kê bên kỷ trà ở mé bên trái gian phòng đó.
Hoa Như Tuyết biết là trước khi chưa hỏi được Hạ Thiên Tường những điều bí mật, không khi nào chúng dám vọng động, bèn bảo Phi Quỳnh cứ việc ngồi lên ghế, lại dặn khẽ vào tai nàng :
- Quỳnh muội nhớ dặn Tường đệ cố tìm cách kéo dài thời gian ra, rồi sao Tiểu Bạch xuống chân núi Côn Luân chờ đón Nhất Bát thần tăng bảo chàng liệu tìm cách ứng cứu.
Nói vừa dứt lời, đã thấy trời đất như đảo lộn kèm theo tiếng máy chạy cách cách, rồi cả Phi Quỳnh lẫn chiếc ghế đều biến mất.
Phi Quỳnh và chiếc ghế rơi xuống một con đường hầm, chớp mắt đã đi tới một tòa động đá ở phía sau cung Côn Luân. Mạc Tử Kính đã đứng chờ sẳn bên ngoài cửa động, hắn vừa đưa Phi Quỳnh lên đỉnh núi Côn Luân vừa cười một cách quái gở nói :
- Cô nương phải khéo léo khuyên nhủ Hạ Thiên Tường, đừng nên manh tâm phản trắc, vì ngươi chỉ hơi xuẩn động một chút là Hạ Thiên Tường và Hoa Như Tuyết đều bị chết một cách cực kỳ thảm khốc ngay.
Phi Quỳnh chỉ lẳng lặng cười nhạt, chỉ trong giây lát, hai người đã đứng dưới chân đỉnh núi Côn Luân.
Mạc Tử Kính lấy tay khẽ ấn chân bức vách đá, tức thì bên trên vách đá để lộ ra một cửa động hình tròn. Phi Quỳnh thấy thế bèn hỏi :
- Có phải ngươi bảo ta chui qua tòa động đá này, lên thẳng đỉnh núi phải không?
Mạc Tử Kính gật đầu, cười hềnh hệch :
- Tòa động đá nguyên vẫn sẵn có từ trước, gần đây chúng ta mới đục cho thông suốt lên đỉnh núi lại còn đặt thêm ống Truyền Âm nữa. Cô nương cứ yên tâm mà đi, ta bảo đảm là không có gì nguy hiểm.
Phi Quỳnh không hề đắn đo lập tức nhảy vào bí động. Mạc Tử Kính cũng đóng sập cửa động lại. Đường trong động vừa hẹp vừa dài, xoáy tròn như trôn ốc, phí tổn phải đi vòng mà lên.
Phi Quỳnh sờ soạng trong bóng tối, mò mẫm bước dần, nên không sao đi nhanh được.
Đi ước chừng nửa giờ, mới thấy một vách đá rất dày chắn ngang trước mặt, không còn đường nào đi lên được nửa.
Cái giọng nói lạnh lẽo hung hiểm của Mạc Tử Kính lại văng vẳng truyền đến tai nàng.
- Trọng Tôn cô nương, để tôi mở tấm vách đá cho cô nương ra nhưng chỉ trong nháy mắt, nó lại tự sập lại, cô nương phải chú ý hết tinh thần mà nắm lấy cơ hội đừng để lỡ.
Tiếng nói vừa dứt quả nhiên trên bức vách chợt hiện ra một vật sáng, rồi lớn dần thành một cái khe.
Phi Quỳnh đã biết cơ hội này rất ngắn ngủi, không thể chần chừ được, bèn vội uốn lưng cong băng mình luồn qua khe đá.
Thân hình vừa ra khỏi, động đá lại đóng sập vào thì ra là đã lên tới đỉnh núi.
Lúc này Hạ Thiên Tường đang ru đứa trẻ ngủ, chợt trông thấy Phi Quỳnh khác nào như vừa ở trên mây rơi xuống, chàng vừa mừng vừa sợ, sửng sốt hỏi :
- Quỳnh tỷ sao... sao lại ở trong vách nhảy ra? Nếu đã tìm đường bí mật, thì chúng ta tất có lối thoát rồi!
Phi Quỳnh lắc đầu cười nói :
- Tôi được Mạc Tử Kính mở cơ quan bí mật đưa lên đây. Bây giờ tôi cũng như Tưởng đệ, chỉ có đường lên mà không có đường xuống.
Vừa nói nàng vừa đón lấy đứa trẻ trong tay Hạ Thiên Tường, ngắm nghía một lúc, bất giác trong lòng chua xót, ứa nước mắt nói :
- Đứa trẻ này giống như Lộc Như Ngọc quá, chỉ đáng thương là cha nó đã tìm được lên đây, thì mẹ nó lại...
Hạ Thiên Tường nói :
- Mẹ nó không biết đi đâu? Nếu chúng ta may mắn thoát khỏi nơi này, rồi sẽ kiếm cách đi tìm sau, chắc thế nào cũng thấy.
Phi Quỳnh biết lúc này Hạ Thiên Tường trong bụng chắc đang lo lắng bồn chồn, nên cũng không muốn cho chàng biết tin Lộc Như Ngọc vội. Bèn đưa mắt nhìn quanh, rồi ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu Bạch đi đâu rồi?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tiểu Bạch thật khôn ngoan và tử tế vô cùng, lần này nếu không được tỷ tỷ sai nó đi với tôi thì đứa trẻ này chết đã lâu rồi.
Phi Quỳnh nghe chàng nói tới đây đã hiểu ngay ra, bèn cười hỏi :
- Chắc là nó đi kiếm sữa cho đứa trẻ phải không?
Hạ Thiên Tường gật đầu :
- Nó thấy sữa hươu đã gần hết, nên vừa xuống núi kiếm thêm.
Phi Quỳnh cười hỏi :
- Tường đệ bị khốn ở đây, chắc khổ lắm nhỉ?
Hạ Thiên Tường cười gượng nói :
- Khổ đến đâu tôi cũng không sợ, chỉ sợ nhất một điều là hôm nào cũng như hôm nào, thâu đêm suốt sáng chỉ nằm nghe những tiếng thê lương tịch mịch nó gặm nhấm ruột gan, tưởng chừng không sao chịu nổi nhưng bây giờ đã có tỷ tỷ bên mình, không những còn hy vọng có lối thoát thân, mà nếu có phải suốt đời ở trên đỉnh núi này, tôi cũng không ân hận gì hết.
Phi Quỳnh nguýt chàng một cái, giả vờ giận dữ nói :
- Tường đệ nói nghe sao mà ngon lành thế? Chàng có biết nơi chúng ta đang đứng chung quanh có tới mười tám chỗ chôn địa lôi không?
Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên, gật đầu nói :
- Tôi cũng đoán biết từ trước, nhưng trước khi chưa biết cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch, quyết không khi nào chúng dám hạ độc thủ. Nên chi tôi vẫn cho là dù xung quanh mình chôn toàn địa lôi thuốc nổ, cũng chẳng chết được mà sợ.
Phi Quỳnh cười nhạt nói :
- Phải, chúng ta tuy tạm thời an toàn thật, nhưng còn Hoa tỷ tỷ đang nằm trong cung Côn Luân, làm con tin cho chúng thì sao?
Hạ Thiên Tường giật mình vội hỏi :
- Sao? Cả Hoa Như Tuyết tỷ tỷ cũng đến đây à?
Phi Quỳnh liền đem câu chuyện tình cờ gặp Hạ Hầu Tốn và Hoa Như Tuyết, Nhất Bát thần tăng thế nào kể hết cho chàng nghe, chỉ giấu có chuyện Lộc Như Ngọc gieo mình xuống vực là chưa nhắc đến.
Hạ Thiên Tường nghe xong, giậm chân than rằng :
Thế thì hỏng mất! Hỏng, hỏng...