Tiểu Ngưu đem nghi vấn này nói ra, sư nương trả lời: "Nếu là đơn đả độc đấu, số người có thể dễ dàng chế trụ được Hắc Hùng quái thực sự không nhiều. Bất quá lúc này là Thiếu Lâm cùng Võ Đang liên thủ lập công. Hai phái không biết từ đâu có được tin tức, nói rằng Hắc Hùng quái đang trở về Tây Vực. Vì vậy bọn họ chuẩn bị trước kế hoạch, trên đường đi của Hắc Hùng quái bố trí sẵn cạm bẫy, nên mới bắt được hắn."
Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nghĩ thầm, dựa vào bản lãnh của Hắc Hùng quái, nếu hắn nổi giận, quyết không để cho nhân sĩ chính đạo dễ dàng đắc thủ.
Tiểu Ngưu hỏi: "Bọn họ vây bắt Hắc Hùng quái, không biết tổn thất bao nhiêu nhân mạng?"
Sư nương áp má sát vào Tiểu Ngưu, nói: "Một người cũng không có."
Tiểu Ngưu y một tiếng, nói: "Sao có thể chứ? Hắc Hùng quái lợi hại thế nào mọi người đều biết. Bắt hắn mà không chịu tổn thất, sao có thể thành công?"
Sư nương hí mắt cười, nói: "Tiểu Ngưu nha, cái này ngươi không biết đâu. Ta nói cho ngươi rõ, là như thế này. Những người đó đều rất hiểu tính khí của Hắc Hùng quái, biết hắn thích uống rượu, liền từ phương diện này mà lập kế. Hắc Hùng quái vừa trông thấy rượu ngon thì lơi lỏng cảnh giác, ngay cả mạng sốn cũng không thiết. Có rượu vào, nhân sĩ chính đạo đã có thể thuận lợi mà bắt hắn. Ngươi đã minh bạch chưa?"
Tiểu Ngưu trong lòng thầm mắng Hắc Hùng quái là lão gia hỏa, chung quy cũng chỉ là cầm thú xuất thân, ngay cả một chút tính toán cũng không có? Người trong chính đạo đối với ngươi bất hảo, đã sớm giơ lên đao tử, ngươi tự mình không cẩn thận, lại đưa cổ ra trước mặt đám người đó. Bây giờ ngươi bị bắt, đó cũng là hợp lý. Nếu bởi vậy mà mất đi cái mạng nhỏ, cũng không thể trách người khác được. Bọn họ coi ngươi là công địch của chính đạo, còn có thể khách khí sao? Ai, đáng tiếc lão bà của ngươi, không chừng còn đang ở nhà chờ ngươi trở về đoàn viên, lúc này chỉ sợ âm dương xa cách, vĩnh viễn không thể gặp mặt.
Tiểu Ngưu lại nghĩ, ta đã coi hắn là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, dù sao cũng phải nỗ lực một chút. Mắt thấy hắn chịu khổ mất mạng, có thể nhẫn tâm sao? Ta phải vì hắn mà làm cái gì đây?
Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương, nhân sĩ chính đạo định lúc nào xử trí hắn? Thật sự muốn lấy mạng hắn à?"
Sư nương trả lời: "Nhanh thôi. Bọn họ vì tránh đêm dài lắm mộng, muốn giết chết hắn càng sớm càng tốt. Chỉ là còn vướng mắc một việc, việc này không xong, mọi người đều không cam tâm."
Tiểu Ngưu biết rõ cố hỏi: "Đó là việc gì vậy?"
Sư nương cười nói: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là nơi giấu ma đao. Nhân sĩ chính đạo đối với ma đao đã thèm thuồng bao nhiêu năm, rất muốn biết đó là dạng binh khí gì, mà năm đó có thể khiến bọn họ nghe tên mà vỡ mật."
Tiểu Ngưu gật đầu, nói: "Bọn họ thực chỉ muốn xem qua thôi?"
Sư nương lần mò trong khố của Tiểu Ngưu, đụng phải một vật vừa to vừa thô, vừa cứng vừa nóng làm nàng say mê. Nàng vừa cảm thụ chỗ tốt, vừa nói: "Điều tốt ai lại không muốn? Ngay cả ta cũng muốn có cây đao đó, xem nó có cái gì đặc biệt." Ngón tay liền nắm lấy quy đầu to như quả trứng gà.
Tiểu Ngưu cố nén dục hỏa, nói: "Nói như vậy Hắc Hùng quái nếu không tiết lộ bí mật kia hắn sẽ không bị chết?"
Sư nương lắc đầu nói: "Giết hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu nói ra, hắn lập tức sẽ chết. Nếu không nói, hắn còn có thể sống thêm một thời gian nữa."
Tiểu Ngưu mỉm cười cảm khái nói: "Xem ra chính đạo và hắc đạo đều có chút điểm giống nhau, bọn họ đều đê tiện, âm hiểm, đều không phải là người."
Sư nương nghe xong cười vài tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngưu, ngươi không phải là đang trách cứ ta chứ? Ta hình như không có mặt nào đắc tội với ngươi?"
Tiểu Ngưu âu yếm vỗ về đại nãi tử trắng như bạch ngọc của nàng, hắc hắc cười nói: "Sư nương, nàng tự nhiên không phải người, mà giống như yêu tinh mị người, thật đúng là vưu vật, muốn hấp dẫn chết ta mà."
Nghe xong lời này, sư nương cười mị vài tiếng, cánh tay ngọc như rắn cuốn lấy cổ Tiểu Ngưu, chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, hạ thể áp sát lên, dùng đám lông bờm xờm trêu chọc bộ vị đại bổng tử của hắn. Tiểu Ngưu dục hỏa bốc cao, thực khó mà chịu đựng. Cái này chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao. Thế là, Tiểu Ngưu xoay người sư nương lại, kéo sát vào người mình. Chân ngọc tách ra, bổng tử căng cứng, dễ dàng tiến vào thủy liêm động.
Sư nương hưng phấn kêu lên một tiếng, chân ngọc nâng lên, cuộn lấy phần eo Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cũng thoải mái thở ra một hơi, động nhỏ bao lấy bổng tử bằng khối thịt mềm vừa chặt vừa ấm áp. d*m thủy ào ạt túa ra càng khiến Tiểu Ngưu cao hứng. Hưởng thụ này nhất định là của bậc đế vương. Tiểu Ngưu như cá bơi trong nước tận tình hưởng lạc, thật muốn cứ lên xuống thế này, không phải dừng lại...