Lung Linh Như Nước

Chương 34: Tình yêu Lavender


Chương trước Chương tiếp

Âu Dương Ngâm vừa ăn gà hầm vừa nói với Phùng Phất Niên: "Ngon thật, bây giờ đúng là khó được ăn gà ta chính hiệu như thế này! Có điều chắc là cô ấy đã nuôi rất lâu rồi giờ lại thịt cho chúng ta ăn, em thấy ngại quá".

Phùng Phất Niên nói: "Thế thì ăn nhiều một chút, cô nói đúng đấy, em gầy như vậy thì phải tẩm bổ nhiều vào. Mà nhìn em cũng không giống một người chịu tự mình nấu cơm cho lắm, một ngày ba bữa đều ăn cơm ở nhà ăn à?"

"Hai bữa thôi", Âu Dương Ngâm giơ hai ngón tay lên lắc lắc, "Bữa sáng ăn bánh mì sữa, cơ bản bảo đảm dinh dưỡng".

Phùng Phất Niên bẻ một cái đùi gà cho cô: "Lớn như vậy rồi mà vẫn còn không biết chăm sóc bản thân, buổi tối tự nấu cơm ăn sẽ tốt hơn".

Âu Dương Ngâm cười nói: "Nấu cơm bằng nồi cơm điện, cho mức gạo ít nhất có thể cũng đủ để em ăn ba bữa rồi. Em mà tự nấu cơm thì phần đổ đi còn nhiều hơn phần mình ăn, có thời gian chẳng thà để đọc sách làm luận văn còn hơn. Em cũng không tin sư huynh tự nấu cơm đâu".

Phùng Phất Niên nói: "Hồng Lâu Mộng nói thế nào nhỉ? Đàn ông làm bằng bùn, phụ nữ làm bằng nước, làm sao có thể giống nhau được. Anh bắt đầu hối hận vì đã bắt em làm người dẫn chương trình rồi đấy, em vất vả quá".

"Em không mềm yếu như vậy đâu, cùng lắm cũng chỉ làm bằng nước bùn thôi". Âu Dương Ngâm thở dài, cúi đầu uống canh. Phùng Phất Niên mấp máy môi nhưng rồi vẫn nuốt lời định nói vào bụng.

Cơm nước xong, hai người về nội thành. Chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ, nhìn biển lavender màu tím ngoài cửa sổ xe vun vút trôi về phía sau, Âu Dương Ngâm nhỏ giọng nói: "Một nơi đẹp như thế này quả nhiên có thể nuôi dưỡng một trái tim lãng mạn". Cô quay sang nói với anh ta, "Đó là mẹ anh ấy đúng không sư huynh?"

Phùng Phất Niên không trả lời.

"Em biết, lúc anh dẫn em lên sườn núi ngắm hoa em đã biết rồi. Em đã từng nhìn thấy nơi này, ở trong ảnh chụp". Âu Dương Ngâm nhẹ nhàng nói, "Đúng là buồn thay cho anh ấy, lớn lên ở một nơi đẹp như vậy, có người mẹ tốt như vậy, còn có một người bạn như anh nữa, vậy mà chỉ có thể bỏ lại tất cả".

Phùng Phất Niên thở dài trong lòng, còn được một cô bé tốt như vậy yêu thương nữa.

"Lúc anh ấy rời khỏi thành phố H em còn lấn cấn nhưng dần dần cũng thông suốt được, em đã hiểu lầm một vài chuyện rồi. Sư huynh, sư muội". Âu Dương Ngâm mỉm cười tự giễu, "Anh ấy có kể gì về em với anh không? Có nói rằng em ngốc lắm không?"

"Hay nói về em lắm, nói rằng em rất đáng yêu". Tất cả mọi thứ, khi hi vọng chỉ còn là hồi ức, thì hồi ức cũng một loại hạnh phúc xa xỉ.

"Đáng yêu?" Âu Dương Ngâm nói, "Vẫn coi em là trẻ con thôi. Không biết rằng tiểu sư muội cũng sẽ lớn lên! Anh biết Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không? Một vở kịch rất nổi tiếng ở vùng Chiết Giang, bà ngoại em là người Thiệu Hưng nên rất thích nghe vở này. Lúc đưa tiễn mười tám dặm, Chúc Anh Đài hát 'Lương huynh, huynh đúng là một kẻ ngốc', đúng là ngốc thật!" Cô khẽ cười, hai hàng nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má.

Đó là sau khi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng học với nhau mấy năm, lúc sắp chia tay Chúc Anh Đài nhiều lần bóng gió tấm lòng với sư huynh, tiếc là khi đó Lương Sơn Bá không hề đoán được Chúc Anh Đài là phụ nữ. Đưa tiễn mười tám dặm, đó là ngọt ngào, đó cũng là đau xót. Trái tim Phùng Phất Niên đau nhói, A Trạch, mày đã tạo ra nghiệt duyên gì thế này?

Xe về đến trung tâm thành phố, Phùng Phất Niên nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta vào chỗ nào đó uống trà đi, buổi tối đến Long Cung ăn cơm".

"Thôi anh ạ, em muốn vào nhà sách tìm mấy quyển sách".

Qua ngã tư đèn đỏ, Phùng Phất Niên tấp xe vào vệ đường, "Anh đợi em ở đây, lát nữa anh đưa em về".

"Tìm sách tốn thời gian lắm", Âu Dương Ngâm do dự một hồi, "Sư huynh, anh đã nói anh với anh ấy là đối tác tốt, cuộc đời mấy khi gặp được tri kỷ, anh ấy thật sự rất may mắn. Em biết vì anh ấy nên anh mới chăm sóc em như vậy, nhưng em đã không còn là cô tiểu sư muội ngày trước nữa rồi. Anh xem, hôm nay em vẫn có thể ăn cơm ở đó rất thoải mái đấy thôi. Cho nên anh không cần coi em như trách nhiệm của anh nữa, em sẽ không thanh thản được".

Phùng Phất Niên mệt mỏi tựa lưng vào ghế lái nhìn bóng lưng Âu Dương Ngâm biến mất sau cửa nhà sách. A Trạch, anh đã đưa cô ấy vào đài truyền hình, dẫn về nhà mày, gặp mẫu thân mày, bà còn hầm gà cho cô ấy ăn nữa. Anh còn nói với cô ấy rằng mày thường xuyên nhớ đến cô ấy, tâm nguyện của mày đã được thực hiện lần lượt, bây giờ chỉ còn lại một câu chưa nói với cô ấy thôi. Chúng ta là anh em tốt, vì mày, anh cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Nhưng..."

Anh ta không thích cô nói như vậy, không thích cô nói anh ta chăm sóc cô là vì A Trạch.

*** *** ***

Âu Dương Ngâm ngồi trên sofa mở máy tính xách tay xem album ảnh. Đương nhiên cô nhận ra nơi hôm nay Phùng Phất Niên dẫn cô đến, biển hoa đó, ngôi nhà đó, luống rau đó, cây đó, giếng đó, anh ấy đã ghép ảnh cô vào toàn bộ những thứ này. Mặc dù phần mềm đó cũng rất dễ sử dụng nhưng để bức ảnh ghép tỏ ra hoàn toàn tự nhiên thì vẫn phải mất rất nhiều thời gian và công sức. Cô nhìn chính mình trong ảnh, toàn bộ đều vô lo vô nghĩ. Cô tiện tay đặt một bức ảnh làm hình nền desktop, trong ảnh cô đang vừa chạy tới biển hoa màu tím phía trước vừa quay đầu lại tươi cười với người nào đó ở phía sau, đó là anh ấy đang gọi mình đúng không? Mỗi lần mọi người ra ngoài chơi cô đều phải mang theo một túi đồ ăn vặt thật to, còn anh ấy thì bận rộn chụp ảnh cho mọi người, khi trở về bao giờ cũng có người trách trong mắt anh ấy chỉ có tiểu sư muội, nghe xong lần nào anh ấy cũng cười giải thích, "Cô ấy là trẻ con mà, phải chụp nhiều cho cô ấy vui vẻ!" Thì ra trong mắt anh ấy cô chỉ là một đứa trẻ, cho nên anh ấy chưa bao giờ hẹn riêng cô ra ngoài mà luôn kéo theo cả một đám đông cùng đi. Vậy mà mình vẫn cứ hiểu lầm, đó là mối tình đầu của cô, rất đậm sâu, rất thuần khiết. Cô cho rằng anh ấy cũng biết hết, nhưng khi anh ấy mỉm cười nói với cô rằng anh ấy phải về thành phố D cô mới biết thì ra anh ấy vẫn luôn coi cô như tiểu sư muội, lúc đó có nói gì thì cũng đã quá muộn.

"Reng reng!" Chuông cửa vang lên, chắc là người đưa hàng, cô lau khô nước mắt trên mặt rồi đi ra mở cửa, cô sửng sốt, đó là Trình Mộc Dương.

"Tổng giám đốc Trình? Sao anh lại tới đây?" Cô lại lau mặt một cách vô thức.

"Không phải em muốn đuổi anh đi đấy chứ?" Trình Mộc Dương giơ chiếc túi trong tay lên, "Cô cô bảo anh mang đồ tới, không phải cô cô với em đã nói chuyện qua điện thoại à?" Anh ta nhìn thấy vệt nước mắt trên má cô, cô ấy đang khóc sao? Không phải vừa đi ngắm cảnh với Phùng Phất Niên về à?

Âu Dương Ngâm nhớ ra vừa rồi Trình Anh Chi nói sẽ bảo tài xế đưa sô cô la một người bạn mang về từ Thụy Sĩ tới cho mình, không ngờ tài xế mà cô cô nói lại là Trình Mộc Dương.

Âu Dương Ngâm hơi nhíu mày do dự, đây là phòng riêng của cô, hình như không tiện mời một người đàn ông không quen lắm vào nhà.

"Được rồi được rồi, anh không vào nhà đâu, đồ khó tính! Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi". Trình Mộc Dương cười nói.

"Em gọi người ta đưa hàng đến rồi". Âu Dương Ngâm muốn nói mình đã ăn rồi nhưng vừa nhìn ra phía sau Trình Mộc Dương lại vội vàng sửa lời, người đưa pizza vừa bước ra khỏi thang máy.

Trình Mộc Dương đứng bên cạnh nhìn Âu Dương Ngâm trả tiền, "Bây giờ không ăn hamburger mà đổi sang pizza rồi à?"

Âu Dương Ngâm bưng hộp pizza nhìn anh ta, "Em thích ăn các loại linh tinh, Trình đại thiếu gia, hay là anh lại phê bình em một trận đi, sau đó trở về ăn đồ ăn dinh dưỡng của anh?"

"Pizza cũng không coi như thực phẩm rác, anh cũng đói rồi, hay là em mời anh ăn đi? Lần trước anh lái xe giúp em từ nhà đến đây, em đã nói phải cảm ơn anh còn gì?" Đúng là mất mặt, anh ta nghĩ, đến tận nhà bắt người ta cảm ơn.

"Không phải em đã mời anh ăn cơm ở Giang Nam Thực Phủ à? Chính anh không chịu đến đấy chứ!" Làm cô lại phải ăn tối với Hàn Hiểu Bân.

Nhớ ra khi đó mình đang giận hờn cô vô cớ, Trình Mộc Dương liền cười nói: "Thì đang bận bóc lột giá trị thặng dư mà!"

Âu Dương Ngâm tươi cười đi vào trong, mình đứng chặn cửa như vậy quả thật có vẻ như sợ gì đó, thôi thì cứ mời anh ta vào nhà cho rồi. Trình Anh Chi bảo anh ta mang đồ tới cho mình, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật. "Em chỉ gọi một chiếc pizza nhỏ, nếu anh không ngại ăn không đủ no thì em chia cho anh một nửa. Hôm nay em nhất quyết không ra ngoài, mệt rồi".

Trình Mộc Dương mừng rỡ, "Như vậy mới là đạo đãi khách chứ!" Anh ta lại không nhịn được hỏi, "Buổi sáng em đi ngắm cảnh ở đâu thế? Xung quanh đây còn có chỗ nào đáng lọt vào mắt em à?"

"Em cũng chỉ là một kẻ kiến thức nông cạn, hơn nữa phong cảnh Giang Nam Giang Bắc đều có đặc sắc riêng, không thể so sánh như thế được". Âu Dương Ngâm vừa nói vừa đặt pizza lên bàn, "Anh uống sữa hay cà phê? Hay là canh tảo tía tôm khô, loại đóng gói ăn liền ấy?"

Trình Mộc Dương cau mày hỏi: "Không có rau à?"

"Không có".

"Thế cà chua?"

"Không có".

"Trứng gà thì sao?"

"Hình như còn mấy quả".

Trình Mộc Dương lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, lại tìm được một túi rau cải đóng gói, đi vào bếp mấy phút đã nấu xong một nồi canh rau cải trứng gà. Âu Dương Ngâm tặc lưỡi nói: "Tổng giám đốc Trình, anh đã từng đi lính à?"

Trình Mộc Dương tươi cười múc hai bát canh mang ra, "Sao lại hỏi thế?"

"Vì nhân dân phục vụ mà!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Đúng lúc em đang thèm ăn canh".

Trình Mộc Dương mở hộp pizza ra, "Phụ nữ sao có thể sống qua loa như vậy được, cẩn thận không lại ế đấy".

"Nếu vậy thì lấy một đầu bếp là được", Âu Dương Ngâm cắn một miếng pizza, buổi trưa cô đã ăn không ít gà hầm nhưng không thấy ngon, đến gặp mẹ anh ấy làm sao cô có thể không nhớ đến chuyện cũ trước kia được, vì vậy đồ ăn cũng chẳng còn mùi vị gì.

"Ăn từ từ thôi, sư huynh em không cho em ăn trưa à? Nhìn cứ như là em đói lắm rồi ấy".

Âu Dương Ngâm không trả lời, nghĩ lại trong lòng cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Trình Mộc Dương quan sát sắc mặt cô, "Em vừa khóc à? Có chuyện gì thế Ngâm Ngâm?"

"Không có chuyện gì cả, chẳng qua hơi buồn một chút thôi. Phụ nữ bao giờ chả đa sầu đa cảm". Âu Dương Ngâm chẳng muốn che giấu tâm tình sa sút của mình.

Cô thẳng thắn như vậy lại khiến Trình Mộc Dương không biết nói gì nữa, một hồi lâu sau anh ta mới cười nói: "Có một cách bảo đảm sẽ làm em vui vẻ".
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...