Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 346


Chương trước Chương tiếp

Editor: Hạ Y Lan

Phản ứng của Tiêu Y Đình rất kích động, theo bản năng muốn vén chăn lên. Tay đưa ra được một nửa lại rụt trở về, đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ mình.

“Vãn Ngư, không thể nào, chân của bà vẫn còn đây, ai nói bà không có chân chứ?” Tiêu Thành Hưng đứng ở một bên nói.

Nhưng dường như Khương Vãn Ngư không nghe thấy gì, chỉ lẩm bẩm nói một mình: “Không có…… Chưa được………… Nhà của chúng ta còn thiếu ba của con một sinh mạng…… Mẹ cũng sẽ trả lại cho con…… Sẽ trả lại toàn bộ…… Con đừng hận mẹ được không?…… Con nói với Y Đình…… Con không hận mẹ…… Được không? Cái gì mẹ cũng trả cho con hết…… Đều trả con hết……”

“Đây là……” Diệp Thanh Hòa khó hiểu nhìn Tiêu Thành Hưng.

Mà Tiêu Y Đình cũng vội vàng hỏi Tiêu Thành Hưng: “Rốt cuộc chân của mẹ…..”

Tiêu Thành Hưng lắc đầu: “Không có gì, chân đang bó thạch cao, mẹ con mới tỉnh nên vẫn còn mơ hồ một chút, nói chuyện cũng có chút lộn xộn, chỉ là, lại nhớ Thanh Hòa rất rõ, chỉ sợ là trong lòng bà ấy nhất thời không bỏ xuống được …… Không sao hết, bác sĩ nói não bộ chỉ bị ngoại thương, tịnh dưỡng sẽ tốt thôi……”

Nghe được như thế, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Y Đình đi đến mép giường, cúi người nhẹ nhàng giữ tay của Khương Ngư Vãn, nghẹn ngào nói: “Mẹ……”

Khương Ngư Vãn như không nghe thấy, đắm chìm trong thế giới của mình, không ngừng lặp lại những lời nói đó: “Thanh hòa, xin lỗi…… Con nói với Y Đình…… Đừng hận mẹ…… Được không? Mẹ rất yêu thằng bé…… Mẹ thật sự rất yêu nó…… Mẹ sai rồi…… Thực xin lỗi……”

Tiêu Y Đình nghe xong, hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Mẹ, Y Đình ở đây, mẹ……”

Nhưng Khương Ngư Vãn lại nhắm hai mắt lại, không nhìn anh, nói mê mang: “Thanh Hòa…… Thanh Hòa…… Con đưa Y Đình đến rồi sao? Thanh Hòa……”

Tiêu Y Đình gục đầu xuống, trán đặt trên mu bàn tay của Khương Vãn Ngư, không nói nên lời……

Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng tiếp cận, mềm giọng nói: “Mẹ, anh hai ở đây……”

Khương Ngư Vãn vẫn không mở mắt, tiếng thì thầm cũng biến mất, chìm vào giấc ngủ.

“Ngủ. Để bà ấy nghỉ ngơi đi, từ tối hôm qua ra đến bây giờ, vẫn luôn ầm ĩ như vậy, bây giờ nói ra lời trong lòng với Thanh Hòa rồi, mới thả lỏng ngủ.” Tiêu Thành Hưng ở phía sau nói với hai người.

Đang nói, Tiêu Y Bằng và Vi Vi cũng tới, hỏi thăm tình huống của Khương Vãn Ngư, Tiêu Y Bằng liền nói: “Ba, ba đi về trước đi, con và Vi Vi ở đây là được rồi, chú nhỏ đâu?”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...