Triêu Hà lần này hiểu ngay được nội tình, cũng không để cho Mạnh Điệp Vũ có cơ hội cự tuyệt, nhấc chân liền chạy ra ngoài.
Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy mà nghiến răng, nhưng là trên mặt không có biểu lộ ra chút cảm xúc nào, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng tựa vào người Băng Lam, bộ dáng mệt mỏi vô cùng.
“Nô tỳ sợ lời nói của mình thô tục, cũng không dám hỏi biểu tiểu thư xem đã xảy ra chuyện gì. Biểu tiểu thư trước cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, nô tỳ đi ra xem một chút, sau đó sẽ quay trở lại ngay.” Thường Hy không muốn nghe lời nói của Mạnh Điệp Vũ trước mà muốn đi ra ngoài tìm hiểu tình hình, sau mới biết được lời của nàng ta có mấy phần thật mấy phần giả.
Nhìn bóng lưng Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ giận đến cắn răng nghiến lợi. Trong phòng chốc lát đã được dọn dẹp sạch sẽ, cung nữ quét dọn cũng lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này bà vú của Mạnh Điệp Vũ là Vân Nương mới đi vào.
Mạnh Điệp Vũ vừa nhìn thấy bà, lại nhìn một chút xung quanh không có người, chỉ có chủ tớ ba bọn họ liền lập tức hỏi: “Vú, mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
“Tiểu thư yên tâm, xử lý tốt lắm, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.” Vân Nương thấp giọng trả lời, nhưng ngay cả như vậy thì trên mặt vẫn còn mang theo một tia kinh hoảng, dù sao nơi này cũng không phải là Mạnh phủ.
Mạnh Điệp Vũ chầm chậm gật đầu một cái, nói: “Như vậy rất tốt. Ngu Thường Hy kia rất gian trá, không để cho nàng ta tra ra được là tốt rồi.”
Thần sắc Vân Nương nghiêm chỉnh, trong mắt lóe lên vài tia đề phòng, không vui nói: “Không biết Thái tử gia nghĩ gì mà lại đi tín nhiệm nữ nhân này. Muốn cố ý đi lại với nàng lại không thu nàng ta làm thiếp, nếu như nói là vô ý thì tại sao ngôn hành cử chỉ đều bộc lộ ra sự tin tưởng tuyệt đối như vậy? Hơn nữa Ngu Thường Hy lại là người duy nhất có thể tự do ra vào thư phòng của Thái tử, ngay cả tiểu thư cô cũng không được phép. Không biết Thái tử gia có còn nhớ lời dặn của Hoàng hậu nương nương hay không, tiểu thư là phải gả cho ngài ấy…”
“Vú, bất kể biểu ca có nhớ hay không, chúng ta ở trong cung cũng không thể nán lại lâu nữa, sắp phải về nhà đón lễ mừng năm mới rồi, nếu không thừa dịp mấy ngày này quyết định sự tình thì chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Biểu ca đã mười bảy, con cũng đã mười sáu tuổi rồi, không chờ nổi nữa.” Mạnh Điệp Vũ có chút mất mát nói, nàng đến bây giờ cũng không hiểu được trong lòng Tiêu Vân Trác đang nghĩ cái gì, cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Băng Lam thực sự không nhịn nổi, mở miệng nói: “Tiểu thư, cô xem bây giờ Thái tử gia có nhiều tần thiếp như vậy, nếu là cô gả cho ngài… Cô có thật mong muốn canh giữ hậu cung này hay không? Coi như cô không gả cho Thái tử gia thì cô cũng là biểu muội của ngài, bất kể vào cửa nhà ai cũng được tôn kính vạn phần, cô cần gì phải nhất định tới nơi này?”
Vân Nương nhìn Băng Lam, nói: “Ngươi thì biết cái gì? Gả cho người khác cũng chỉ là vợ của quan nhân, nhưng gả cho Thái tử gia chính là mẫu nghi thiên hạ, điều này có thể so sánh sao? Cái nha đầu ngốc nhà ngươi, chúng ta không phải luôn hy vọng tiểu thư được lên địa vị thật cao sao?”
Trong mắt Mạnh Điệp Vũ lại thoáng qua từng tia thương cảm không hiểu được. Nàng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, lại không nói câu nào, chỉ thở dài nhẹ một hơi, mềm nhũn tựa vào người Băng Lam, chậm rãi nhắm mắt lại. Cuộc sống như vậy nàng cũng không muốn trải qua, nhưng là có thể sao?
Băng Lam nhìn Vân Nương, cúi đầu nói: “Vú, ta hiểu rõ người là vì muốn tốt cho tiểu thư, nhưng là người nhìn xem hiện tại tiểu thư vui vẻ sao? Kể từ khi tiểu thư vào cung, số lần Thái tử gia đến đây thật ít ỏi, nhất là bên người Thái tử gia lại có thêm một Ngu thượng nghi kia. Đối mặt với một đại mỹ nhân như vậy thì nào còn tâm trí để ý đến tiểu thư nhà chúng ta đây?”
Vân Nương nghe vậy thì sắc mặt cũng tối sầm lại nhưng lời nào cũng không thể nói ra, ngoại trừ thở dài thì chẳng biết làm gì hơn.
Thường Hy đi đến chỗ mọi người đang tập trung bên ngoài, cẩn thận nghe bọn họ thuật lại sự việc. Thường Hy dù uy phong đến mấy cũng chỉ là một nô tỳ, không thể đưa ra nghi vấn với chủ tử, coi như là Bảo lâm địa vị thấp nhất thì Thường Hy cũng không có quyền lực này, chỉ có thể chờ sau khi Tiêu Vân Trác trở lại thì tự mình xử lý.
Đợi đến khi hỏi thăm một lần mới biết được đã có chuyện gì xảy ra. Nguyên lai là sáng sớm hôm nay Mạnh Điệp Vũ mời Phùng Thư Nhã đến Cẩm Hoa hiên thưởng trà, lại mời thêm cả Tần Nhụ tần và Tống Nhụ tần. Tống Nhụ tần mặc dù trời sinh tính lãnh đạm nhưng lại không thể không nể mặt mà tới, lúc ra cửa vừa lúc gặp phải mấy vị Bảo lâm đang đến thỉnh an Phùng Lương đễ. Phùng Lương đễ tựa hồ tâm tình thật cao hứng liền mang theo cả đám người rời đi.
Mạnh Điệp Vũ ngược lại rất nhiệt tình tiếp đón bọn họ, chẳng qua là sau khi uống được một nửa tuần trà, Phùng Lương đễ giống như nổi điên, ở trong phòng giở trò ngang ngược, thấy cái gì là đập cái đó. Mạnh Điệp Vũ tiến lên ngăn lại thì bị nàng ta dùng mảnh sứ làm cho bị thương.
Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Thường Hy lại hoài nghi Phùng Lương đễ đang yên lành sao tự nhiên lại nổi điên đây? Chuyện này cũng quá không bình thường rồi.
Trong lúc tất cả mọi người đang giải tán, Thường Hy nhìn Triêu Hà và Vãn Thu, nói: “Đưa Phùng Lương đễ và các vị chủ tử trở về, truyền thái y xem qua cho Phùng Lương đễ một chút xem xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao đang êm đẹp lại trở nên như thế?”
Triêu Hà đáp lời một tiếng liền đi ngay. Thường Hy nhìn Vãn Thu nói: “Chén trà Phùng Lương đễ uống còn có thể tìm được không?” Mặc dù hy vọng không lớn nhưng Thường Hy vẫn mở miệng hỏi.
Vãn Thu lắc đầu một cái nói: “Lúc ấy nguyên cái bàn bị lật, chỉ sợ là không tìm được. Ngu tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi…”
Thường Hy gật đầu một cái, thấp giọng nói ra: “Phùng Lương đễ sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi điên, điểm này tất có chút nghi vấn. Vãn Thu, muội đi điều tra xem hôm nay Phùng Lương đễ đã ăn những thứ gì, gặp những ai, nhất định phải tra xét thật cẩn thận.”
Vãn Thu chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, vội ứng thanh nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay.” Nàng ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng nên không dám lơ là.
Thường Hy lúc này mới nhìn Phùng Viễn Thanh từ trong phòng trong đi ra, vội vàng lên tiếng hỏi: “Phùng thái y, biểu tiểu thư thế nào rồi?”
Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cực kỳ khó coi, nhìn Thường Hy nói: “Mảnh sứ quẹt làm bị thương tiểu thư có độc, trước mắt đã hôn mê rồi, vi thần phải đi sắc thuốc đã.”
Thường Hy nhất thời ngây dại, có độc? Không phải mới vừa rồi còn tốt sao? Thế nào đã trở thành trúng độc rồi hả?