Mặc dù Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ không vừa mắt, cảm thấy nữ nhân này tâm kế quá nhiều nhưng không đi vào con đường chính đạo. Nhưng mà bất kể thế nào nàng ta cũng là biểu muội của Tiêu Vân Trác, nếu cứ để cho nàng ta bị khi dễ thì mặt mũi của Tiêu Vân Trác để vào đâu? Nghĩ tới đây sắc mặt Thường Hy càng phát khó coi.
Hai cung nữ kia rất ít khi thấy bộ dáng Thường Hy nghiêm nghị, trong lúc nhất thời sợ tới mức lùi về phía sau một bước, lúc này mới nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói là Phùng Lương đễ đến chỗ biểu tiểu thư uống rượu, ai biết uống nhiều quá, cư nhiên động thủ đem phòng đập nát. Nô tỳ không trông thấy tận mắt, chẳng qua là nghe người ta nói lại, không biết là thật hay giả!”
Thường Hy một hơi không có hít thở được, xém bị nghẹn chết, hai nữ nhân này lại muốn giở trò quỷ gì đây? Nghĩ tới đây sắc mặt Thường Hy tái xanh, nhấc chân hướng Cẩm Hoa hiên đi tới. Xảy ra chuyện thì nàng thân là Thượng nghi Đông cung, không thể làm như không biết.
Cẩm Hoa hiên rất gần Đông cung, ra khỏi cổng phía cứ đi theo phía nam là được. Giờ phút này Cẩm Hoa hiên rất là náo nhiệt, người đến người đi, Thường Hy nhìn đến thì thấy phần lớn là cung nữ của Đông cung, trong tay đều mang theo mảnh vụn dọn dẹp từ Cẩm Hoa hiên. Vừa nhìn thấy cảnh này Thường Hy cũng đoán được Cẩm Hoa hiên chắc là thương tích đầy mình rồi.
Thấy Thường Hy đi tới, bọn họ vội vàng khom lưng hành lễ, trong miệng hô: “Nô tỳ tham kiến Ngu thượng nghi!”
Thường Hy gật đầu một cái với các nàng, mở miệng hỏi: “Tình hình bên trong thế nào? Có người bị thương hay không?”
“Hồi bẩm Ngu thượng nghi, Phùng Lương đễ đến cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là chỉ làm cho biểu tiểu thư có chút bị thương, trên cánh tay bị rách một chút.” Một tiểu cung nữ trong số đó run rẩy nói.
Thường Hy khẽ cắn răng nhấc chân đi vào Cẩm Hoa hiên, vừa đi vừa nhìn, chỉ thấy vây xung quanh rất nhiều người. Vân Thanh cũng ở đây, Tống Nhụ tần và Tần Nhụ tần cùng có mặt, mấy vị Bảo lâm cư nhiên cũng đến, chủ tử cùng nha hoàn loạn thành một đoàn. Vân Thanh chỉ lo chiếu cố Phùng Lương đễ tựa hồ đang có chút nổi điên, những người còn lại nàng ta nhất thời cũng không quan tâm đến.
Thường Hy giờ phút này nào còn để ý đến người khác có hành lễ hay không, nhấc chân hướng trong phòng đi tới, chỉ thấy trong đó quả nhiên là một mảnh hỗn độn, tất cả mọi thứ đều bị đập sạch sẽ. Mảnh sứ vỡ, chân bàn gãy, bột phấn rắc tứ tung, ngay cả rèm cửa cũng bị kéo xuống.
Lúc Thường Hy trông thấy Vãn Thu cùng Triêu Hà, chỉ thấy một người thì đang nhìn Mạnh Điệp Vũ sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ ngơi, một người thì sai khiến cung tỳ khác mang đồ đạc dọn dẹp đi, thần sắc cũng rất khó coi. Trông thấy Thường Hy đi vào, Vãn Thu vội chạy tới nói: “Ngu tỷ tỷ, muội không kịp thời gian sai người truyền tin cho tỷ, sao tỷ cũng tới đây?”
“Đợi lát nữa rồi nói. Biểu tiểu thư bị thương như thế nào?” Thường Hy vừa đi về phía trước vừa nói.
“Bị Phùng Lương đễ dùng mảnh sứ kéo rách một vệt lớn, chảy rất nhiều máu, bây giờ đã tốt hơn nhiều, mới vừa rồi biểu tiểu thư còn ngất đi nữa.” Vãn Thu thấp giọng trả lời.
Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ đang ngồi trên chiếc ghế tròn còn sót lại, tiến lên hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến biểu tiểu thư. Biểu tiểu thư cảm thấy như thế nào rồi?”
Mạnh Điệp Vũ chậm rãi mở mắt, một đôi mắt to trong suốt không hề có thần thái, sắc mặt cũng tái nhợt muốn chết, mở miệng nói: “Ngu thượng nghi xin đứng lên đi. Ta không có việc gì lớn, nghỉ ngơi hai ngày là tốt lên thôi.”
“Làm sao lại không có việc gì? Vết thương lớn chảy nhiều máu như vậy, đây không phải là muốn mạng người sao?” Băng Lam ở một bên nghẹn ngào nói, hốc mắt vì khóc mà trở nên hồng hồng.
Thường Hy mặt trầm như nước, nhìn Vãn Thu nói: “Đã cho truyền thái y chưa? Thế nào còn chưa có tới?”
Vãn Thu bất đắc dĩ nói: “Nô tỳ là muốn truyền thái y nhưng biểu tiểu thư không cho phép, nô tỳ cũng không có biện pháp, chỉ có thể lấy thuốc trị thương cho biểu tiểu thư đắp lên vết thương.”
Thường Hy nhìn Vãn Thu, lại giương mắt chuyển hướng sang Mạnh Điệp Vũ, trong lúc nhất thời nhìn không ra Mạnh Điệp Vũ là có ý gì, nhưng vẫn nói: “Hồ nháo! Biểu tỷ trẻ tuổi không hiểu chyện, muội là người đã sống lâu trong cung, chẳng lẽ còn không rõ quy củ? Huống chi biểu tiểu thư là ai? Là biểu muội của Thái tử gia, nếu như có chuyện không hay xảy ra, các ngươi cùng chôn theo đi! Triêu Hà, muội lấp tức đến thái y viện mời Phùng thái y càng nhanh càng tốt!”
“Dạ, nô tỳ đi ngay!” Triêu Hà cuối cùng cũng thở ra một hơi. Biểu tiểu thư này thật là quật cường, chết sống không để cho bọn họ đi gọi thái y. Nếu thực xảy ra như lời Ngu tỷ tỷ nói thì đúng là bọn họ cũng phải chôn theo rồi.
Thấy Triêu Hà cất bước đi, Mạnh Điệp Vũ vội vàng nói: “Đợi đã, không thể đi!”
Triêu Hà có chút do dự dừng bước nhìn Thường Hy. Thường Hy quay đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, trên mặt không vui nói: “Biểu tiểu thư, tại sao lại không đi mời thái y? Thân thể của cô bị tổn hại, bọn nô tỳ không gánh nổi trách nhiệm.”
“Ngu thượng nghi, ta bị Phùng lương đễ gây thương tích, nếu như cho mời thái y, tất sẽ phải đem chuyện này nói ra ngoài. Ta chỉ không muốn làm khó cho biểu ca, không muốn người khác bắt được nhược điểm của Đông cung. Tần thiếp của biểu ca ra tay làm bị thương biểu muội của huynh ấy, chuyện này nếu như truyền đi thì mặt mũi của huynh ấy để vào đâu? Ta không cần gấp gáp, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thể diện của biểu ca vẫn quan trọng hơn.” Mạnh Điệp Vũ chỉ nói mấy câu thôi mà đã thở hổn hển muốn ngã xuống đất, trên mặt một tia huyết sắc cũng không có, nhìn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Triêu Hà nghe đến đó thật sự là cảm thấy do dự. Danh dự của Tiêu Vân Trác trong lòng nàng là quan trọng nhất, chân bước ra một nửa rồi lại thu trở lại.
Thường Hy nhìn chằm chằm vào Mạnh Điệp Vũ, nàng biết con người này một bụng đầy tính toán, coi như là Phùng Thư Nhã phát điên, nàng ta tuyệt đối có khả năng không mảy may thương tổn mà thoát ra ngoài. Nhưng là bây giờ lại bị thương nặng như vậy, lại còn nói không muốn làm mất thể diện của Tiêu Vân Trác mà không cho truyền thái y.
Đều là nói nhảm, động tĩnh lớn như vậy các nơi khác đã đều biết, còn cần phải giấu giếm sao? Huống chi có muốn lừa gạt cũng không lừa được. Cái gì mà bảo vệ cho thể diện của Tiêu Vân Trác, nếu như thực muốn giữ thể diện cho Tiêu Vân Trác thì Mạnh Điệp Vũ nên tự bảo vệ tốt bản thân, không để bị thương tránh cho người khác gièm pha mới đúng.
Cẩm Hoa hiên này cũng đều đã bị đập nát cả, Mạnh Điệp Vũ bị thương, lại không biết Phùng Lương đễ đến tột cùng là vì cái gì, cố ý hay là bị người ta tính kế làm cho trở nên điên điên khùng khùng. Nhưng là xem tình huống trước mắt thì Cẩm Hoa hiên không thể ở được nữa rồi…
Nghĩ tới đây trong đầu Thường Hy nhất thời sáng lên, thì ra Mạnh Điệp Vũ là có chủ ý này, nhưng là nàng tuyệt đối không để cho nàng ta có thể thực hiện được.