Lễ Tình Nhân Đẫm Máu
Chương 32: Truyền thuyết về căn nhà cổ
Nhưng mỗi ngày chi nhánh chuyển phát nhận nhiều đồ như thế, ai gửi thứ gì, gửi lúc nào, công nhân viên ở chi nhánh chuyển phát nhanh không một ai nhớ rõ. Chiêm Húc nhận thấy, khi bọn họ nhận đồ chuyển phát thì chỉ quan tâm là gửi tới đâu, cần bao nhiêu tiền, hoàn toàn không để ý tới thân phận khách hàng và tướng mạo của họ. E rằng đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hung thủ dám công khai cầm hộp có chứa đầu người tới chi nhánh chuyển phát nhanh.
“Tên hung thủ này có ô tô, có thể vận chuyển thi thể và đầu người mà không bị ai phát hiện, cho dù bị camera quay được cũng không thấy bên trong xe chứa thứ gì.” Chiêm Húc nói.
Lâm Hi lắc đầu, “Chưa chắc là loại ô tô mà anh nói, có khi hắn là một kẻ bán thịt heo, đặt đống vụn thi thể lên xe đẩy tay, lại cho lẫn gan heo đầu heo vào, cho dù người ta có thấy thì cũng không nghĩ đó là thịt người. Loại xe đẩy tay đó di chuyển trong hẻm nhỏ rất thuận tiện, sắp xếp gọn từng bộ phận thi thể, tiện tay ném đi một phát là nhẹ nợ. Lái ô tô cũng không lái vào con hẻm nhỏ này được.”
Chiêm Húc chẳng biết nói gì nữa, đành thở dài một hơi.
Những ngày tiếp theo, ở Lang Lâm vẫn chưa phát hiện ra phần hài cốt còn lại của Chương Thần Phân. Tổ một thuộc Chi đội cảnh sát hình sự bắt đầu tiến hành điều tra tất cả đồ tể và những người có kiến thức y học tại khu nội thành cũ, mấy phòng khám tư nhân và cửa hàng bán thịt trở thành đối tượng trọng điểm bị điều tra. Mọi người đều cực kỳ bất mãn với phương pháp điều tra này của cảnh sát, chuyện kinh doanh của hết thảy hàng quán nhỏ ở khu vực này đều bị ảnh hưởng vì chuyện phát hiện ra vụn thi thể.
Thế nhưng công tác điều tra không thể ngừng lại chỉ vì việc kinh doanh của các hàng quán nhỏ bị ảnh hưởng, mười mấy cảnh sát thuộc tổ một ngày ngày bôn ba ở khu vực nội thành cũ, tìm kiếm kẻ khả nghi.
Một hôm trước khi hết giờ làm, Chiêm Húc bỗng có linh cảm: “Chúng ta thử đi dọc theo đường về nhà của Chương Thần Phân xem, biết đầu có thể phát hiện thêm điều gì đó.”
“Đúng đấy!” Lâm Hi vỗ vai Chiêm Húc, ngả ngớn nói, “Anh tới đó trước đi, một lúc sau tôi sẽ tới. Hôm nay cha mẹ vợ tương lai của tôi đến đây, tôi phải đón tiếp.”
“Ôi, có bạn gái rồi có khác.” Chiêm Húc xua xua tay, “Đi đi, một mình tôi tới đó cũng không sao.”
Lâm Hi nói một câu “Lần sau tôi mời anh uống rượu” rồi đi mất. Chiêu đãi cha mẹ vợ tương lại xong, nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến mười giờ, anh ta bèn gọi điện cho Chiêm Húc, muốn hỏi xem Chiêm Húc về nhà chưa, có phát hiện được thứ gì mới không, nhưng đầu bên kia không có ai nghe máy. Lâm Hi do dự xem có nên ra ngoài bây giờ không, tới khu nội thành cũ xem thử, tụ họp với Chiêm Húc.
“Muộn thế này còn đi đâu nữa?” Cha Lâm Hi – ông Lâm Hòa Hà là chủ nhiệm khoa ngũ quan (ngũ quan bao gồm các bộ phận trên mặt: mắt, mày, tai, mũi và miệng), hiếm có một ngày mà cả ông và con trai đều không phải bận bịu công việc mà ở nhà cùng nhau.
“Ở Lang Lâm rất ít khi xảy ra vụ án kiểu này, cả đội cả tổ chúng con đều phát điên rồi.” Lâm Hi vừa mặc áo khoác vừa thưa, “Cha cũng nghe kể rồi đúng không, kỹ thuật chặt xương của tên hung thủ kia không kém gì cha.”
“Chuyện đó cũng lâu rồi mà.” Ông Lâm Hòa Hà cười nói, “Cẩn thận đấy!”
Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Hi bèn gọi điện cho Chiêm Húc, vẫn không ai nghe máy. Ôi, tên nhóc này, rốt cuộc là về nhà rồi hay vẫn loanh quanh ở khu nội thành cũ đây, hay là hẹn người ta đi uống rượu giải sầu mà không thèm gọi mình nhỉ! Lâm Hi thầm oán, ra khỏi thang máy rồi bước vào hầm để xe.
Nội thành cũ không hổ là nội thành cũ, tối o mom, có vài chiếc đèn đường thì bật cũng như không, leo lét mờ nhạt. Có rất nhiều người không dám đi vào đây một mình vì nơi này có rất nhiều con hẻm nhỏ, bốn phía thông nhau tựa mê cung. Đường về nhà của Chương Thần Phân khá đơn giản, bước vào là đi thẳng tới khi ra đến đường lớn, nhưng đường đi cũng tối đen. Lâm Hi nghĩ, bây giờ nếu có cô gái nào đi ở đây, bị người ta theo dõi e rằng cũng không biết. Trong đầu anh ta chợt hiện ra một màn thế này: Chương Thần Phân bị kẻ khác đánh lén từ phía sau, bị cướp sạch tiền rồi hung thủ vác cô ta về nhà, phân thây một cách tàn nhẫn. Vậy chứng tỏ hung thủ phải sống một mình.
Lâm Hi vừa đi vừa nghĩ, vóc dáng của anh ta vốn cao, cái bóng trên mặt đất bị kéo dài, một tiếng kéo cửa cuốn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn, “phòng khám bệnh Tức Khang” vẫn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi xổm xuống khóa cửa, ấn công tắc, đèn tắt.
Khi đi điều tra loại trừ, Lâm Hi nghe nói mấy phòng khám ở đây đều thường đóng cửa vào khoảng chín giờ tối, mà hôm nay đã sắp mười một giờ, sao phòng khám này mới đóng cửa? Anh ta bước tới, ngăn người đàn ông khóa cửa lại. Dưới ánh đèn mờ mờ, có thể thấy đối phương trông rất có phong độ trí thức, còn đeo kính mắt, không nhìn ra được tuổi tác cụ thể, nhưng ước chừng khoảng ba mươi. Bấy giờ Lâm Hi mặc thường phục, lấy từ trong người giấy chứng nhận cảnh sát, “Anh là ông chủ hay là bác sĩ của phòng khám này?”
Người đàn ông đeo kính ngẩn ra hồi lâu, chỉ ra đằng sau theo bản năng. “Tôi là… bác sĩ. Sao thế?”
“Bình thường các anh đều đóng cửa muộn thế này ư?” Lâm Hi trẻ tuổi nóng nảy, vốn không hiểu đâu gọi là đánh rắn động cỏ.
Người đàn ông nọ bình tĩnh đáp: “À, không phải. Tầm chín giờ tối hôm nay, có một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính tới đây, tôi thấy bệnh của anh ta quá nguy cấp, thượng thổ hạ tả (trên nôn mửa, dưới đi ngoài), bèn truyền nước cho anh ta. Truyền hết bốn chai nước thì tới giờ này. Đồng chí cảnh sát ơi, rốt cuộc anh làm sao thế?”
Dù sao nghe cũng có lý. Lâm Hi hơi thất vọng, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Anh tên gì?”
“Tôi họ Tôn.”
“Tôn gì cơ?”
Người đàn ông nọ thoáng khó chịu, nhíu mày nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ vô cảm như trước, “Tôn Kiếm Ba.”
Lâm Hi gật đầu, nhìn anh ta biến mất sau khúc ngoặt. Lâm Hi lấy điện thoại ra lần thứ ba, gọi điện thoại cho Chiêm Húc, đối phương vẫn không nghe máy. Anh ta chửi bậy một tiếng, cho tới khi ra tới ngoài đường lớn mà tên Chiêm Húc chết tiệt này vẫn không trả lời. Trước khi về nhà, anh ta gọi vào số Chiêm Húc ba lần, đều không có hồi âm.
“Ông về nhà đây, đồ khốn nhà anh uống rượu say chết ở đâu rồi hả!” Lâm Hi gửi một tin nhắn cho Chiêm Húc, tức tối lái xe về.
Lâm Hi không biết rằng, bấy giờ điện thoại của Chiêm Húc bỗng sáng lên vì nhận được tin nhắn, ánh sáng màn hình xuyên qua màu máu đỏ sậm, vừa ghê rợn vừa thê lương.
***
Ngày hôm sau đi làm, Lâm Hi cũng đợi nửa giờ mà vẫn không thấy Chiêm Húc tới, anh ta nghi ngờ tên nhóc này tối qua say rượu, ngủ tít mít tới giờ chưa tỉnh, đã nghĩ xem lát nữa lão đại Ngô có hỏi thì anh ta phải giúp Chiêm Húc kéo dài thời gian thế nào.
Đang nghĩ, tổ trưởng Ngô Nhất Táp bỗng vội vã bước vào, râu cũng chưa cạo, liền quát to một tiếng: “Mẹ nó! Lâm Hi anh ra đây cho tôi! Tối qua không phải anh ra ngoài điều tra với Chiêm Húc sao, bây giờ xảy ra chuyện này anh giải thích đi!”
“Dạ?” Lâm Hi còn chưa kịp phản ứng lại, lớ ngớ mắt to trừng mắt nhỏ với Ngô Nhất Táp.
“Chiêm Húc…” Ngô Nhất Táp buồn bã ngồi sụp xuống, “Anh ấy hi sinh rồi!”
Lâm Hi hít một hơi lạnh buốt, hai chân run rẩy, há mồm nửa ngày không nói nên câu.
***
Vụ Kiều.
Trước buổi tiệc cưới, Tả Kình Thương nhận được hình ảnh mà cảnh sát Lang Lâm gửi tới, nạn nhân lần này rõ ràng là đàn ông, huyệt thái dương bị đâm thủng, vết cắt ở cổ cũng giống Chương Thần Phân. Nghe nói cái đầu này được nhân viên vệ sinh môi trường phát hiện trong một thùng rác ở khu Hải Khúc, chết vào ngày 30 tháng 4, thân phận của nạn nhân đã được xác minh, là một cảnh sát trong Chi đội điều tra hình sự tên là Chiêm Húc. Đồng nghiệp của Chiêm Húc là Lâm Hi nói, ngày 30 tháng 4, Chiêm Húc nói muốn thử đi dọc theo đường về nhà của Chương Thần Phân, biết đâu có thể phát hiện được điều gì mới, nhưng sau đó bị mất liên lạc. Sáng ngày mùng 1 tháng 5, nhân viên vệ sinh môi trường phát hiện ra đầu của Chiêm Húc.
Trừ đầu ra, còn tìm được hai chân Chiêm Húc từ trong thùng rác, chúng bị hung thủ cắt rời từ mắt cá chân trở xuống, thủ pháp chuyên nghiệp y hệt lần trước.
Những mảnh vụn thi thể này đều được đặt trong một chiếc túi nilon màu đen, khi nhân viên vệ sinh Hoa Tiểu Tình đảo thùng rác lên làm sạch thì phần thi thể liền lăn từ trong túi ra, giống như Trần Vũ, Hoa Tiểu Tình cũng cực kỳ hoảng sợ, quần chúng vây quanh báo cảnh sát, còn Hoa Tiểu Tình quá sợ hãi nên đã ngã bệnh.
Chiêm Húc, tốt nghiệp Đại học Điều tra hình sự, đã từng là học trò của anh.
Tiệc cưới kết thúc một cách thuận lợi, mẹ Thư đứng cùng Thư Tầm ở ngoài cửa phòng tiệc tiễn khách, trên khuôn mặt luôn có nụ cười tự hào và hạnh phúc. Khách khứa tới tham gia tiệc cưới đều khen con gái bà xinh đẹp, còn con rể thì siêu đẹp trai.
Phù dâu Hồ Hiệu cũng trang điểm xinh đẹp như hoa, sau khi tiễn một nhóm khách mời thì trốn sau bóng dáng cao lớn của Tả Kình Thương, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỷ Phương Hủ --- “Làm phù dâu mệt quá đi mất, không biết đến lúc chính bản cô nương kết hôn thì còn thảm tới mức nào nữa!” Cất điện thoại đi, cô nàng lại xu nịnh hỏi: “Anh rể ~ tuần trăng mật hai anh chị định đi đâu thế? Maldives? Đảo Phuket? Hay là du lịch mười nước châu Âu?” (mười nước trong chuyến đi này bao gồm: Thụy Sĩ, Áo, Tiệp Khắc, Đức, Hà Lan, Bỉ, Pháp, Tây Ban Nha, Italy, Vatican)
Nhắc tới chuyện này Tả Kình Thương lại thấy có lỗi với Thư Tầm. Anh nhìn về phía cô, bộ lễ phục đỏ vừa vặn tôn lên bộ ngực và vòng eo mảnh mai của cô, mái tóc búi cao, cài tram hình lá oliu, quý phái mà dịu dàng tao nhã.
“Tuần trăng mật của anh chị có lẽ…” Tả Kình Thương trả lời Hồ Hiệu, “phải để dịp sau.”
Hồ Hiệu kinh ngạc nhìn Tả Kình Thương, “Chẳng lẽ lại có vụ án khó giải quyết nào nữa sao? Chị em có đi không?”
“Anh hi vọng cô ấy sẽ ở lại Vụ Kiều nghỉ ngơi.” Ánh mắt Tả Kình Thương mềm mại như nước, nhìn phần bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của Thư Tầm.
“Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt!” Hồ Hiệu vỗ ngực, rất ra dáng bảo mẫu, chính cô nàng còn chẳng chăm sóc được cho mình mà còn khoác lác khoe khoang như vậy. Bây giờ cô nàng đã đường đường là em vợ của Tả Kình Thương, “địa vị” ở Cục cảnh sát thành phố Vụ Kiều cũng lập tức được nâng lên một tầm cao mới.
Khách khứa tham gia tiệc cưới đều đã rời đi, cha mẹ Tả Kình Thương và đôi vợ chồng mới cưới ở lại khách sạn, còn cha mẹ Thư Tầm thì trở về nhà. Thư Tầm mất không ít thời gian mới tháo xong trang sức, tắm xong nằm trên giường thì đã mệt tới mức chẳng buồn nhúc nhích. Tả Kình Thương ôm cô lên, để cô tựa vào ngực mình rồi cầm máy sấy sấy tóc cho cô, giống như ngày thường vẫn vậy.
Khi tóc Thư Tầm gần khô, cô đột nhiên hỏi: “Ngày mai anh định đi công tác sao?”
Tay Tả Kình Thương thoáng ngừng lại, tắt máy sấy, anh nhìn cô đầy áy náy, nghiêm túc gật đầu.
“Em cũng muốn đi.” Thư Tầm chẳng hề tức giận, cô ôm cổ anh: “Hắn gửi đầu người cho anh, em sợ khi anh tới đó hắn sẽ có hành động gì quá khích, không biết liệu anh có gặp nguy hiểm hay không.”
Tả Kình Thương vuốt nhẹ khuôn mặt cô, “Sao thế, sợ anh gặp nguy hiểm?” Bây giờ đã làm vợ anh rồi, rốt cuộc cũng biết lo lắng cho anh.
“Tốt nhất là đừng gặp nguy hiểm.”
“Em muốn đi theo bảo vệ anh sao?” Tả Kình Thương kéo tay cô, giữ chặt trong lòng mình.
“If you need me.” Thư Tầm cười.
“Vậy thì tuần trăng mật của chúng ta sẽ là ở --- Lang Lâm?” Tả Kình Thương bất đắc dĩ hỏi.
Thư Tầm nhìn sang chỗ khác, “Nghĩ hay quá nhỉ, du lịch mười nước Tây Âu, du ngoạn đảo Santorini ở biển Aegea, khám phá kim tự tháp ở Ai Cập, sau này nhất định phải bù một lượt.”
“Tuân lệnh, tuân lệnh.” Con cún lớn lại xuất hiện, chủ nhân nói cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Lang Lâm không thể coi là đô thị loại một hay loại hai, tổng sản lượng kinh tế xếp khoảng thứ ba, thứ tư trong số các thành phố ở phía đông tỉnh K, vụ án 25/9 chín năm trước khiến Lang Lâm nổi tiếng khắp cả nước, tất cả mọi người khi nhắc tới vụ án Nam Kinh 19/1 cũng đều nhắc tới vụ án Lang Lâm 25/9 sau đó. Nhưng cảnh sát Lang Lâm chẳng thích thú gì với kiểu nổi tiếng này, cũng không mong bị đánh đồng với vụ án Nam Kinh 19/1.
Không ngờ rằng, vụ án 25/9 còn chưa được phá giải thì đã có thêm vụ án phân thây ngày 28/3 và 30/4.
Tả Kình Thương và Thư Tầm tới Lang Lâm với tư cách là chuyên gia được Bộ công an cử xuống, vừa đúng vào lễ truy điệu của Chiêm Húc. Trong bức ảnh đen trắng được vòng hoa giấy bao quanh, chàng trai ấy mỉm cười vừa tự tin vừa rạng rỡ, tràn đầy sức sống thanh xuân. Không giống với những cảnh sát hi sinh khác, thi thể của Chiêm Húc chưa được tìm thấy toàn bộ, một phần thi thể đã tìm thấy tạm thời chưa thích hợp để hỏa tang, trong quan tài thủy tinh đặt giữa vòng hoa chỉ có một bộ cảnh phục của anh.
Trong lễ truy điệu, Lâm Hi không ngừng rơi nước mắt, tự trách mình. Vừa đưa mắt nhìn lên đã thấy một nam một nữ đi vào, cục trưởng, cục phó và chi đội trưởng đều bước lên bắt tay, vậy người đàn ông kia hẳn là thầy hướng dẫn thời đại học của Chiêm Húc – giáo sư Tả Kình Thương.
Tả Kình Thương đặt một bó hoa cúc trước di ảnh của Chiêm Húc, cúi đầu mặc niệm, im lặng đứng yên rất lâu.
Ngô Nhất Táp vỗ vỗ lưng Lâm Hi, nói: “Chiêm Húc đã mất rồi, khoảng thời gian này anh hãy đi cùng Tả Kình Thương, có chuyện gì cứ báo cáo trực tiếp với anh ta. Hồng Thế Kiện tạm thời được điều sang tổ chúng ta, tôi biết hai anh không hợp nhau nhưng đừng để xảy ra mâu thuẫn, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Lâm Hi ủ rũ đáp.
Sau khi tự giới thiệu làm quen một hồi, Lâm Hi mới biết, Tả Kình Thương và Thư Tầm là một đôi vợ chồng, lại nghĩ đến ngày hôm ấy, nếu mình không về nhà tiếp đón cha mẹ vợ tương lai, đi điều tra với Chiêm Húc, có lẽ anh ấy sẽ không gặp nạn.
“Chiêm Húc là người rất bản lĩnh, tôi chủ quan nghĩ buổi tối một người đàn ông chỉ loanh quanh ở đó chắc cũng không sao.” Trên đường về chi đội, Lâm Hi ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ hoảng hoảng hốt hốt. Đến giờ mà anh ta vẫn chưa thể tin được Chiêm Húc đã thực sự hi sinh, vốn rất hăng hái phá án nhưng hiện tại chỉ giống như quả cà gặp sương, rầu rĩ u buồn.
Hồng Thế Kiện là người đang lái xe, anh ta ghét nhất cái kiểu héo hon ủ rũ này, Tả Kình Thương và Thư Tầm vẫn còn ngồi trong xe đấy, thế mà tên Lâm Hi kia cứ mất hồn mất vía, lải nha lải nhải làm mất mặt cảnh sát Lang Lâm. Tuy không hợp với nhóm Chiêm Húc, nhưng Chiêm Húc hi sinh cũng khiến anh ta rất đau buồn, “Anh mang cái bộ dạng đàn bà này trưng cho ai xem thế? Anh léo nha léo nhéo cả ngày thì Chiêm Húc sống lại được đấy à? Không phải anh nói buổi tối Chiêm Húc bị mất tích đã nhìn thấy một tên bác sĩ có hành vi lạ lùng sao? Lát nữa chúng ta sẽ tới đó gặp hắn, thế nào?”
“Bác sĩ?” Tả Kình Thương cất tiếng hỏi.
“Giáo sư Tả, đúng là như thế.” Hồng Thế Kiện học cùng trường với Chiêm Húc nhưng vì học trên mấy khóa nên không phải là học trò của Tả Kình Thương, nói chuyện cũng tùy ý hơn. “Dù sao Chiêm Húc cũng là cảnh sát, nếu đột nhiên bị kẻ khác tấn công, không thể không đánh trả. Vết thương ở huyệt thái dương của anh ấy rất sâu, đâm thủng động mạch não, hơn nữa vị trí cực kỳ chuẩn xác. Tôi nghi ngờ hung thủ đã sử dụng một thứ vũ khí cực kỳ sắc nhọn ví dụ như nhũ băng nhọn, tua vít mài nhọn, thừa dịp Chiêm Húc mất cảnh giác lập tức đâm thẳng vào đầu anh ấy. Những vết thương khác thì dễ giải thích thôi, trên đầu bị đâm như thế thì rất khó để phản kháng, ý thức đã trở nên mơ hồ, xuất huyết não dẫn đến tử vong. Thủ pháp chuyên nghiệp như vậy nhất định là bác sĩ!”
Chúng ta tới nơi Chiêm Húc mất tích xem thử một chút.” Trước giờ Tả Kình Thương luôn bước vào trạng thái công việc cực kỳ nhanh chóng, dứt lời, đưa mắt hỏi ý Thư Tầm như thể nói “Nếu em muốn nghỉ ngơi thì để bọn họ đưa em về trước.”
Thư Tầm lắc đầu, tuy phải lên máy bay từ rất sớm sau đó lại chuyển xe tới Lang Lâm nhưng cô cũng không thấy khó chịu ở đâu, bé con trong bụng rất ngoan, có lẽ nó cũng biết cha mẹ đang điều tra một vụ án lớn cho nên không để mẹ nó phải chịu khổ chút nào. Ngoan ngoãn như thế… có lẽ là con gái nhỉ. Thư Tầm xoa nhẹ bụng dưới, chợt cảm nhận được một thoáng niềm vui làm mẹ.
Hôm nay vừa đúng là thứ bảy, trong ngõ hẻm có mấy bé trai đang cầm gậy trúc làm kiếm, đánh nhau, chúng không hề bị vụ án ảnh hưởng, chơi tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, vẻ mặt hồn nhiên tươi sáng. Thấy có mấy người bước xuống từ xe cảnh sát, chúng tò mò nhìn chằm chằm một lúc lâu sau đó chạy ra xa, tiếp tục chơi đùa vui vẻ.
Mấy đứa trẻ này dường như rất quen thuộc khu vực này, lúc thì chạy vào con hẻm nọ lúc lại chạy ra từ con hẻm kia.
Tả Kình Thương nắm tay Thư Tầm, vừa bước chầm chậm vừa xem xét chung quanh.
Thư Tầm chăm chú nhìn mấy đứa trẻ đang vui đùa, bỗng nhiên đứng lại hỏi: “Chương Thần Phân và Chiêm Húc có điểm chung gì ư?”
“Trừ việc đều bị hại vào buổi tối, không hề có điểm chung nào cả.” Hồng Thế Kiện đã hoàn toàn thất vọng với tên Lâm Hi lúc nào cũng ủ rũ kia, hiện giờ đang chủ động gánh vác trách nhiệm giải đáp thắc mắc vốn của Lâm Hi, “Nghề nghiệp khác nhau, giới tính khác nhau, hoàn cảnh gia đình khác nhau. Mỗi ngày Chương Thần Phân đều đi qua đây, trong khi việc Chiêm Húc đi qua đây là hoàn toàn ngẫu nhiên.”
“Có lẽ A Húc đã phát hiện ra điều gì đó, bị hung thủ nhìn thấy.” Rốt cuộc Lâm Hi cũng nói được một câu suy luận liên quan tới vụ án.
Thư Tầm không cho là đúng, nói: “Điểm chung của hai người họ là --- đều không ở khu nội thành cũ.” Cô chỉ vào mấy bé trai đang chơi đùa, “Hung thủ là loại sát thủ biến thái, động cơ giết người của hắn đã vượt qua thù hận, tình dục và tiền bạc, hơn nữa còn có ý định khiêu khích cảnh sát. Nếu hắn lấy việc giết người làm niềm vui, ẩn náu ở khu nội thành cũ, vậy chẳng phải xuống tay với những đứa trẻ đang chạy lung tung này sẽ đơn giản hơn sao? Hắn có kiến thức y học phong phú, có thể sử dụng thủ đoạn giết người khác bí ẩn hơn ví dụ như dùng thuốc mê với liều lớn, thậm chí là dùng độc rắn, độc trùng…, thế thì có thể giết thêm càng nhiều người hơn nữa nhưng tại sao hắn nhất định phải phân thây?”
Lúc này Hồng Thế Kiện mới chú ý tới người vẫn luôn im lặng là Thư Tầm, “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ, tại sao nhất định phải phân thây phiền phức như vậy?”
“Hắn vốn không biết Chiêm Húc là cảnh sát, cũng không biết Chương Thần Phân làm nghề gì. Hắn giết người là để phân thây, hưởng thụ quá trình này.” Tả Kình Thương trả lời, cũng chỉ ra: “Hiện tại vụ án này có ba điểm đáng ngờ. Một, tại sao hắn phải giết người vào buổi tối, điều này có lợi gì cho hắn. Hai, tại sao hắn lại khiêu khích cảnh sát, phải chăng gần đây hắn bị cảnh sát xúc phạm hay gia đình gặp biến cố lớn. Ba, tại sao hắn lại lựa chọn vứt những phần thi thể kia đi, những phần thi thể còn lại hiện đang ở đâu. Tới giờ hắn đã giết hai người, ngoại trừ những phần thi thể bị hắn vứt bỏ, phần còn lại ít nhất phải tới một trăm kilogam, những phần vụn thi thể này chính là điểm then chốt để chúng ta phá án.”
Phân tích mạch lạc rõ ràng khiến Lâm Hi dường như thấy được hi vọng phá án, anh ta hít sâu một hơi, lập tức lấy lại tỉnh táo, vừa chân thành vừa khẩn thiết nói: “Giáo sư Tả, cô Thư, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Tả Kình Thương ngẫm nghĩ một lát, đối diện nhìn Thư Tầm, cất tiếng: “Một, điều tra tất cả các kho lạnh ở khu nội thành cũ, bao gồm cả những hộ dân sống một mình có tủ lạnh thể tích lớn; hai, tìm kiếm những địa điểm thích hợp để quăng xác, chôn xác ở gần đây như hồ nước, đất hoang, sân nhà không người ở,…trước tiên phải tìm ra phần thi thể còn lại rồi hãy nói; ba, khám nghiệm lại phần thi thể không phải đầu còn lại, khám nghiệm thật kỹ xem nạn nhân có mắc chứng bệnh tự phát nào không?”
Sau khi nghe xong, Thư Tầm mỉm cười, trước giờ chồng cô vẫn luôn là người thông minh nhạy bén.
“Chứng bệnh tự phát…” Hồng Thế Kiện lẩm nhẩm nói, “Điều này rất quan trọng ư?”
“Trước đây tôi vẫn thường trêu A Húc chân thối…” Khóe miệng Lâm Hi giật giật, nói với vẻ khó tin, “Chẳng lẽ hung thủ cũng không chịu được cái chân thối của anh ấy nên mới ném nó đi?”
“Đừng đùa!” Hồng Thế Kiện ôm trán, nghĩ thầm, người này còn đi khoe khoang bản thân là anh em tốt của Chiêm Húc, thế mà miệng còn độc hơn cả mình.
Bọn họ đi dọc con đường một lúc, Thư Tầm phát hiện ra, mấy đứa trẻ này vui đùa nhảy nhót chẳng kiêng kỵ ai nhưng có một nơi chúng luôn đi vòng qua, dường như không dám tới gần. Cô ngẩng đầu nhìn lên đó là một căn nhà có phong cách chẳng ăn nhập gì với xung quanh, kiểu kiến trúc phương Tây, tường vây điêu khắc cao chừng hai mét, có thể thấy được cảnh tượng hoang tàn bên trong, rõ ràng không có người ở. Hoa cỏ trong sân không có ai chăm sóc, hoa đã chết héo, cỏ dại mọc cao, mấy cây đại thụ trước cửa sau nhà mọc rậm rạp um tùm.
Thư Tầm quan sát phía tròn một lúc, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, hỏi: “Đây là chỗ nào?”
“Số nhà 44 hẻm Chu Đỉnh.” Hồng Thế Kiện như thể bị mèo cào, nhỏ giọng nói, “…nhà ma. Không ai dám vào.”
Thư Tầm ngẩn ra, cô mới nghe nói có căn nhà ma ở số nhà 81 Kinh Thành, không ngờ Lang Lâm cũng có nhà ma. Cô nhìn cây cối trong sân, bỗng có cảm giác quái dị, bạn xem, trước nhà trồng hai cây dâu, sau nhà loáng thoáng thấy được cành liễu, chứng tỏ chỗ ấy có cây liễu, sau nữa có thể thấy hoa hòe đang nở. Theo phong thủy, “Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, sauu nhà không trồng hòe.” Dâu đồng âm với “tang”, không may mắn; “Liễu” giống cờ gọi hồn khi đưa linh cữu, cũng không may mắn; còn cây hòe thì khỏi nói, nó và cây dâu, cây liễu, cây dương và cây xoan hợp thành “năm loại cây gọi quỷ”, không phù hợp để trồng trong nhà. Căn nhà này hay thật, đi ngược lẽ thường, cây gì không nên trồng thì trồng cho bằng hết.
Hồng Thế Kiện bị chạm đúng chỗ ngứa, chắp hai tay sau lưng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tương truyền rằng, thời cổ đại Lang Lâm chúng tôi vẫn rất phồn hoa, nhưng về sau, kinh tế dần dần chịu ảnh hưởng bên ngoài, có vài người du nhập tư tưởng nước ngoài, còn ra nước ngoài du học. Trong đó có một người bác sĩ, cũng từng du học nước ngoài, khi về thì mở phòng khám, nói là chữa bệnh cứu người, bán ‘thuốc quên đau buồn’, thực ra chính là thuốc phiện. Vì bán thứ đó nên ông ta kiếm bộn tiền, để ra vẻ hơn người, ông ta bèn xây một căn nhà như vậy. Các vị đừng nhìn hiện tại nơi này hoang phế đổ nát, thực ra trước đây cũng là trung tâm thành phố, có thể xây một căn nhà ở đây, dùng cách nói hiện đại thì chính là --- Đại gia!”
Anh ta kể hăng hái tới mức nước miếng tung bay, cảm xúc dạt dào, cuối cùng Thư Tầm cũng nghe xong câu chuyện về một đời người.
“Nhưng có lẽ do bán thuốc phiện quá tổn hại âm đức, sau khi bác sĩ kia chuyển vào đây ở thì thân thể sa sút. Mấy cái cây này, tôi nghe nói, ban đầu không có, nhưng sau khi người bác sĩ kia ốm chết, không hiểu tại sao lại mọc lên, chặt đi rồi lại mọc, cứ mọc mãi! Hay rồi, đến đây thì mọi người đều cảm thấy nơi này quá âm tà, thế nhưng con trai, con gái của người bác sĩ nói đây là nhà cũ, không thể dễ dàng chuyển đi nơi khác được cho nên vẫn ở đây. Kết quả là họ, bao gồm cả con cháu họ đều không có kết cục tốt đẹp, tất cả đều chết oan chết uổng, cụ thể chết như thế nào, bà ngoại tôi không kể cho tôi, nói chung là chết bất đắc kỳ tử. Sau đó, ai vào ở thì người nấy gặp xui, bà ngoại tôi nói, lúc truy bắt cướp, có một nhóm cướp không tin quỷ, chạy vào đây trốn, đại khái có khoảng bảy, tám tên, ngủ một đêm, đến ngày hôm sau đều chết hết. Người truy bắt cướp nói, nhóm cướp này hoành hành khắp nơi, chết không nhắm mắt, mắt mở trừng trừng, mồm há to, có lẽ bị dọa mà chết! Khủng khiếp hơn là, trên mặt chúng còn vương nét cười! Từ đó không ai dám đi vào, những đứa trẻ kia tám phần mười cũng từng nghe kể về truyền thuyết căn nhà này, quá đáng sợ. Nhà không có ai ở, những cái cây gọi quỷ kia vẫn cứ lớn lên, không biết có phải là những người bị thuốc phiện hại chết hay là người bác sĩ yểu mệnh kia đã biến thành cây quỷ về đòi mạng đây.”
Lâm Hi nghe đến mắt tròn mắt dẹt, “Trước đây sao tôi không phát hiện ra anh giỏi ăn nói như thế nhỉ? Còn gì mà thuốc phiện cây quỷ đòi mạng, tôi thấy cái mã anh cả ngày ngồi bẹp dí trên ghế chơi Momo* mới giống phê thuốc ấy!”
*Một chương trình gửi hình ảnh, văn bản, tin nhắn trò chuyện… trên điện thoại, phổ biến ở Trung Quốc.
Hồng Thế Kiện hừ giọng khinh bỉ anh ta, “Thực ra có rất nhiều người liên hệ vụ án với căn nhà ma này, chỉ có anh và Chiêm Húc là không biết thôi. Mọi người nghĩ mà xem, Chương Thần Phân về nhà thì phải đi qua hẻm Chu Đỉnh, một phần thi thể cũng được tìm thấy ở hẻm Đông Lang Tử gần hẻm Chu Đỉnh, đêm hôm ấy Chiêm Húc cũng tới đây, một phần thi thể nằm trong thùng rác ở gần hẻm Chu ĐỈnh. Khi nãy cô Thư có hỏi hai người họ có điểm gì chung, ngoại trừ nhà đều không ở khu nội thành, thì cũng đều có liên quan tới số 44 hẻm Chu Đỉnh. Hơn nữa, hung thủ là một bác sĩ, chủ nhân của căn nhà ma…chẳng phải cũng là bác sĩ đó ư.”
Người theo chủ nghĩa vô thần như Tả Kình Thương đương nhiên không thèm quan tâm tới mấy lời đồn thổi ma tà này, nếu thật sự có ma, ban ngày ôm một cái đầu người đi tới công ty chuyển phát nhanh thì con ma này cũng bắt kịp thời đại quá rồi đấy. Anh đứng ngoài tường vây của căn nhà số 44 ngõ Chu Đỉnh, bước tới nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Hồng Thế Kiện: “Chúng ta đi vào đó xem thử.”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp