Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)
Chương 26
Tôi và Khang Duật ở Phủ Thuận suốt 10 ngày, đi đến từng ngóc ngách của Phủ Thuận. Khi rời đi, mẹ chồng tương lai của tôi nước mắt nước mũi sụt sùi, tôi có thể hiểu được nỗi lòng của người mẹ không có con trai thường xuyên ở bên, lên máy bay, không kiềm được hỏi Khang Duật, sao không đưa bà lên Thượng Hải sống cùng. Bây giờ đã không giống trước, anh không còn là cậu học trò nghèo sống nhờ nhà người khác nữa.
Khang Duật trả lời, bà ở Phủ Thuận cả nửa đời người, quen với cuộc sống ở Phủ Thuận, bạn bè cũng là người ở đây, tuy muốn bà lên Thượng Hải, nhưng không chỉ thói quen sinh hoạt khác trước, mà bạn bè cũng chẳng có một ai, tuổi ngày càng lớn, mỗi ngày chẳng phải lại càng thêm khó khăn, hơn nữa thời tiết Thượng Hải lại hoàn toàn trái ngược với miền Bắc, nhất là vào đông, ở Thượng Hải không đã không ấm áp, lại còn ẩm ướt lạnh lẽo, sợ rằng các đốt ngón tay bà sẽ không chịu được mất.
Tôi nghĩ cũng đúng, không phải người trẻ tuổi, khó có thể hòa nhập với sự xa lạ của cuộc sống nơi thành thị.
Nhưng mà, tôi cũng biết, khi chia tay, Khang Duật còn đau buồn hơn cả mẹ anh.
Tôi dựa người vào vai anh, nắm lấy tay anh thỏ thẻ – “Duật, sau này hằng năm em sẽ cùng anh trở về gặp mẹ anh, nếu anh không rảnh thì em sẽ đến một mình!”
Khang Duật rất cảm động, bao lấy tay tôi, nói – “Không chỉ là mẹ anh, còn là mẹ em nữa!”
Tôi cười, anh cũng chẳng cần nói gần xa nhắc nhở tôi, trái tim này sớm đã là của anh rồi.
Sau khi máy bay cất cánh, chơi bời cũng thấm mệt, hơi buồn ngủ, liền gối đầu vào vai anh.
“Miểu Miểu!”
“Vâng?” – Tôi mơ mơ màng màng trả lời.
“Chờ đến khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn ngay, được không?”
Tôi lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt anh cực kì nghiêm túc, như thể chỉ cần tôi đồng ý, ngay cả mạng sống anh cũng giao hết cho tôi.
Tôi lại dựa sát vào người Khang Duật hơn, nắm tay anh thật chặt – “Được!”
***
Sau khi trở về Thượng Hải, Khang Duật liền bận rộn, các nhiệm vụ đều là bay chuyến quốc tế, có nhiều nơi tôi còn chưa nghe qua tên bao giờ. Tôi bận hơn cả anh, năm cuối cấp quan trọng, không chỉ phải làm luận văn, còn cần phải tìm chỗ thực tập, bận đến sứt đầu mẻ trán. Hai đứa đều không có thời gian, càng ngày càng ít gặp mặt nhau.
May mà internet phát triển, có thể dựa vào chat hình, MSN, QQ mà nhìn mặt nhau, trò chuyện đôi ba câu, hỏi han tình hình đối phương.
Lúc tôi đang đau đầu làm luận văn, Diễm Diễm sau khi tốn hết 350 bản sơ yếu lí lịch cũng đã tìm được việc làm, tuy tiền lương không cao, nhưng còn hơn nằm khểnh ở nhà, nó vui vẻ gia nhập đội ngũ công nhân viên chức, có điều lúc cần kiến thức thì lại thiếu xót, sau khi bước vào xã hội mới biết rằng bằng cấp và kinh nghiệm rất quan trọng, vì thế tuy làm nhiều, nhưng cũng tham gia một lớp bổ túc cho người đi làm, trau dồi Anh văn chuyên ngành, cuộc sống rất phong phú.
Qua nửa học kì, Khang Duật đem một phần hai tiền tiết kiệm mua một căn hộ trả góp, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, không lớn nhưng ở khu rất tốt, bác Thẩm cũng rảnh rỗi nên giúp việc tu sửa.
Trang thiết bị cũng rất đơn giản, bởi Khang Duật có phòng ngủ riêng ở công ty, lúc về nhà bác Thẩm ngủ nên đem căn hộ cho thuê, lấy tiền thuê để trả góp, hơn nữa tiền lương anh cũng cao, không quá nửa năm, đã trả góp xong xuôi.
Tôi cũng vừa chính thức tốt nghiệp.
Ngày 9 tháng 7 năm 2003, là lễ tốt nghiệp của tôi, bởi vì lúc ấy Khang Duật có nhiệm vụ bay sang Paris, cho nên không thể tới chúc mừng, nhưng sáng sớm liền gọi điện cho tôi, còn đặt riêng một bó hoa hồng thật lớn ở cửa hàng, bù đắp phần nào tiếc nuối của tôi.
Bố mẹ nhìn tôi đội mũ, mặc áo học sĩ, vui sướng đến chảy nước mắt, Diễm Diễm thì cầm máy chụp, giúp tôi chụp ảnh, sau đó tìm Linh Lợi, nhờ cô ấy chụp cho cả nhà tôi một bức.
Lúc kết thúc buổi lễ, tôi và những người bạn không định ở Thượng Hải, trở về quê, hoặc định đến những thành phố khác ôm nhau khóc lóc.
Cùng trường với nhau bốn năm trời, đến khi chia tay, mới biết thời gian người với người ở chung với nhau thì ra cũng ngắn ngủi thế thôi.
Thế là cùng một lúc, đám chị em chúng tôi đều tốt nghiệp cả, đều mong có ngày sum họp với nhau.
Tiếc là, khi ấy Khang Duật phải bay đến Đức, vẫn không thể cùng tham gia.
Tôi là một người rất thấu tình đạt lí, biết rõ đây là lúc quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh, hoàn toàn thấu hiểu cho sự bận rộn ấy. Về chuyện anh bảo chờ tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn, tôi ghi nhớ trong lòng, nhưng cũng chẳng hề sốt ruột, bởi tôi tin tưởng Khang Duật.
Tôi vừa tìm việc, vừa chờ đến khi anh bớt bận rộn, lúc ấy dù tôi có nổi cáu, trút giận, ồn ào ầm ĩ bao nhiêu, tin rằng anh cũng không trách.
Chỉ phiền nhất là mẹ tôi, liền bắt đầu tìm bạn trai cho tôi và Diễm Diễm.
Cái này đúng là bệnh chung của các bậc phụ huynh, lúc đi học thì không cho yêu nhau, tốt nghiệp xong thì liền mong con cái mình yêu đương phóng khoáng. Nào có chuyện dễ vậy.
Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn nói với mẹ không chỉ một lần rằng, tôi đã có bạn trai, thậm chí đã bàn tới chuyện kết hôn, nhưng nhìn những người mẹ đang xem xét có hộ khẩu Thượng Hải, không phải thạc sĩ cũng là nghiên cứu sinh, tôi đột nhiên mướt mồ hôi vì Khang Duật.
Tránh chuyện rút dây động rừng, tôi tiếp tục che giấu, chờ khi Khang Duật quay về, hai đứa có thể vui vẻ bên nhau.
Nhưng trời mây gió bất ngờ, người họa phúc sớm chiều, tới khi Khang Duật rảnh rỗi được chút, bác Thẩm đến bệnh viện phát hiện ra bị ung thư gan thời kì cuối. Tôi và Khang Duật không còn thời gian đâu mà bàn chuyện kết hôn, chỉ nghĩ đến chuyện chăm sóc cho bác thôi đã rối tung rối mù.
Bác Thẩm không có con, người thân đều ở nước ngoài, đương nhiên Khang Duật là người chăm sóc khi bác ngã bệnh.
Con người là thế, không thể biết trước được chuyện gì, có thể sống rất vui khỏe, nhưng một khi phát hiện mình mắc bệnh nan y, như thực vật trên sa mạc, cho dẫu thế nào, cũng nhanh chóng khô héo.
Chỉ mới bốn tháng, còn chưa kịp sang năm mới, bác Thẩm đã rời khỏi thế gian.
Tôi chưa từng thấy Khang Duật khóc, cũng chưa từng nghĩ tới, một người đàn ông có thể khóc thương tâm đến vậy. Anh đã xem bác Thẩm như cha mình, thậm chí còn định sẽ mua một căn nhà lớn, định để bác ở cùng tôi và anh sau khi kết hôn.
Tôi có thể hiểu được, còn xúc động theo, một ‘lão ngoan đồng’ như bác, sẽ là nỗi nuối tiếc nhất suốt đời Khang Duật.
Cũng bởi chúng tôi đã quyết định người chủ hôn sẽ là bác từ trước.
Lễ truy điệu được tổ chức ở nhà tang lễ Long Hoa, chọn một phòng nhỏ, không nhiều người lắm, nghi lễ cũng rất ngắn gọn. Rất nhiều bạn bè của bác Thẩm đã đến, quan tài là Khang Duật tự mình đóng đinh, cũng do anh đưa bác đến nơi hỏa táng, bốc từng nắm tro, bỏ vào hủ cốt.
Khi bác Thẩm hạ huyệt, ngày âm u, như cả ông trời cũng đang khóc, Khang Duật mua một phần mộ ở nghĩa trang núi Thiên Mã khu Tùng Giang Thượng Hải. Anh biết bác Thẩm thích ở những nơi cao, nên đặc biệt đặt mộ phần ở trên núi.
Anh tự mình bỏ hủ tro cốt vào trong huyệt, vành mắt đỏ hồng nhìn huyệt lấp xi măng để bảo tồn. Lúc lập bia, người thợ khắc hỏi – “Muốn khắc gì lên chăng?”
Khang Duật trả lời – “Cha quá cố Thẩm Bách Tùng! Con nuôi Khang Duật lập.”
Người thợ gật đầu, bắt đầu khắc chữ, Khang Duật vẫn đứng ngây trước mộ, không hề cử động.
Tôi biết có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng cùng anh. Cuối cùng anh không gắng gượng nổi, xoay người ôm lấy tôi, khóc thật to.
Anh khóc rất lâu, như thể muốn chảy hết nước mắt của một đời.
Tôi cũng đau xót trong lòng, khóc chung với anh.
Chờ đến khi bia đã được thợ làm xong, chữ được sơn vàng, cuối cùng Khang Duật cũng bình tĩnh lại, nhưng từ đầu đến cuối chưa hề buông tay tôi.
“Anh ơi, kiểm tra lại đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi lập bia!”
Khang Duật gật đầu, tôi liền bảo – “Anh thợ ơi, khoan đã, thêm mấy chữ vào nữa!”
Khang Duật vô cùng kinh ngạc nhìn tôi – “Miểu Miểu?”
Tôi hướng về người thợ kia mà nói – “Làm phiền thêm vào – Con dâu nuôi Âu Dương Miểu Miểu!”
Khang Duật xúc động run lên – “Miểu Miểu!”
Tôi nắm chặt tay anh – “Tuy rằng bác ấy không thể làm người làm chứng cho đám cưới chúng ta, nhưng lập bia cho bác là anh và em! Cũng như nhau cả!”
Khang Duật lại ôm tôi mà khóc, có điều lần này anh khóc vì hạnh phúc.
Chuyện bác Thẩm vừa qua, Khang Duật cũng không rảnh rỗi nữa, lại lao đầu vào công việc, vì chuyện của bác Thẩm, tự dưng chúng tôi không còn tâm sức đâu mà đề cập chuyện kết hôn, đến tết, có lẽ vì bác Thẩm qua đời nên càng làm anh nhớ người mẹ đang ở Phủ Thuận xa xôi. Được mấy ngày tết, anh bay về Phủ Thuận.
Đương nhiên tôi không thể đi cùng, phải ở nhà ăn tết.
Nhoáng cái là qua năm 2004, tôi lại lớn thêm một tuổi, trong tết Khang Duật và tôi có gọi điện thoại cho nhau vài lần, bảo rằng phải qua Nguyên tiêu mới về được, tôi cũng chỉ dặn dò anh phải chăm sóc bản thân, không nói gì khác.
Ngày 14 tháng 2 năm đó, tôi đang buồn bực không biết tại sao Khang Duật không gọi điện cho mình, cũng không đặt cửa hàng mang hoa hồng tới như năm trước thì mẹ tôi vào phòng, quăng một bộ quần áo vào người tôi.
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” – Tôi bị quần áo che lấp, không thể nhìn được gì.
“Mặc quần áo vào, đi xem mắt với mẹ!!” – Mẹ bắt lấy tay tôi, nhét vào trong tay áo.
“Xem mắt gì chứ!!” – Con gái mẹ đã là hoa có chủ rồi, chỉ là mẹ không biết mà thôi.
“Đừng nói là con không muốn đi, mẹ nói cho con biết, hôm nay con không muốn cũng phải đi, điều kiện của đối phương rất tốt, không đi sẽ mất cơ hội, có biết không!!” – Mặc đồ xong, mẹ còn lấy lược chải đầu giúp tôi.
“Mẹ đi mà tìm Diễm Diễm ấy!” – Tôi mặt dày quăng nợ cho em gái.
“Con nhỏ kia cũng giống con, vừa nghe tới xem mắt, liền cắp dép chạy mất!”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, mình đã chậm một bước rồi!!
“Á mẹ, mẹ ơi, mẹ nhẹ tay thôi, rách da đầu con rồi!” – Tôi giơ tay ôm đầu.
Mẹ tôi quyết tâm muốn tôi đi xem mắt, sợ tôi chạy, đến cửa cũng khóa trái, sau đó lấy đồ trang điểm của bà, bắt đầu tô vẽ lên mặt tôi.
“Đừng tưởng mình còn trẻ mà không vội chuyện yêu đương. Mẹ cho tụi mày đi học sớm một năm không phải vô ích đâu, là muốn hai đứa sớm kết hôn, bố mẹ cũng sớm yên lòng!”
Tôi lại chảy mồ hôi, từ khi còn nhỏ, mẹ đã tính toán đến thế rồi sao.
Sau khi bôi trét, tôi bị mẹ lôi ra phòng khách, định đi ra ngoài, tôi rất muốn trốn nhưng lại không tìm được cơ hội.
Kính coong! Kính coong! Bấy giờ chuông của reo lên, tôi kích động hết lên – “Mẹ, có khách, có khách!”
Lassie bị nhốt trên sân thượng, nghe giọng tôi liền sủa vang.
Trong lòng tôi lẩm bẩm, mặc kệ là ai, nếu có thể dời sự chú ý của mẹ tôi, nhất định tôi sẽ thắp cho người đó mỗi ngày ba nén nhang.
Mẹ tôi bước ra mở cửa – “Cậu… tìm ai?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa, trợn tròn mắt.
“Thưa bác, cháu là Khang Duật, bạn trai Miểu Miểu!!”
Như thể vừa dẫm phải đuôi mèo, tôi nhảy lùi một bước.
Anh sao đã về rồi, không bảo phải sau tết Nguyên tiêu mới về sao? Còn nữa, anh tới nhà tôi làm gì chứ?
Mẹ tôi nghe xong, tức thì quay đầu về tôi quát – “Âu Dương Miểu Miểu, con giải thích rõ ràng mẹ nghe coi nào!!”
Tôi ngập ngừng – “Đây chính là… chính là bạn trai con.”
“Con có bạn trai từ bao giờ, sao mẹ không biết!” – Mẹ tôi tiếp tục biến thân thành mụ Dạ Xoa.
Trong lòng tôi còn nghĩ thầm, nếu cho mẹ biết, con và Khang Duật đã sớm bị mẹ phản đối.
“Mẹ, mẹ khoan hẵng giận, để anh ấy vào nhà đã được không?” – Con gái lấy chồng rồi thì đều thành người ngoài.
Mẹ tôi nguôi bớt, mở cửa – “Cậu, vào đi!”
Khang Duật cởi giày, đi đôi dép mẹ tôi đưa cho, mang theo bao lớn cặp nhỏ bước vào phòng, tranh thủ lúc mẹ tôi vào bếp pha trà, tôi lập tức xông tới hỏi nhỏ bên tai anh – “Sao anh về sớm vậy? Còn nữa, anh tới làm gì?”
Đột nhiên đánh tập kích thế này, tôi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lí.
“Cầu hôn!” – Anh bình tĩnh trả lời.
Nếu như không ở nhà, chắc chắn tôi sẽ vì xấu hổ mà ửng đỏ nhưng bây giờ… rõ ràng là sốt ruột đến đỏ mặt thì có.
“Miểu Miểu, xin lỗi em, đã để lâu đến thế!” – Anh bỏ hộp quà to nhỏ xuống, áy náy nâng mặt tôi lên – “Nói gì thì, dù sao anh cũng đến rồi, nói chuyện chúng mình ra đi, mẹ em cũng nên biết rồi!”
Nói vậy cũng đúng, nhưng mà trong lòng tôi không nắm chắc thành công chút nào cả.
Mẹ tôi vừa bước ra từ bếp, hai đứa lập tức tách nhau ra, tôi kéo Khang Duật ngồi lên ghế sô-pha, nhìn thấy những hộp quà anh mang tới liền đặt nó ở nơi dễ thấy nhất, mấy cái này có thể ghi thêm được vài điểm nữa.
Tất cả đều là những thứ mẹ tôi thích.
“Cậu tên gì?” – Mẹ tôi rót trà, lập tức mở miệng hỏi, làm như không nhìn thấy những hộp quà kia.
“Khang Duật!”
“Bao nhiêu tuổi rồi!”
“Tuổi Thân (khỉ), năm nay 24 ạ!”
“Bằng cấp đến đâu?”
“Trung học ạ!”
Sắc mặt mẹ tôi khó coi thêm ba phần, tim tôi đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Quê ở đâu?”
“Liêu Ninh Phủ Thuận!”
Vẻ mặt mẹ tôi so với ban nãy càng khó nhìn hơn.
“Nghề nghiệp gì?”
“Phi công thực tập ạ!”
Mặt mẹ tôi bắt đầu xanh mét, tôi thầm mắng trong lòng, anh là đồ ngốc, sao anh không bỏ hai chứ thực tập đi hả?
Đột nhiên mẹ tôi nheo mắt, nhìn sang tôi.
“Miểu Miểu, cậu ta tới đây làm gì?”
Nhìn đi, bà coi thường chả thèm nói chuyện với Khang Duật nữa.
“Cầu hôn và kết thân ạ!” – Khang Duật bình tĩnh hơn, tôi chưa kịp đáp đã thay tôi trả lời.
Vẻ mặt mẹ tôi cực kì khủng bố, như thể xác chết bà giải phẫu phân tích đột nhiên sống lại trên bàn mổ.
Khang Duật vẫn vô cùng bình tĩnh đối diện với mẹ tôi, còn mẹ thì lại hoàn toàn không lên tiếng.
Tôi đột nhiên cảm thấy rằng sắp được tận mắt nhìn thấy bom nguyên tử nổ, ngày cả thế giới sẽ rung chấn.
Ba phút đồng hồ sau, mẹ bỗng quát tướng – “Tôi không cho phép!!”
Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước rằng mẹ sẽ nói như thế, nhưng lúc nghe rồi, trong lòng lại cảm thấy không cam tâm.
“Tại sao chứ?”
“Vì sao hả? Con còn dám hỏi mẹ vì sao hả, mẹ chọn đối tượng xem mắt cho con, có người nào thua cậu ta không, không bằng cấp, không có hộ khẩu ở Thượng Hải, ngay cả công việc cũng chỉ là thực tập. Con với cậu ta thì có gì tốt, cậu ta có gì tốt hả? Là nhờ đẹp trai, hay cao ráo?!”
Tôi nổi giận, dù là mẹ tôi, cũng không thể mắng Khang Duật như vậy.
“Anh ấy có chỗ nào không tốt hả mẹ, không bằng cấp thì làm sao, không có hộ khẩu Thượng Hải thì thế nào? Bây giờ anh ấy là phi công thực tập nhưng tương lai có thể được chuyển lên chính thức. Con thích anh ấy, muốn gả cho anh ấy thì sao chứ!”
Mẹ tôi tức giận đến run rẩy chỉ tay vào tôi – “Phản, phản, mày phản rồi!”
“Mẹ, bằng cấp đại diện được gì, hộ khẩu thì có thể làm được gì? Anh ấy đối tốt với con, mẹ đòi hỏi biết bao nhiêu điều kiện cho con gái mẹ, nào là bằng đại học, nào là bằng thạc sĩ, lại còn phải có hộ khẩu Thượng Hải, sao mẹ không nghĩ lại đi, nhưng cái đó có thể chứng minh được gì chứ? Có thể chứng minh những người đó sẽ đối tốt với con sao!”
Tôi đứng dậy, bước tới ngồi cạnh Khang Duật, nắm lấy tay anh, kiên quyết quay về nói tiếp – “Mẹ, mặc cho mẹ có đồng ý hay không, con sẽ gả anh anh ấy, cho dù sau này anh ấy có thay lòng đổi dạ, có vứt bỏ con đi chăng nữa, con cũng sẽ gả cho anh ấy!”
Khang Duật một bộ xúc động, nhưng đến khi nghe tôi nói nửa câu sau, lông mày như xoăn tít lại, dùng sức nắm chặt tay tôi. Tôi quay đầu trừng mắt nhìn anh, đến lúc này còn lòng dạ mà bắt bẻ câu nói của tôi nữa.
“Mày…” – Có thể vì tôi chưa từng nói chuyện với mẹ kiểu thế bao giờ, mẹ tức đến độ phồng mũi.
Lúc này, Diễm Diễm đã về, vừa vào nhà nhìn thấy bộ dạng tôi và mẹ như đang ăn thuốc nổ, liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ tôi như tìm được người cứu tinh, giữ chặt tay Diễm Diễm – “Mau, mau khuyên chị con với mẹ, tìm người nào tốt không tìm, lại tìm một thằng ất ơ ở nơi khác tới, còn không có bằng đại học!”
Bà đâu biết rằng, Diễm Diễm và Khang Duật đã nhẵn mặt nhau từ trước!
“Mẹ, con nói thật, mẹ từ bỏ đi. Chị con không nghe lời mẹ đâu, bọn họ bên nhau chín năm rồi, mẹ cho là vừa mới yêu sao!”
Câu này làm mẹ tôi thét lên kinh hãi – “Cái gì? Chín năm!”
Tôi liếc Diễm Diễm, nó đang đổ dầu vào lửa sao, xem ra ghi hận chuyện Khang Duật qua cầu rút ván đây mà.
“Đúng thế, chị và Khang Duật đã yêu nhau từ thời sơ trung rồi, chẳng qua mẹ không biết mà thôi!” – Diễm Diễm cứ thế mà khai trắng tôi ra.
“Cậu… mày làm hư con gái tao!” – Đột nhiên mẹ tôi xông thẳng trước mặt Khang Duật lớn tiếng mắng.
Tôi nhanh hơn mẹ, vội vàng che trước mặt.
“Miểu Miểu, mày nói dối mẹ bao nhiêu rồi hả? Mày không noi theo gương tốt, yêu sớm thế đó hả!”
Tôi ngẩng đầu lên, nếu đã bị khui ra rồi thì cũng chẳng cần giấu nữa – “Đúng thế, con yêu sớm nhưng anh ấy không làm hư con, không phải con đã tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp đại học rồi sao hả mẹ?”
Diễm Diễm phụ họa theo – “Còn nữa, học trường trung học trọng điểm, đại học cũng là trường có tên tuổi nổi tiếng trong cả nước, so với một đứa không yêu sớm như con, giỏi giang hơn biết bao nhiêu!”
Mẹ tôi câm nín, tôi cảm kích nhìn Diễm Diễm, đến cùng cũng là em gái mình.
“Mẹ, con nói cho mẹ biết, không phải hồi sơ trung nhờ anh ấy giúp con ôn tập anh văn, trước khi thi giúp con đoán đề, chắc chắn con gái mẹ không thể đậu vào trường cấp ba Nữ Trung. Cũng như khi lên trung học, cũng không phải anh ấy giúp con ôn tập vi phân và tích phân, tìm sách tham khảo cho con khắp nơi đó sao. Nếu không có anh ấy, con gái mẹ cũng chẳng đậu đại học đâu.” – Mấy câu cuối rõ ràng là tôi tự thêm vào, nhưng những lúc thế này, không thể không bốc phét tí đỉnh.
Mẹ tôi tiếp tục câm lặng.
Lúc này, bố tôi cũng vừa về, rút cuộc cả nhà cũng đông đủ.
“Chuyện này là thế nào?” – Bố tôi kinh ngạc khi không khí trong nhà thật nghiêm trọng, lướt mắt nhìn quanh, thấy Khang Duật liền hỏi – “Cậu trai này là ai đây?”
“Bạn trai của chị!!” – Diễm Diễm trả lời.
Bố tôi kinh ngạc, chân định đổi sang dép lê cũng đông cứng ở không trung.
“Miểu Miểu, con có bạn trai từ bao giờ thế?” – Trên mặt bố vừa có vẻ vui mừng vừa chua xót. Đây hẳn là biểu cảm của người bố khi biết con gái mình có bạn trai đây mà.
“Ông im lặng cho tôi!!” – Mẹ tôi tìm được nơi trút giận, quát lớn bố tôi.
Bố tôi hơi sợ vợ, bị mẹ tôi quát, lập tức rụt cổ – “Đây là làm sao? Ai chọc giận bà thế?”
“Còn ai nữa, con gái cưng của ông đấy!!”
“Diễm Diễm, sao con lại chọc giận mẹ thế hả?” – Bố tôi theo tiềm thức nhắm mục tiêu tới Diễm Diễm.
“Bố à, không liên quan đến con, con không có làm gì hết, là chị đó, mẹ không bằng lòng với bạn trai của chị!” – Nó dẩu mỏ đáp.
Ai bảo từ nhỏ đến lớn nó gây rắc rối nhiều hơn tôi chứ, bố tôi đương nhiên hiểu lầm tưởng nó làm mẹ giận rồi.
Bố tôi tìm được vấn đề mấu chốt, nhìn sang Khang Duật hỏi – “Cậu tên gì?”
Khang Duật vội vàng đứng dậy, đầu tiên gọi một tiếng bác trai, sau đó trả lời – “Khang Duật!”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Tuổi Thân, 24 tuổi ạ!”
“Cậu thích con gái tôi?”
“Vâng ạ!”
“Muốn cưới nó?”
“Đúng vậy ạ!”
“Sẽ đối xử tốt với nó chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ!”
Bố tôi gật đầu hài lòng, sau đó tiếp tục hỏi han – “Hiện đang công tác ở đâu?”
“Làm phi công thực tập của hãng hàng không LTU của Đức ạ!”
Mắt bố tôi sáng trưng – “Phi công, không tồi đâu, rất có triển vọng! Có tương lai lắm! Đến đây, ngồi đi, đừng đứng nữa, uống trà nào!”
Khang Duật vừa nói cảm ơn, vừa nhận li trà bố tôi rót cho rồi ngồi xuống.
Bố và mẹ khác nhau ở chỗ này đấy.
“Có triển vọng gì chứ, cũng chỉ là thực tập thôi, chưa được lên chính thức mà, không đủ tiêu chuẩn thì cũng phải xuống chức thôi!” – Mẹ tôi phẩy ngang lời khen của bố tôi.
“Sao bà biết người ta không được tuyển chính thức, con gái mình tìm được một chàng phi công, không phải tốt lắm sao!?”
“Tốt, tốt con khỉ khô, cậu không phải người Thượng Hải, không có bằng đại học, ông thấy tốt chỗ nào hả?” – Mẹ tôi trừng mắt nhìn bố, như thế muốn đem ông đi giải phẫu luôn.
“Cái này… cái này thì liên quan gì?” – Tư tưởng bố tôi tiến bộ hơn nhiều.
“Không được, không được, Miểu Miểu từ bé đã thông minh, học cũng giỏi, có gả cũng phải gả cho người tốt nhất!!”
Từ bé mẹ tôi đã chiều tôi hơn Diễm Diễm, tôi luôn biết, nhưng bà đã đánh giá tôi cao quá rồi.
Tốt nhất?
Mẹ cho là tốt nhất, nhưng chưa hẳn tôi cũng nghĩ thế.
Diễm Diễm nhẹ nhàng đến bên Khang Duật, thấp giọng hỏi – “Này, sao hôm nay anh không nói câu nào thế, bình thường tính toán như vậy, sao hôm nay lại không làm, nếu anh giở trò, mẹ em tuyệt đối không phải là đối thủ của anh đâu.”
Khang Duật nghiêm túc nhỏ giọng đáp – “Trước khi chị em gả cho anh, anh không bẫy mẹ em, sau khi cưới, làm gì cũng không muộn.”
Diễm Diễm bị sặc, tôi ngồi ngay cạnh Khang Duật, nghe thế, cũng sặc nốt.
Còn nói không giở trò, mấy lời tính toán nham hiểm này cũng đủ làm người khác cười ngất rồi.
Mẹ tôi nhận thấy không còn ai đứng ở phe mình, bắt đầu nổi điên – “Tao không cho phép, nhất định không cho phép.”
Tôi vừa định phản bác, liền bị Khang Duật kéo tay, tôi quay đầu hỏi – “Sao nữa?”
“Bây giờ mẹ em đang nổi giận, nói gì cũng vô dụng.” – Anh bình tĩnh nói
Tôi muốn đánh anh một cái, tôi sốt ruột thế này là vì ai cơ chứ, anh ngồi im như ông lớn như thế, không nói giúp tiếng nào thì thôi, còn kéo chân tôi.
“Chị à, anh rể nói đúng đó, bây giờ mẹ không nghe vào gì đâu, chị cũng không muốn nhìn thấy cảnh mẹ ngã ngửa, tay chân giơ lên trời chứ.”
Đúng là từng có chuyện như thế.
Bố tôi mở miệng nói – “Miểu Miểu, chuyện này phải để mẹ con tự nghĩ thông mới được.” – Ông nói nhìn qua Khang Duật – “Cậu rất hiểu chuyện.”
Khang Duật lại đứng lên – “Cám ơn bác!”
“Tốt, tốt lắm!” – Càng lúc bố tôi càng hài lòng về Khang Duật, vỗ vỗ vai anh, hỏi han thêm vài câu, sau đó nói với tôi – “Miểu Miểu, đưa Khang Duật ra ngoài đi dạo đi con, đừng để ý đến mẹ con nữa!”
“Vâng!” – Tôi gật đầu.
Kéo Khang Duật ra cửa, mẹ tôi liền bật người muốn ngăn cản, nhưng bị bố kéo lại, không vùng ra được, tức đến mặt mũi trắng bệch.
Sau khi Khang Duật mang giày xong, đứng ở cổng cúi đầu nói – “Bác gái, cháu xin phép đi trước!”
Ai để ý anh đâu chứ, tranh thủ mẹ đang bị ba tôi kiềm chế, tôi vội vàng kéo anh chạy đi.
Xuống dưới lầu, tôi thở hổn hển nhìn anh – “Anh biết không, hôm nay anh rất kì lạ!”
“Trách anh không giúp em nói lí biện hộ cho mình à?”
“Còn nói nữa, anh xem em nói đến khô cả miệng, nhưng anh lại ngồi trên ghế như ông lớn! Mẹ em đánh giá thấp anh như vậy, anh không giận sao!?” – Tôi càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng thấy tủi thân, cũng nghi ngờ thành ý muốn cưới tôi của anh.
“Miểu Miểu, bà là mẹ em, tuy kết hôn là chuyện của anh với em, nhưng anh không muốn đám cưới chúng ta mà không có sự chúc phúc của mẹ, cho nên dù thế nào anh cũng có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa thật ra bà cũng không nói sai, anh không bằng cấp, cũng chưa trở thành phi công chính thức, em gả cho anh, quả là thiệt thòi!”
“Em không cho phép anh nói thế!” – Tôi che miệng của anh – “Không phải em chịu thiệt thòi, là anh chịu thiệt thòi mới đúng!”
Tôi tự biết bản thân mình không xinh đẹp, đầu óc cũng chậm chạp, bằng cấp cũng nhờ may mắn mà thôi. Còn anh, vừa đẹp trai, vừa thông minh lại có năng lực, với khả năng của mình, chắc chắn anh sẽ lên được phi công chính thức.
Nhìn kiểu gì, cũng là anh thiệt thòi hơn tôi.
Khang Duật nắm tấy bàn tay tôi đang bụm lấy miệng anh mở ra, đặt trong lòng bàn tay, hôn một cái – “Miểu Miểu, em biết thế là tốt rồi!”
Tôi hung dữ trừng mắt nhìn anh, xem đi, cái tính ấy lại lộ ra rồi, lại bẫy tôi rồi đấy.
“Hồi nãy anh nói cầu hôn và kết thân, anh đừng nói với em, như thế tính là cầu hôn rồi đấy!” – Tôi cũng không chấp nhận đâu.
Khang Duật nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến bãi đỗ xe, mở cốp, lấy một bó hoa hồng thật lớn – “Thật ra anh vốn biết sẽ không thể qua cửa mẹ em, chẳng qua đi đến cho bà gặp, biết anh là ai, sau này chúng ta không cần phải vụng trộm nữa!”
Anh đưa hoa cho tôi – “Miểu Miểu, lễ tình nhân vui vẻ!”
Tôi định đưa tay nhận lấy, không ngờ anh quỳ một chân xuống – “Dear, will you marry me?”
Trong lòng tôi ngọt đến mức nóng lên, nhưng lại giả vờ nhõng nhẽo một chút – “Cầu hôn người ta mà lại nói bằng Tiếng Anh là sao?”
Anh nhíu máy, vẫn quỳ như thế nói – “Không thích à, vậy anh đổi cái khác!”
“Em yêu à, giúp anh kí một chữ lên hộ khẩu đi, ở trên ô phối ngẫu đấy!” – Anh nháy mắt với tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra, hồi còn học ở sơ trung, anh chê chữ tôi xấu, bảo tôi về nhà ngoan ngoãn mà luyện lại, nếu không sau này kí tên ở ô phối ngẫu, anh sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Tôi bắt được điểm yếu – “Không kí, ai bảo hồi nhỏ anh chê chữ em xấu!”
Lần đầu tiên tôi thấy Khang Duật kinh ngạc như vậy, vẻ mặt hết sức bối rối, tôi suýt nữa là cười thành tiếng.
Anh cau mày – “Cái này cũng không thích sao, anh đổi sang cái khác vậy.”
Anh đưa hoa hồng cho tôi cầm, sau đó lôi hành lá và ớt từ trong túi ra, tôi thấy khó hiểu, anh bỏ những thứ vào túi để làm gì? Chỉ thấy tay trái anh cầm hành, tay phải cầm ớt, vẫn quỳ một chân, đưa hành và ớt lên, nghiêm túc nói – “Em gái à, sau này đi theo anh trai ăn thơm uống cay đi!”
Ối! Tôi không nhịn được, lấy hoa hồng đánh vào đầu anh – “Anh nghiêm túc chút coi, sao lại có kiểu cầu hôn thế này bao giờ.”
Anh nhíu mày chặt hơn, – “Vẫn không chịu sao? Được rồi, anh còn cách khác!!”
Anh nghĩ một chút, ném hành và ớt sang một bên, dùng giọng Hà Nam để nói – “Trong nhà đây nuôi một con heo nái cùng đàn heo con, đấy bằng lòng về sống với đây, đây liền bán heo, một lòng một dạ với đấy.”
“Đi chết đi! Dám so em với heo mẹ!” – Tôi cười đến mức đau bao tử – “Không chịu!”
Sau đó anh vẫn quỳ, làm ra vẻ thê thảm, tựa như nức nở nói với tôi – “Em có muốn sau khi chết được chôn ở phần mộ tổ tiên nhà anh không?”
Tôi cười đến mức muốn rút gân bụng – “Không muốn!”
“Vậy thì…” – Anh suy nghĩ một chút, vẫn quỳ, nhưng làm bộ mặt như lưu manh – “Hừ, cô bé, đừng có chạy, mau đi theo đại gia anh đi.”
“Ha ha ha!” – Không được rồi, cười đến mức nước mắt chảy ra luôn, nhưng có điều tôi vẫn cứng miệng – “Không đi!”
Khang Duật ho khẽ một cái, nhìn tôi, sau đó giơ một ngón tay – “Miểu Miểu, lần này là lần cuối, lần cuối này anh đã chuẩn bị rất kĩ!” – Anh hứa hẹn.
Tôi trong lòng nhủ thầm, được, để em xem anh định làm gì?
Anh quỳ trên đất, cả người thẳng đứng, khi tôi nhìn anh, như thế có ánh sáng phát ra từ đáy mắt, tim đập bình bịch, anh cười thật tươi, nắm tay trái tôi, nghiêm túc như khi trên máy bay từ Phủ Thuận về nhà.
Anh bày tỏ – “Miểu Miểu, anh yêu em!”
Tôi chua xót, tới bây giờ tôi chưa từng nghe anh nói ba chữ ấy, cho dù chúng tôi đã thích nhau chín năm trời, cũng cảm thấy ba chữ kia thật tầm thường, nhưng đến khi ba chữ ấy thốt ra từ trong miệng người mình yêu, rung động lòng người biết bao.
Nước mắt đột nhiên trào ra, một giọt rơi xuống.
“Miểu Miểu, anh yêu em!” – Anh nói lại một lần nữa, lớn hơn lần trước, nồng nàn tình cảm hơn.
Tôi không kiềm được, tiếp tục rơi nước mắt.
“Miểu Miểu, anh yêu em…”
Đến khi câu anh yêu em lần thứ vừa dứt, tôi đã bổ nhào tới ôm anh, khóc đến nước mắt rơi đầy mặt, mang theo giọng nói nghẹn ngào, trả lời – “Em… em… cũng yêu anh!”
Anh ôm tôi thật chặt, như thể cũng giống tôi, rất xúc động khi nghe thấy ba chữ kia.
Tôi càng ôm chặt anh, hoàn toàn không nỡ rời khỏi.
Rất lâu sau, Khang Duật lại hỏi – “Miểu Miểu, em có đồng ý không, hay vẫn không chịu?”
“Đồ ngốc, như vậy còn không rõ sao?” – Nước mắt tôi đã ngưng chảy, không nhịn được đấm anh một cái.
“Không phải, em không nói rõ ràng, làm lòng anh cứ không yên, không dám đứng dậy. Em có thể nói rõ ra được không, để anh đứng lên, chân anh tê cả rồi!”
“…”
Tôi quên mất là anh vẫn còn quỳ.
***
Tôi đã đồng ý lời câu hôn của Khang Duật, nhưng mẹ tôi thì không. Phải làm sao đây? Bụng chửa vượt mặt rồi tính sau? Bỏ trốn? Quên đi, tôi sẽ không đời nào làm chuyện ngốc nghếch như vậy, chỉ có thể từ từ giải quyết, hi vọng đến lúc đó mẹ tôi sẽ thông suốt.
Một năm sau, cũng vào ngày 14 tháng 2 năm 2005, Khang Duật mua một chiếc nhẫn Cartier một cara cầu hôn tôi lần hai.
Trừ việc tôi bị lóe mắt trước sự lấp lánh của cái nhẫn này ra, những chuyện khác tôi đều đồng ý, tuy mẹ tôi nhìn cái nhẫn thì có hơi nguôi nguôi, nhưng sau rốt vẫn mở miệng bảo không được.
Tôi và Khang Duật tiếp tục trường kì kháng chiến.
Một năm sau, ngày 14 tháng 2 năm 2006, cũng là ngày thứ hai Khang Duật lên làm phi công chính thức. Anh mang theo giấy tờ vừa giải quyết xong, chỉ đứng tên mỗi mình tôi, ngôi nhà diện tích 208m2, là giấy chứng nhận tài sản, đến nhà tôi cầu hôn lần thứ ba. Lần này chưa kịp nói gì, mẹ liền gật đầu hộ tôi, sau đó ném giấy tờ tùy thân và tôi vào Khang Duật, chỉ tay ra cửa – “Đi đăng kí mau!!”
Tôi xấu hổ đến độ muốn đào hố chôn thây.
Thế nhưng Khang Duật lại lôi tôi cùng chạy.
Hai giờ sau, tôi đã kết hôn, tốn 48 tệ chụp ảnh, thêm 18 tệ tiền phí, hai tờ chứng nhận kết hôn mới tinh tươm đã xuất hiện.
Mở tờ giấy chứng nhận ra, tôi thấy bức ảnh thật kì quái, chỉ có hai cái đầu, không có thân.
Bởi vì chúng tôi đều mặc quần áo màu đỏ, là đồ đôi, chẳng ngờ, nền ảnh cũng là màu đỏ.
Chết mất, không nhìn ra màu sắc gì cả.
Ngày 14 tháng 2 năm 2006, lúc 16h30′, tôi đã kết hôn.
Một tuần sau, hôn lễ được định tổ chức vào tháng mười một. Nghe nói, vì năm nay là năm có hai ngày lập xuân, là năm tốt hiếm thấy cho việc cưới xin trong vòng mưới năm tới.
Tôi sinh năm con chó, rất thích cún, năm nay là năm Tuất.
Năm Tuất, tôi cầm tinh con chó, muốn được gả về nhà chồng.