Lang Hoài Hữu Ngọc - Mễ Hoa

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Hơi nóng bốc lên từ chén đậu hoa, rưới thêm nước sốt mặn, điểm chút tương dấm, rắc hành thái nhỏ, tôm khô, cùng tam hợp dầu.

Bát canh lòng gà phủ một lớp ánh dầu, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.

Gần đến ngày đông, song trong quán vẫn náo nhiệt vô cùng, đám quân nhân trong doanh trại ăn khỏe, trước mặt mỗi người đều chồng chất mấy lớp bát.

A Hương cũng lấy làm vui sướng, thấy bọn họ ăn ngon lành, nàng bụm miệng cười khẽ, rồi lại tiếp tục múc đậu hoa cho họ.

Bọn họ vừa ăn vừa cười, vừa cười vừa nói, bảo rằng tướng quân quả không nói ngoa, đậu hoa này thực sự thơm ngon.

Lại có người nhắc đến trận chiến biên cương suốt ba năm trời, nơi băng thiên tuyết địa, giặc mưu kế đa đoan, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thắng trận, đồ sát địch nhân gần như sạch sẽ, đuổi chúng ra khỏi biên giới.

Nói đến đây, nụ cười trên môi họ dần phai nhạt, không khí cũng lặng đi. 

Một lúc sau, mọi người cúi đầu lặng lẽ ăn đậu hoa, chẳng ai còn mở miệng thêm lời nào.

Cuối cùng, một tiểu tướng quân trẻ tuổi đứng dậy, lau mặt, gắng gượng nặn ra một nụ cười với ta, mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào:

"Tẩu tẩu, còn đậu hoa không? Bày thêm mấy bát đi, chúng ta còn rất nhiều huynh đệ chưa trở về... Khi trước từng ước hẹn, rằng ngày chiến thắng sẽ cùng nhau đến ăn."

Sau bữa ăn, những binh sĩ mà Nhị Lang mang về, có kẻ lên đường tiếp tục hồi hương về phía Kinh Châu, vội vã từ biệt.

Bốn người còn lại ở lại Vân An huyện.

Nhị Lang nói, bốn người này đều là kẻ cô độc, trong nhà không còn thân nhân. 

Dẫu có thánh chỉ đặc xá cho về quê thăm nhà, bọn họ cũng chẳng biết đi đâu, bởi vậy theo hắn quay về đây.

Ta nói:

"Lệnh đặc xá vừa truyền tới, ta có tranh thủ trở về Đại Miếu thôn một chuyến, nay nhà cửa đã thu dọn sạch sẽ, có thể để họ ở lại. Ta cùng Tiểu Đào, bà nội sớm đã dọn đến quán trọ này, phòng trong nhà vẫn còn dư dả."

Nhị Lang trầm giọng "ừm" một tiếng:

"Ta biết, yên tâm đi. Dẫu chẳng có chỗ ở, bọn họ cũng không để bản thân chịu thiệt."

Mấy ngày sau, bốn người kia cùng nhau xuất hiện tại tửu quán trong hẻm Sư Tử, ta mới thoáng giật khóe môi, hiểu ra hàm ý trong lời hắn.

Do chân tay bà nội không còn linh hoạt, gian phòng chứa đồ phía sau quán đã sớm được dọn dẹp để bà ở.

Trên lầu hai quán trọ có hai gian phòng, vốn là chỗ ở của ta và Tiểu Đào, mỗi người một gian.

Từ năm ngoái, bà nội lâm bệnh một thời gian, mỗi ngày ta đều phải dậy từ khi trời chưa sáng lo liệu mọi việc. 

Tiểu Đào, ngoài thời gian đọc sách, để giảm bớt gánh nặng cho ta, nàng chủ động gánh vác việc chăm sóc bà nội, chuyển xuống lầu dưới ngủ cùng bà.

Phòng trống trên lầu, ta bèn chất một ít đồ linh tinh, lúc rảnh rỗi cũng ngồi đó may vá.

Ban đầu, ta không có ý định để Nhị Lang ở lại quán trọ, bởi hai gian phòng trên lầu vốn gần nhau, nhiều điều bất tiện.

Nhưng dường như hắn cũng chẳng có ý định quay về nhà cũ ở Đại Miếu thôn.

Hôm đó, hắn dẫn bốn bộ tướng trở về thôn, trước khi đi còn quay lại nói với ta:

"Ta đi rồi về ngay."

Thoáng chốc, ta hơi sững sờ, "đi rồi về ngay" là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không ở lại đó?

Suy nghĩ một hồi, ta đoán chắc hắn vội vã về quê, còn chưa chính thức bái kiến bà nội, cũng chưa gặp Tiểu Đào, hẳn là muốn đến thăm người thân một chút.

Thế nên, ta không nghĩ ngợi gì thêm.

Mãi đến khi hắn quay về, Tiểu Đào tan học tư thục, vui mừng chạy vào quán trọ, vừa nhảy nhót quanh hắn vừa reo lên:

"Nhị ca! Nhị ca! Nghe nói bây giờ huynh đã là đại tướng quân rồi! Quả nhiên tẩu tẩu không lừa muội, ngay từ đầu đã nói huynh rất lợi hại, chắc chắn sẽ được phong làm đại tướng quân!"

Lúc ấy, ta đang thu dọn bàn ghế, nghe nàng nói vậy, vô thức liếc nhìn Nhị Lang một cái.

Kết quả là, ta lại bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn ta.

Trong khoảnh khắc, ta có phần luống cuống, tay chân bối rối.

Ngược lại, hắn lại bình thản như thường, như thể buổi trưa mới gặp, khóe môi mỏng khẽ nhếch, dường như bật cười khe khẽ.

Nhưng Tiểu Đào chưa vui vẻ được bao lâu, Nhị Lang đã bắt đầu hỏi nàng về bài vở, khảo nghiệm nàng kinh thư, sử ký, bát cổ văn.

Tiểu Đào đáp lời lắp bắp, mặt nhăn nhó, cẩn trọng nhìn hắn:

"Nhị ca, sao huynh cũng biết mấy thứ này? Chẳng lẽ trong quân doanh cũng phải đọc sách sao?"

 


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...