"Yên tâm, bọn họ cũng không có mặt trên thuyền, ít nhất thì về cơ thể không có gì đáng ngại."
"Như vậy, dì Bích đâu?"
"Cô ta vẫn an toàn."
Lời nói của Hồng thiếu nhu làm cho tôi tạm thời an tâm.
Ít nhất, ba người bọn họ còn sống, chỉ cần là còn sống, thì tốt rồi.
"Tại sao anh phải nhún tay vào chuyện này?" Tôi muốn đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.
"Đây là một hiệp ước, nếu như mà tôi giúp bọn họ hoàn thành mục tiêu giết chết Lý Phong, bọn họ sẽ giới thiệu cho tôi quen một người, mà người kia, có thể giúp tôi kiếm càng nhiều tiền hơn." Dừng một chút, Hồng Thiếu Nhu nhìn về phía tôi, trên mặt nổi lên một lớp biểu khó hiểu: "Cũng chính là. . . . . . người mà tôi vốn muốn tặng em cho hắn ta."
" ‘Bọn họ’ mà anh nhắc đến tột cùng chỉ là ai?" Tôi hỏi phần quan trọng nhất, có thể là vấn đề quan trọng nhất quyết định sống còn.
Đến lúc này rồi, là ai ra tay đã không còn quan trọng, nhưng tôi vẫn phải biết được.
Nhưng về phần vấn đề này Hồng Thiếu Nhu cũng rất không hào phóng: "Sau này em sẽ biết."
"Sau này? Ngàn vạn lần không được nói câu nói là ‘ trở thành người phụ nữ của tôi’." Như vậy tôi sẽ khống chế không được cục gạch của mình.
Lưỡi Hồng thiếu nhu ở trên cổ của tôi cổ nhẹ nhàng liếm láp, cái lưỡi ướt át, lưu lại dịch nhờn trong suốt, giống như là một cái ống khóa, dần dần co lại.
"Tại sao lại kháng cự với việc trở thành người phụ nữ của tôi như vậy?" Hắn hỏi.
"Bởi vì tôi không muốn cuộc sống của mình giống như một món đồ đặt trên kệ trưng bày." Đây là câu trả lời của tôi.
"Nếu như mà tôi đồng ý, trong cái kệ trung bậy đó chỉ để mình em được tự do thì sao?" Hồng Thiếu Nhu làm ra vẻ nhượng bộ.
Hắn đã nhượng bộ một bước lớn, chỉ là đó không phải là điều tôi muốn, cho nên nhượng bộ lớn hơn nữa cũng không thể khiến tôi thỏa mãn: "Nếu như nhất định phải bao nuôi, vậy thân phận của tôi, nhất định là người thu thâp đồ cổ."
"Chúng ta đang thảo luận, em là người bao nuôi đàn ông sao?" khóe miệng bên phải của Hồng Thiếu Nhu thoáng nâng cao, hàm răng rất trắng. Mang theo tia sáng hơi bén nhọn.
"Tại sao lại không chứ? Chỉ cần anh là gười mạnh nhất, như vậy thì không có phân biệt nam nữ rồi." Tôi nói ra câu nói mà dì Bích đã từng nói với tôi.
"Em muốn làm người mạnh nhất sao?" Hồng Thiếu Nhu hỏi, mắt hắn nhìn xuống tôi, mặc dù vẫn là đôi mắt luôn híp lại.
Tôi không nhìn hắn nữa, mà là đem tầm mắt đặt ở trên trần nhà, ánh đèn nhu hòa, giống như là ánh lửa nhàn nhạt: " Trước kia không muốn, nhưng là hiện tại. . . . . ." Chính là lần đầu tiên tôi muốn trở thành người mạnh nhất.
Nếu như mà tôi đủ mạnh, liền có thể sớm ngày tìm ra những kẻ núp phía sau bọn họ, và cũng sẽ không xảy ra cục diện rách nát như bây giờ." Nhưng tôi không hy vọng em sẽ trở nên mạnh hơn. . . . . . Tôi hy vọng em sẽ lẳng lặng đợi ở bên cạnh tôi, an tâm hưởng thụ tất cả những gì tôi cho em." Nói xong, khóe miệng Hồng thiếu nhu cười càng sâu, trên môi càng nổi lên nét đẹp sáng chói.
Sau đó, hắn cúi người xuống lần nữa, hôn tôi.
Cánh môi của hắn, như có một chút lạnh lẽo, giống như tính chất của Ngọc Thạch, trởn bóng, tao nhã.
Mà lưỡi của hắn, chính là Ngọc Thạch ngàn năm sinh ra tinh hồn, đặc biệt u tĩnh thâm trầm chỉ xuất hiện vào ban đêm, hút lấy nhân khí. Nó vây quanh lưỡi của tôi, theo lối vào lặp lại lách vòng lên, nửa mừng rỡ nửa ưu thương, nửa là hấp dẫn nửa là lười biếng, lần lượt trêu chọc, giống như là sự hiểu lầm giữa những người tài năng trong giới quý tộc, cái loại tư thế khom người đưa tay mời người nháy mắt khác khiêu vũ, liếc mắt đưa tình lại lóe ra sự cợt nhã, tin chắc mình nhất định có thể dụ dỗ được cô thục nữ đứng trước mặt này.
Mà tôi quả thật, cũng bị dẫn dụ.
Tôi không hề như cá chết giống bình thường im lìm bất động nữa, ngược lại có động tác tiến thêm một bước.
Cũng không phải là môi, mà là. . . . . . Răng.
Cái lưỡi của Hồng Thiếu Nhu có tính cách y hệt hắn, bị tôi là người chưa có nhiều kinh nghiệm sống, kì thực hàm răng này đã cắn thử qua ba người.
Không chỉ là cắn, mà còn lôi ra cái lưỡi ước chừng một cm.
Không thể không than thở một câu, đầu lưỡi Hồng Thiếu Nhu co dãn cực kỳ tốt, đàn hồi giống như dây thun tôi chơi hồi bé.
Tôi đảm bảo, nhà họ Hồng sẽ không cần mua thuốc diệt muổi vào mùa hè —— chỉ cần Hồng Thiếu Nhu lè lưỡi, bán kính trong vòng 1m mấy con muỗi đó bảo đảm ngay cả xác cũng không còn.
Cho nên làm như vậy, nguyên nhân ngoài mặt là vì cho Hồng Thiếu Nhu một bài học không lớn không nhỏ—— sỗ sàng cũng cần phải trả giá thật lớn.
Về phần nguyên nhân bên trong, đó chính là —— tôi nhớ này cái hương vị của đầu lưỡi vịt.
Hồng Thiếu Nhu bất hạnh bị thương lần nữa, nhưng cũng không có phạt roi tôi, dùng kim chích tôi, dùng nước sôi tạt tôi, chỉ là giao nhiệm vụ cho mấy anh mì ăn liền cành chừng tôi thật kỹ, sau đó tự mình đi sử lý vết thương.
Thật ra nói thật thì, Hồng Thiếu Nhu đối với tôi cũng không tệ, không đánh không mắng còn nuôi cơm no bụng —— mặc dù không cho ăn thịt, nhưng tổ yến thượng hạng, phấn trân châu ... Là một thứ cũng không thiếu.
Hơn nữa tính khí người này rất tốt, tôi tới mới chủa được mấy tháng hắn đã bị thương vài lần, cũng không thấy hắn làm ra việc trả thù gì trên thể xác của tôi.
Chỉ là, có thể hắn so với người tôi muốn kém quá xa, chúng tôi không phải người cùng một đường.
Nhưng tôi đã không có thời gian đi suy tư quan hệ giữa mình và Hồng Thiếu Nhu, hiện tại việc tôi muốn làm, chính là đi ra ngoài.
Tôi muốn trở lại Lý gia, đi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là này tàng bảo vệ của nhà họ Hồng, dù là con ruồi cũng rất khó bay được ra ngoài.
Khó hơn nữa cũng phải đi, tôi vừa hát vang "Tôi là một chú chim nho nhỏ nho nhỏ" vừa mở cửa, lại thấy trước cửa có hai tên Sumo mới được mời tới từ nhật bản, xoay người chạy trở về trên giường.
Sau đó mới biết được, tôi phạm vào sai lầm giống Lý Lý Cát —— lời ca quá mức rõ ràng, người ta vừa nghe được liền lập tức đề phòng rồi.
Lại nói hai tên Sumo trước cửa, bọn họ không còn là một loại mì ăn liền, mà là một loại mì 2.0 phản ứng nhanh —— bọn họ là bánh trôi lớn!
Lần thất bại đầu tiên, nhưng Bất Hoan tôi đây không quan tâm, sau khi nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, lập tức lại bắt đầu chạy trốn lần thứ hai. Lần này hoàn toàn khiêm tốn, trước khi mở lặng yên cửa không một tiếng động, lúc mở cửa động tác nhanh chóng, sau khi mở cửa không biết liêm sỉ —— tôi không đợi một anh mì 2. 0 phản ứng kịp, liền ngồi xổm người xuống"Soàn soạt soàn soạt" hai tiếng, cởi quần của bọn họ xuống.
Không chỉ là may mắn còn chưa phải là may mắn, một người trong hai anh mì 2.0 lại học tập theo em trai Chu Kiệt Luân không mặc quần lót, vì vậy, dưa chuột nằm giữa hai chân bị lộ ra rồi.
Tôi đã nói may mắn, là chỉ mình có thể đi thăm giống cây trồng miễn phí.
Mà không may mắn ngay tại cây nông nghiệp này làm cho tôi thất vọng.
Lại nói, cây nông nghiệp này cùng dáng người hai anh mì 2.0 rất không có quan hệ trực tiếp, quả thật giống như là chôn dưới đất chỉ lộ ra hơn nửa đoạn ngón út lớn bằng cây củ cải đỏ(1).
Chỉ là cũng tốt, nếu là quá mức khỏe mạnh, tôi đoán chừng sẽ không nỡ đi rồi.
Không có bất kỳ lưu luyến nào, tôi bước ba bước thành hai bước sải bước xuống cầu thang, trực tiếp chạy vội tới phòng khách trước cửa lớn, nắm lấy tay cầm bằng đồng theo phong các cổ xưa.
Đáng tiếc không thể mở ra nhìn một chút vẻ đẹp của thế giới mới bên ngoài, một dòng điện từ tay nắm bằng đồng truyền đến trên tay tôi, trực tiếp đem ngũ tạng lục phủ của tôi, tế bào mạch máu thần kinh đánh cho đến ngay cả mình là cha là mẹ là đực là mái đều không nhớ.
Tôi nằm trên mặt đất, tứ chi giãn ra – co rút lại hết năm phút đồng hồ, trong đôi mắt tất cả đều là hình ảnh hả hê của mấy anh mì ăn liền, đại thù đã báo vẻ mặt mừng rỡ.
Bọn họ bất nhân, tôi cũng nên bất nghĩa rồi.
Chạy trốn lần thứ ba là... thảm thiết nhất.
Tôi lừa ba anh trai mì ăn liền đơn thuần tiến vào căn phòng, tiếp đó tôi từ phía sau lấy ra cục gạch hoàng kim khảm kim cương đã thủ sẳn phang vào đầu họ.
Chờ toàn bộ đều bị choáng ván nặng, lại đem bọn họ từng người một ném ra ngoài cửa sổ.
Quan sát cẩn thận bên dưới, phát hiện ba người kia xuong cốt có vẻ cứng rắn, tiếp đó lại đánh ngất xỉu hai tên Sumo ngoài cửa rồi ném xuống.
Cái đó, có cái đệm thịt người này đã rất tốt rồi không phải sao.
Cuối cùng, tôi leo lên bệ cửa sổ, tung người nhảy xuống, trực tiếp ngồi ở trên tấm đệm thịt người.
Cảm giác đó, tuyệt vời đến thể sử dụng ngôn ngữ hình dung, giống như là cảm giác ở trên giường nước vậy.
Vì vậy. . . . . . Tôi rất không hiền hậu từ trên nhánh cây leo lên phòng của ta lần nữa, bắt đầu trò chơi nhảy lầu.
Phải lương thiện như tôi đây có một trái tim vàng, không đành lòng khiến cho mấy anh mì ăn liền ngoài cửa bị hành hạ, vì vậy cũng chỉ là nhảy năm lần.
Nhảy xong, trực tiếp chạy vội lại cái cổng sát của nhà họ Hồng.
Gặp phải bài học ở lần thứ hai, trước đem hai anh mì ăn liền nhét vào trên cửa sắt, xác định không có điện, lại đạp lên bọn ho leo lên cổng sắt.
Trên đầu cổng sắt, lóe ánh sáng màu đen dữ tợn.
Tôi cẩn thận từng li từng tí bước qua, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy vô số anh mì ăn liền lao về phía tôi.
Cuối cùng là trải nghiệm chưa đủ, tôi hoảng hồn, chân mang giày cao gót vừa bị trợt, đột nhiên bị kéo xuống, này vốn là trên đầu cửa có những cột nhọn nằm cách nhau nên cái mông của tôi rơi vào tay giặc rồi.
Đơn giản nói, đó chính là, cúc hoa của tôi tàn rồi.
Văn nhã nói, đó chính là, phía sau của tôi, không còn là cái mâm ngọc trai lớn nữa mà đã thành hạt châu đàn tỳ bà.(Bonei: mấy đoạn khúc nay ta không hiểu lắm mọi người thông cảm nha)
Quan niệm về số mệnh mà nói, đó chính là, mấy thanh nhọn trên đầu cổng là cây sáo mang thù của Hồng Thiếu Nhu.
Tôi rất mất thể diện che cái mông bị mấy anh trai mì ăn liền khiên trở về phòng.
Chỉ là sức sống cuối cùng của Tiểu Cường(Bonei: tiểu cường là con gián nha) , cho nên tôi vẫn chịu đựng đau đớn leo lên nóc nhà đi thưởng thức beefsteak tuyệt vời của tôi.
Chỉ là trong suốt khoảng thời gian đó tôi đều phải đứng, dù sao bề mặt cái nóc nhà này đều lòi lõm sẽ làm cho vết thương ở cái mông khốn khổ của tôi bị nặng thêm.
Hôm nay tâm tình quá tệ, không nói một lời nào với Cảnh Lưu Phái, tôi yên lặng ăn miếng thịt bò đã được tăng thêm trong đĩa trên tay hắn.
Là hắn mở miệng trước: "Cô nhất định phải đi ra ngoài sao?"
Tôi gật đầu, nhìn hắn, đón ánh trăng, cặp mắt sáng lóng lánh.
"Này, cũng đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, để tôi giúp cô." Nếu như giọng nói của Cảnh Lưu Phái là hữu hình, như vậy nhất định sẽ là một đường cong cực kỳ duyên dáng nhất.
Tôi vừa nghe có hy vọng, cặp mắt càng thêm sáng lóng lánh, đoán chừng có thể so với bóng điền cao thế.
Theo Cảnh Lưu Phái nói, mỗi sáng sớm nhà họ Hồng sẽ có một xe hàng chuyên chở các loại thịt và rau quả vào, đoán chừng chuyển hết hàng hóa xuống cũng mất mười phút, chỉ cần trong khoảng thời gian mười phút này tôi lẻn vào trên xe, như vậy liền có thể ngồi nhờ xe đi ra ngoài.
Cái kế hoạch này thật sự là quá hoàn mỹ chỉ là, tôi kích động, đem cái đĩa nếm xuống nóc nhà.
Phía dưới truyền đến một tiếng hét thảm của một anh mì ăn liền "A, tôi chết rồi" , tiếp theo là một tiếng bén nhọn cảnh cáo "Có người đột nhập" , sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.
Vậy mà những giọng nói này căn bản không vào được tai của tôi, tôi bắt được tay Cảnh Lưu Phái, kìm lòng không được sùng bái mà nói: "Tôi phát giác mình có dấu hiệu yêu anh rồi."
"Lời như thế, phải không thể tùy tiện nói." Cảnh Lưu Phái toát ra nụ cười tao nhã, so ánh trăng hôm nay còn dịu dàng hơn gấp trăm lần.
"Tại sao?" Tôi hỏi.
"Bởi vì, " hắn vươn tay ra, che lỗ tai của tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ tin là thật."
Lòng bàn tay của hắn, khô ráo ấm áp, có loại ma lực làm cho lòng người an tâm.
Tôi phát giác, tim của mình, trong một khắc đó, ngừng đập mười giây.
Toàn bộ mười giây, mau đủ cho con nhím ở trên giao phối xong lần thứ nhất