Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 47


Chương trước Chương tiếp

Tất nhiên Lục Trúc sẽ không đi kéo xe, chờ khi nào nàng kéo nổi ba bọn ta, hoa cũng phải nở rồi.

♥die»ndٿanl«equ»yd«on♥

Bởi vì sẹo ca và A Tam đều tỉnh, vậy nên hai bọn họ mỗi người cõng một chạy trối chết. Khói mê của ta tuy lợi hại hơn khói mê bình thường nhưng lại chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ, nếu làm không tốt sẽ có người không bị hôn mê, lúc chạy trốn nhất định phải nhanh chóng. Tuy rằng sẹo ca bị ta lỡ làm hôn mê một lần nhưng lại khôi phục rất nhanh, cõng ta chạy không hề chậm, A Tam có võ công trụ cột, chạy cũng không chậm.

♥die◘»ndٿanl«equ»♠yd«on♥

Chúng ta tìm một cỗ xe ngựa ở thôn trấn gần nhất, lên xe bỏ chạy, nếu muốn bỏ lại truy binh phía sau, chúng ta không thể dừng lại trong vài ngày, phải thay ngựa trên đường, mang đầy đủ vật tư.

"Sẹo ca, ta khiến ngươi không có nhà để về rồi." Ta nói với người đang đánh xe ngựa.die»█ndٿanl«lequ»y•d█«on

Hắn không quay đầu, chỉ nói: "Ta không coi nơi đó là nhà, chỉ là ở trong một thời gian dài nên mới có thói quen mà thôi." Ánh trăng tối nay thật sáng, hắn có thể nhìn rõ ta mặc giá y màu đỏ, đồng dạng, ta cũng có thể thấy rõ biểu cảm của hắn. D Đ L Q Đ

Ta biết hắn không có dự định ở lại một nơi nào đó, nhưng hắn bị ép phải phản bội trước, ta rất cảm động: "Ta không lấy được thuốc cho ngươi."die»█ndٿanl«equ»y•d█"◘on

"Ta chưa từng cảm thấy ngươi sẽ lấy được, trước kia ta đã tìm, thứ kia vốn không tồn tại."

"Vậy vì sao ngươi còn ở đó?"die»█ndٿanl«equ»y•d█«on

"Không biết muốn đi đâu."

"Sẹo ca, ta cảm thấy hôm nay ngươi vô cùng giàu cảm xúc, đã biết không lấy được thuốc, không phải ngươi phí công lén lút rồi sao." Ta nghiêm túc nhìn hắn, chỉ thấy sẹo ca quay đầu lại, xoa nhẹ đầu ta.

"Không phải ngươi nhìn xem thật vui vẻ hay sao?"die»█ndٿa♥nl«equ»♣yd█«on

"Thì ra ngươi cố ý để ta bắt nạt."die»ndٿan♠l«equ»y♣d«o0n

"Ngươi bắt nạt được ta sao? Ta đành cố thỏa mãn tâm tư tà ác của ngươi một chút."

"Tâm tư của ngươi càng tà ác hơn, tuy rằng ta không có thuốc trừ sẹo hay thứ thuốc gì tốt, nhưng ta có thuốc khác." Ta nói, xoay ngươi lấy ra rương nhỏ, bên trong có rất nhiều bình và lọ.

Sẹo ca nhìn qua, vừa hay nhìn thấy bình nhỏ trong tay ta, hắn hỏi: "Đó là cái gì?"

Ta vô cùng đắc ý, cười xán lạn: "Chỉ cần một giọt, ta có thể làm ngươi thay đổi hoàn toàn, đừng nói một vết sẹo nho nhỏ, cả khuôn mặt cũng thành máu thịt lẫn lộn. Dùng xong thuốc này, đảm bảo không ai có thể nhìn ra chữ trên mặt ngươi, ngươi muốn đi nơi nào với khuôn mặt này thì đi nơi đó, cam đoan không bị ngăn trở!"

"Quả là rất tà ác." Sẹo ca gật đầu, lại nói: "Còn thứ khác sao?"

"Có a." Ta lấy một cái lọ màu xanh: "Đây là bột phấn màu đen, chỉ cần bôi lên mặt, có thể khiến vết sẹo của ngươi sưng lên."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mặt ngươi sẽ ngứa vô cùng, làm ngươi không nhịn được vươn tay gãi, nhưng mà, nếu vươn tay gãi, da trên mặt ngươi sẽ bị lột ra dễ dàng, hậu quả cũng là máu thịt lẫn lộn." Chỉ chuyên hại người, ta sống đâu có dễ? Nếu ta là loại hình hồn nhiên thiện lương thì sẽ không cần buồn rầu như vậy rồi.

Vẻ mặt ta chính trực, ra sức giới thiệu cho sẹo ca thánh phẩm trừ sẹo mà tự mình phối chế: "Bạn hữu, đi qua thôn này sẽ không có hàng nữa, ngươi nghĩ lại cho kỹ, chỉ hôm nay mới tặng miễn phí, về sau ta lấy ra bán, giá cũng vô cùng hợp lý, ngươi có thể mua được."

"Tiểu thư, thuốc này có khách hàng phù hợp sao?" Lục Trúc nhịn không được, nghiêng đầu ra nói xen vào.

Ta cười với nàng: "Vương phi, quý phi, tài nữ, tiểu thư thế gia, chính thê được sủng ái có thể dùng trên người trắc phi, hoàng hậu, tiểu bạch [1], thứ muội, thiếp thất không được sủng ái."

[1] Tiểu bạch: ngốc ngếch, thuần khiết (nghĩa tốt).

Hai mắt Lục Trúc lòe lòe sáng lên: "Tiểu thư, ngươi biết rõ thật."

Ta yếu ớt quay đầu, nhìn trời, đã từng, ta là vương phi, quý phi, tài nữ, tiểu thư thế gia, chính thê được sủng ái. Hơn nữa, ta sẽ không nói với Lục Trúc, ta thực sự trải qua mấy chuyện kia, chẳng qua cuối cùng đều bị nam chính vạch trần, dùng lại ở trên người ta.

Ta sống dễ dàng sao? Diện mạo của các nàng không đẹp bằng ta, đầu óc không thông minh bằng ta, thân phận không cao quý bằng ta, nhưng lúc đó ta quyết tâm muốn hủy diện mạo của các nàng, vì kịch tình, ta đúng là vất vả. Khi mắt tàn của nam chính sinh ra hứng thú với các nàng, ta không ghen tị không được, không ác độc không được.

Cho dù một giây trước ta hồn nhiên thiện lương thánh mẫu, một giây sau ta cũng phải ác độc âm hiểm ích kỷ.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hiện tại cũng thành thứ điều hòa cho cuộc sống hiện tại của ta. Tại hoàn cảnh hiểm ác như vậy, ta chỉ có thể ngẫm lại chuyện trước kia để tự giải trí.

"Tiểu thư, về sau chúng ta làm gì bây giờ?" Lục Trúc hỏi ta.

Ta thở dài, nói: "Tìm một nơi yên tĩnh trong lành, tạo một mảnh đất trong núi, xây căn phòng nhỏ, nuôi ít gà vịt gì đó, nhàn nhã qua ngày." Nói xong, ta quay đầu nhìn sẹo ca: "Bạn hữu, ngươi có chỗ tốt nào để đi?"

Sẹo ca mỉm cười: "Có, nơi ở trước kia của sư phó ta, đi đến đấy đi."

"Được!" Ta gật đầu, dường như nhìn thấy hy vọng vẫy tay ở phía trước.

Hoàng đế, hoàng thượng, vương gia, giáo chủ, tướng quân, sát thủ, tài tử cái gì, mau cút xa cho ta.

die»█ndٿa♥nl«equ»yd█«o♠n

Ta vừa nghĩ như vậy, A Tam ở trong xe bỗng nói: "Ta cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta."

Ta nghe xong, quay đầu nhìn về phía sẹo ca: "Ngươi cảm giác được sao?"die»█n◘dٿanl«♠equ»yd█«on

Hắn do dự một hồi lâu mới nói: "Không phải là người, là một con quạ, nhìn về phía sau là thấy. Tuy rằng không biết vì sao nó muốn đi theo, nhưng ta cảm thấy tình huống như vậy thật quỷ dị, tuy nhiên, bây giờ còn chưa phát hiện nó có ác ý gì không."

Ta nhìn về phía sau: "Ta cảm thấy nó rất hận ta, nhưng ta cũng rất hận nó."

Dường như đã nhận ra tầm mắt của ta, con quạ này đột nhiên bay về phía ta, nó bay lại nhưng không mổ ta trước mà mổ ngựa của chúng ta. Ngựa bị mổ vào mắt, nhanh chóng phát cuồng, tung chân nhảy loạn.

A Tam ôm Lục Trúc vào trong lòng, sẹo ca cũng nắm lấy tay ta: "Chúng ta nhảy xuống xe, xe ngựa sắp lật rồi."die»█nd♥ٿanl«equ»yd♣█«on

Ta gật đầu, sẹo ca ôm lấy eo ta, mang theo ta nhảy xuống dưới. Chân ta vừa chạm đất, sẹo ca lại vươn tay bảo vệ mặt ta, con quạ mổ khiến tay hắn bị thương, máu chảy ra. Hắn vung tay áo, muốn đuổi con quạ đi, nhưng con quạ lại vô cùng nhanh nhạy, sẹo ca vung nhiều lần cũng chưa đuổi được nó đi.die»♥ndٿanl«e♥qu»yd«♣o0n

Tình huống này quá kỳ quái, cho dù đây là loài chim có cánh, bằng năng lực của sẹo ca cũng không thể không bắt được.

"Không được, không biết vì sao ta không muốn bắt nó." Sẹo ca đột nhiên nói.

"Ta cũng vậy tiểu thư, không biết vì sao cảm thấy không thể làm hại nó."

"Ta cũng vậy." A Tam cũng nói.

Ta nhíu mày, phỏng đoán nào đó bỗng xuất hiện trong đầu ta: "Quên đi, chúng ta chạy mau." Ta quay đầu, bỏ lại sẹo ca, chạy tới phía trước. Ta muốn nhìn xem, mục đích của nó có phải là ta hay không, nếu thật sự là ta. . .

Ta chạy không nhanh bằng sẹo ca, hắn nhanh chóng đuổi theo, bắt lấy tay ta: "Đừng chạy loạn."

"Ngươi mới không cần chạy loạn, cũng đừng bắt lấy ta, ngoan ngoãn cho con quạ kia cắn vài cái, để ta có cơ hội chạy thoát!" Lời này của ta thật ích kỷ, nhưng sẹo ca không buông tay ta, nắm tay ta chạy về phía trước, thậm chí hắn còn không nhìn ta một cái.

"Thật sự không chịu nổi, không phải bảo ngươi đừng bắt lấy ta sao!"

"Một mình ngươi chạy không thoát được."

"Đầu óc ngươi hỏng rồi phải không? Ngươi rõ ràng ta không phải là người tốt, ngoan ngoãn ngăn lại con quạ kia cho ta. Cho dù ngươi luôn luôn đi theo ta, ta cũng sẽ đá văng ngươi." Ta cần ở một mình cùng con quạ kia một chút, tại sao lúc này sẹo ca lại cố chấp như vậy? Nam nhân trên thế giới này đều thích hoa trắng hồn nhiên thiện lương, chán ghét nữ nhân ác độc, chẳng lẽ thiết định bị phá hủy rồi sao? Cho dù vậy, trên thế giới này ta và sẹo ca cũng có quan hệ huyết hống, cũng không nên như vậy.♥die»ndٿanl♣«equ»yd«♥on♥

Có lẽ sẹo ca không muốn nhiều lời cùng ta nữa, hắn ôm ngang ta chạy về phía trước. Ta nghe thấy hắn kêu lên vài tiếng, xem ra là bị con quạ hung tàn kia mổ trúng.

Ta thở dài: "Mục tiêu của nó là ta, ta phải nói chuyện cùng nó." Ban đêm đúng là bất tiện, cả người đen của nó thật bất lợi với chúng ta.♥die♥»ndٿanl«♠equ»♥yd«on♥

"Ngươi cho rằng mình là cái gì? Quạ có thể nói chuyện cùng ngươi?"

"Tin tưởng ta được chứ?!"

"Vậy bắt đầu nói đi." Sẹo ca thở dài, mặc cho con quạ kia mổ vào lưng mình. Hắn không làm gì được con quạ kia, cũng chỉ có thể mặc con quạ kia làm bị thương.

Ánh mắt ta phức tạp nhìn sẹo ca, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.die»◘█ndٿanl◘«equ»yd█"♥on

"Con quạ kia đang ra sức đẩy chúng ta về phía trước, phía trước là vách núi đen, ta tin rằng kia không phải là con quạ bình thường."die»◘█ndٿanl«eq♠u»yd█«on

"Nó đương nhiên không phải, bởi vì nó là. . ." Lời này muốn nói ra ngoài như thế nào? Hơn nữa lời ta nói sẽ có người tin sao? Ta nhíu mày, đứng bên cạnh vách núi đen.

Lúc này Lục Trúc và A Tam đã bị bỏ rất xa, chỉ có con quạ đuổi sát chúng ta không tha.

Sau khi dừng lại, sẹo ca ôm ta vào trong lòng, quay đầu nhìn về phía con quạ kia, hiện tại hắn vẫn không có cách đả thương nó. Ta ra sức đẩy tay sẹo ca, đi về phía vách núi đen, con quạ kia dừng lại, đứng cách đó không xa nhìn ta.♥die»ndٿa♠nl«equ»yd«♥on♥

Ta nói với nó: "Ngươi muốn ta nhảy xuống có phải không?"

Con quạ nghiêng đầu nhìn ta, không nói gì.

Ta lui về phía sau một bước, đá vụn bên vách núi đen bị ta đạp xuống.

Con quạ vỗ cánh, dường như biểu đạt nó thật vừa lòng.

Sẹo ca muốn tới kéo ta, lợi sợ làm ta ngã xuống, đành phải đuổi con quạ kia đi. Hắn chậm rãi tiến tới, tay lại không vung xuống được.

"Đây là vì sao?"

"Ngươi đừng động." Ta ngăn lại sẹo ca, lại nói với con quạ kia: "Ngươi buông tha ta được không? Ít nhất ta cũng là nhân vật tồn tại vì ngươi, có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy không?"die»nd♠ٿanl«equ»y♥d«on

"Ngươi là trụ cột của thế giới này, không thể tùy ý làm bậy, ngươi nhảy xuống cũng không chết, phải đi theo con đường mà ta sắp đặt."♥die»♣ndٿanl«e♠qu»yd«♠on♥

Con quạ biết nói thật kinh sợ được chứ! Được rồi, ta cũng không bị dọa, ngược lại cảm thấy, quả nhiên là như thế này. Nó muốn lấy thân phận của mình để ép ta sao? Thật là khôi hài.die»nd♣ٿanl«equ»yd«o♠0n

"Ngươi nói nhảm sao? Là mẹ ruột thì sẽ không làm như vậy."die»nd◘ٿanl«equ♠»yd«o0n

Con quạ bay lên trước: "Ngươi sẽ nhận được hạnh phúc cuối cùng."

Gần như bị X chết, hạnh phúc cuối cùng? Nếu đây là hạnh phúc trong lòng nàng ta, ta có lí do để hoài nghi tâm linh nàng ta quá vặn vẹo.

"Nếu ngươi không làm theo lời ta, thế giới này sẽ sụp đổ vì hành vi của ngươi, người ngươi quen biết sẽ dần chết đi."

"Ngươi thật để mắt ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì bọn họ mà làm chuyện như vậy sao? Nếu cuối cùng bọn họ sẽ như vậy, ta sẽ tự tay giết bọn họ, còn hơn là nghe lời ngươi."

"Đây là có chuyện gì?" Sẹo ca sốt ruột hỏi ta.

Ta bình thản nhìn hắn nói: "Về sau sẽ nói cho ngươi, nhưng bây giờ còn không phải lúc." Nói xong, ta lại nhìn về phía con quạ: "Bọn họ không thể đả thương ngươi, nhưng ta có thể."

Con quạ không hề sợ sự uy hiếp của ta, mở miệng nói: "Ngươi không thể giết ta, không có mẫu thân, nữ nhi cũng không tồn tại, trừ khi ngươi muốn chết. Thế giới này do ta khống chế, mà ngươi, phải đi lên đường mà ta sắp đặt!"

Ta bật cười: "Do ngươi khống chế? Một con quạ nho nhỏ? Đúng là vì ngươi không thể làm gì được ta nên mới xuất hiện như vậy, ngươi vừa xuất hiện đã bại lộ nhược điểm của mình. Nói cho ngươi biết, ta không sợ chết, ngươi đừng hòng ta chịu khống chế của ngươi, hiện tại ta muốn ngẫm lại xem nên nướng ăn ngươi hay là nấu chín, yên tâm đi, thân là nữ nhi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi khó ăn."

"Sao ngươi có thể ác độc như vậy!" Con quạ vỗ cánh, thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ.

"Bởi vì ngươi không cho ta cơ hội làm người tốt, ta cũng không muốn xấu xa như vậy, tại sao ta phải làm hại người khác mà không có lí do nào? Là ngươi sắp đặt. Hiện tại ta chỉ muốn làm một người xấu có tự do, không bị ngươi khống chế."

"Ngươi không có lựa chọn, ta sẽ thu lại bản tính của ngươi, cho ngươi biến thành Bách Lý Vô Sắc chân chính." Con quạ nói xong, giương cánh bay về phía ta. Sẹo ca nhân cơ hội kéo ta vào lòng hắn, con quạ mổ trúng đầu hắn. Hắn choáng váng, ngã xuống phía dưới, ta vội vàng bắt lấy tay hắn, nhào vào bên cạnh vách núi đen.

Sức yếu như ta tất nhiên không kéo được người nặng như hắn, hắn hơi mở mắt ra, kỳ quái nhìn ta.

"Không phải là ngươi không biết ta là ai đấy chứ?"die»█ndٿanl«?equ»y•d█♠«on

Hắn lắc lắc đầu: "Biết, ngươi mau đi." Hắn nói xong, lộ ra động vật màu đen hắn cầm trong tay: "Vừa rồi bắt lấy nó, cả người ta đều tê liệt rồi." die»ndٿanl«equ»yd«o0n

Con quạ bị nắm chặt, phẫn nộ hét lớn: "Vai phụ, mau thả ta ra, ra tay với ta, ngươi muốn biến mất vĩnh viễn sao?"die◘»ndٿanl«eq♠u»yd«o0n

"Ngươi sẽ chết, sẹo ca." Ta bất đắc dĩ nói với hắn.

"Tuy rằng nghe không hiểu rốt cuộc các ngươi đang nói gì, nhưng ta nghĩ rằng đó là chuyện rất qua trọng, yên tâm đi, tai họa lưu ngàn năm, ta không tin ta sẽ chết, ngươi buông tay."die»█ndٿanl«equ»yd█«on

Thấy bộ dáng này của hắn, ta đột nhiên nở nụ cười: "Ta sẽ không chết, sẹo ca, về sau đừng tìm ta, cho dù thấy ta, cũng phải làm bộ không quen." Ta nói, nhảy xuống, không hề do dự buông tay sẹo ca. Đây là lần thứ hai ta nói như vậy với hắn, nhưng tâm tình lúc này lại hoàn toàn bất đồng.die»ndٿanl«equ»yd«on

Hi vọng hắn còn sống, hơn nữa, hiện tại mới chỉ là bắt đầu.d1e»ndٿanl«equ»yd«on

Con quạ nôn nóng xuất hiện trước mặt ta, chắc là kịch tình thay đổi tạo thành ảnh hưởng khiến nó sợ hãi.đượcchuyểnngữbởiSulli

Tác giả này dường như không có tác dụng gì, nếu nó muốn cho ta gặp những người khác, ta sẽ đi gặp. Chỉ sợ, đến lúc đó bọn họ sẽ không phải đều yêu ta, mà là đều hận ta tận xương. Gửi thanks
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...