Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh

Chương 22:


Chương trước Chương tiếp

Trans: Cola
“Đây là đồ của đàn anh Quan thật sao?” Nhan Thư nhìn bảo tháp cỡ lớn dựng bên cạnh, vẫn không dám tin.
Hứa Bùi với lấy hộp kính, mở ra rồi đáp: “Chứ còn gì nữa?”
Nhan Thư tặc lưỡi, “Đàn anh Quan đúng là...” Từ “ngốc” đã chực chờ bên môi, Nhan Thư lại cảm thấy không ổn, vội vàng đổi sang tính từ khác: “Thông minh lắm tiền.”
Có điều cô vẫn chưa nghĩ thông, “Nhưng sao anh ấy lại viết tên của anh nhỉ? Với cả —”
Đang muốn tìm hiểu đến cùng, lại bị giọng nói lạnh nhạt của Hứa Bùi cắt ngang: “Nhan Thư.”
“Hả?” Nhan Thư ngước mắt nhìn anh.
Hứa Bùi đứng bên cửa sổ, thảnh thơi tựa vào mép bàn làm việc, một chân hơi gập lại, sống lưng cong cong, chuyên chú ngắm nghía chiếc kính gọng vàng trong tay mình.
Mấy giây sau, anh ngẩng đầu lên.
Ngón cái và ngón trỏ cầm gọng kính, gác lên sống mũi, ánh mắt thấp thoáng nét cười đặt trên người cô cách tròng kính mỏng, “Em đến đây để thảo luận với anh chuyện này à?”
“Hở?”
Hứa Bùi nhấc cổ tay lên, hai ngón tay chụm lại khẽ chỉ vào mặt đồng hồ hai cái, “Phải học rồi.”
- -
Tuy nói là phải học rồi nhưng trên thực tế, nửa tiếng sau họ vẫn chưa vào chủ đề chính.
Nhan Thư ngồi bên bàn làm việc, trước mặt chất đầy nước ép xoài, cá khô chiên giòn cùng vô số đồ ăn vặt đủ loại sắc màu mà cửa hàng dưới lầu đưa đến.
Cô nhón một miếng bánh quy ngọt bỏ vào trong miệng, ăn một cách thỏa mãn, “Anh nói, mấy cái nước ép xoài và đồ ăn vặt này ngày nào cũng được đưa đến đây đúng giờ sao?”
Hứa Bùi tựa vào ghế da, thong thả lật sách, “Ừ, đãi ngộ của phòng làm việc.”
Nhan Thư nhìn khắp xung quanh một vòng.
Phòng làm việc này bày trí khá gọn gàng, trong một căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông đặt mấy bàn ghế làm việc đơn giản, ngoài ra không còn bất cứ đồ trang trí nào khác, tràn đầy phong cách nam thẳng.
Quả thực không giống một nơi có những đãi ngộ chu đáo như thế này.
Nhan Thư thật lòng cảm thán: “Nhìn không ra đó.”
Cô đang chậm rãi ăn cá khô, vui vẻ lảm nhảm với anh mấy câu, thì nhìn thấy mấy ngón tay thon dài thò qua trước mặt, khẽ gõ xuống bàn làm việc.
Cô ngước mắt, lập tức chạm mắt với Hứa Bùi.
Anh khẽ nhếch môi, “Nói đi, em định trì hoãn đến mấy giờ?”
Nhan Thư: “...”
Kế hoạch câu giờ thất bại, Nhan Thư đành trưng ra khuôn mặt bí xị, chậm rì rì giở trang thứ nhất ra. Cô nhìn chằm chằm vào công thức trong sách như đang đọc sách trên trời, cố gắng tập trung sự chú ý nhưng đầu óc cứ trôi đi tận đâu không chịu nghe theo điều khiển nữa.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, phát hiện anh chàng phía đối diện đang khoanh tay, nhăn mày, nhìn mình bằng vẻ đau đầu khó xử.
Nhan Thư chột dạ cúi đầu nhìn sách, giả bộ mình rất là nghiêm túc, gật gù liên tục tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Nhan Thư.”
“Hửm?” Cô thể hiện dáng vẻ khiêm tốn, hiếu học, “Sao thế ạ?”
Hứa Bùi trầm ngâm một lúc mới nói: “Em cầm ngược sách rồi.”
Nhan Thư: “...”
Cô tự mình giận mình, gập sách lại, “Không diễn nữa!” Sau đó cô tựa cằm lên chiếc bàn làm việc màu đen một cách ấm ức, “Môn Toán của em tệ đến mức nào, anh còn không biết sao!”
Hứa Bùi hơi bất ngờ, không nói câu gì mà trái lại còn bật cười.
Kể cũng phải.
Lần đầu tiên được “diện kiến” năng lực tính toán của cô, anh vẫn chưa học tiểu học. Lúc đó anh không thích sống ở thành thị với những tòa nhà cao tầng mọc san sát, mà chỉ thích về quê, theo đuôi ông cụ nhà anh đi tản bộ.
Quãng thời gian đó anh rất mê trò Sudoku*, ông cụ bèn cố ý ra mấy đề sodoku kỳ quái cho anh làm.
*Sudoku, ban đầu có tên gọi là Number Place là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9 (Wikipedia)
Mới đầu, anh có thể giải ra trong vòng mấy phút, về sau đề bài càng ngày càng khó, những chướng ngại mà ông cụ sắp đặt cũng cực kỳ cổ quái, thời gian giải đề của anh càng ngày càng kéo dài.
Dù là như vậy, anh vẫn duy trì tỉ lệ chính xác 100 %, khiến ông cụ vừa hài lòng vừa đau đầu.
Duy chỉ có một lần, anh đã gặp phải thất bại.
Lần đó ông cụ lại đưa ra một yêu cầu kỳ quặc, lấy danh nghĩa rèn luyện sự tập trung của anh, bắt anh phải giải xong đề ở nơi ồn ào nhất.
Anh chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức mang theo đề ra bờ sông ngồi.
Nơi ồn ào nhất, chẳng phải chính là chỗ này hay sao.
Nhóc mũm mĩm kia suốt ngày dẫn theo mấy cái đuôi của mình, nô đùa ở chỗ này. Có lúc anh ngồi ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng nô đùa ở nơi này vọng lại từ xa, chứ đừng nói là ngồi ở nơi này.
Chỉ số tiếng ồn lớn hơn bao giờ hết.
Khả năng tập trung của anh trước giờ vẫn cực kỳ tốt, dù có ngồi trong chợ anh cũng có thể ngồi im không nhúc nhích, chỉ có điều nhóc mũm mĩm kia rất biết cách giày vò người ta.
Vừa mới nhìn thấy anh, cô hoàn toàn không chút do dự bỏ rơi đám đuôi nhỏ của mình, hớn hở lượn lờ quanh anh, tíu tít không ngừng.
Ngày hôm đó chiến lợi phẩm của cô nhóc rất nhiều, cô đắc ý xách từng thùng cá nhỏ của mình đến trước mặt anh rồi khoe: “Anh Hứa Bùi, anh xem em câu được nhiều cá nhỏ chưa nè. Em đếm cho anh xem nhé! Một, hai, ba, bốn...”
“Á không đúng không đúng! Một, hai, ba, bốn, năm... Ai da con cá này, mày đừng động đậy mà!”
“Em đếm lại nhé, một, hai... em đếm xong rồi, tổng cộng có mười con! Ý, để em kiểm tra lại một lần, một, hai, ba...”
Cô không ngừng đếm bên tai anh, mà vẫn không đếm nổi. Hứa Bùi chỉ cần nhìn thoáng trong thùng của cô một cái rồi nói: “Tổng cộng chín con.”
Cô nhóc mũm mĩm lập tức nhăn nhó, “Sao lại là chín con cơ chứ, rõ ràng em vừa mới đếm xong, là mười còn nhé!”
Hứa Bùi: “Là chín con.”
Nhóc mũm mĩm: “Là mười con!”
“Chín con.”
“Mười con!”
“...”
Hứa Bùi thật không thể hiểu nổi, vì sao một đáp án chỉ cần nhìn qua một cái là biết được ngay, mà anh không thể nói lại cô nhóc này vậy nhỉ?
Anh nhíu mày tranh cãi với cô một lúc lâu, mới ý thức được mình đến đây để giải đề sudoku.
“Được rồi, nhóc nói bao nhiêu con thì là bấy nhiêu con.”
Anh cúi đầu, dù cô lải nhải gì cũng không ngó ngàng tới cô nữa.
Có điều, lúc anh đi nộp bài tập, lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ông mình: “Sao cháu lại điền số chín vào chỗ này? Không thể nào, lỗi sai như thế này từ lúc cháu lên ba đã không mắc phải nữa rồi!”
...
Hứa Bùi duỗi tay, nhéo vào mi tâm.
Anh khẽ gập sách lại, “Như này đi, hôm nay không giải đề bài, chúng ta nói về tác dụng của Toán học. Bạn Nhan, em cảm thấy Toán học có hữu ích không?”
Chỉ cần không phải làm đề, Nhan Thư lập tức phấn chấn hẳn lên, “Dĩ nhiên là có ạ, mỗi một môn học đều có ích, mà Toán lại là nền tảng của những môn học khác. Nói từ góc độ lý luận, nó còn quan trọng hơn bất cứ môn nào khác.”
Hứa Bùi bật cười, “Chuẩn bị bài không tệ.”
Khi Nhan Thư đắc ý nhưng vẫn không quên nịnh nọt anh: “Tất nhiên rồi, nếu không thì làm sao dám phỏng vấn đội của anh chứ?”
Hứa Bùi lại bật cười một lần nữa, “Vậy em còn nhớ cái câu anh đã nói vào lúc đấy không?”
Nhan Thư là học sinh dốt Toán nhưng dính dáng đến chuyện phỏng vấn, viết bài thì trí nhớ của cô cực kỳ tốt, cô suy nghĩ mấy giây rồi trả lời: “Toán học có ích, nhưng không chỉ có ích. Là câu này sao?”
Hứa Bùi gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.
Anh ngả người ra sau, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng ánh lên vẻ ung dung, “Toán học vào thời cổ đại của nước ta vẫn luôn dẫn đầu thế giới. Người xưa cũng phát minh ra rất nhiều phương pháp tính toán vĩ đại, chẳng hạn như cách đo góc Pitago, thuật toán Pi của Lưu Huy... dùng để đo đạc đất đai, tính toán trọng lượng, số liệu thống kê, đây đều là những hữu ích của Toán học. Cùng lúc đó, Toán học Hy Lạp cổ cũng nhanh chóng phát triển, chúng rất thú vị, khác hoàn toàn khác với phương hướng nghiên cứu của chúng ta, cái mà họ nghiên cứu là...”
“Toán học vô dụng?”
“Có thể nói như vậy,” Hứa Bùi khẽ cười một tiếng, “Nhưng nói đúng hơn là Toán học trên phương diện tinh thần. Cũng có thể nói, cái họ nghiên cứu là trời sao trên đỉnh đầu, cái chúng ta nghiên cứu là mặt đất dưới gót chân. Lãng mạn và hiện thực, hai phương hướng khác biệt, em thích cái nào hơn?”
Nhan Thư ngẫm nghĩ một hồi, miễn cưỡng chọn một cái: “Lãng mạn.”
Dù gì những vấn đề cụ thể như tính số gà và thỏ trong chuồng, bể bơi vừa xả nước vừa bơm nước, và cả Tiểu Minh và Tiểu Hồng sẽ gặp nhau sau mấy phút, đã khiến cô đau đầu từ tiểu học đến tận cấp ba.
Hứa Bùi gật gù.
Anh mở sách ra, đẩy sang chỗ cô, “Được, theo như em nói, hôm nay chúng ta sẽ học Toán học lãng mạn.”
Toán học lãng mạn?
Nhan Thư cúi đầu nhìn một lúc, cả người lập tức cảm thấy khó chịu.
Ủa, đây chẳng phải cái trang cô vừa mới đọc hay sao!!!
Đi đường vòng một vòng lớn như vậy, là để khiến cô chủ động đề xuất học cái này sao?
- -
Không thể không nói, Hứa Bùi giảng bài vô cùng hay.
Anh có đủ sự kiên nhẫn, lại không chê khả năng học Toán dở ẹc của cô, lúc nào cũng có thể biến những công thức nhìn có vẻ phức tạp kia thành những ví dụ đơn giản.
Sau khi được anh giảng giải bằng lời lẽ dễ hiểu, Nhan Thư hoảng hốt nhận ra mình cũng học được rất nhiều. Nhưng tiếc rằng trời sinh cô đã không ưa môn học này, chịu đựng được một lúc cô lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Sợ bị Hứa Bùi phát hiện, cô gắng gượng mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, đầu óc đã dính lại như đống hồ nhão từ lâu.
“Sự lãng mạn trong Toán học còn rất nhiều...” Hứa Bùi nghĩ ra một ví dụ, hỏi cô: “Câu chuyện về René Descartes và công chúa Thụy Điển, em đã nghe bao giờ chưa?”
Nhan Thư cố tỏ ra nghiêm túc, gật đầu: “Nghe rồi.”
“Công chúa Thụy Điển say mê với Toán học, đã mời Descartes làm thầy giáo của nàng ấy, hai người...” Hứa Bùi ngước mắt lên, nhìn vào mắt cô gái phía đối diện, “Hai người sớm chiều kề cận, không lâu sau đã nảy sinh tình cảm.”
“Rồi sao nữa?”
Hứa Bùi lược bỏ đoạn không quá quan trọng ở giữa, “Sau đó Descartes đã viết cho nàng một lá thư, trong thư không có một chữ nào, chỉ có một chuỗi công thức.”
Nhan Thư cố gắng chống mắt lên, “Hử?”
“r=a(1-sinθ)” Giọng Hứa Bùi rất khẽ khàng, “Đây là hàm số hình trái tim Descartes nổi tiếng.”
Ánh mắt của anh bắt lấy cô.
Ánh nắng chiều thu chiếu xiên vào phòng, rơi trên đỉnh đầu của cô gái, phủ một lớp nắng vàng ươm mỏng manh lên gương mặt nhỏ nhắn vốn đã chói sáng của cô.
Có vẻ cô không nghe rõ, cho nên mới ghé đầu lại gần anh một chút.
Khoảng cách giữa hai người bị cô rút ngắn đột ngột, chóp mũi của hai người chỉ còn cách nhau hai mươi centimet.
Anh gần như có thể nhìn rõ sợi lông măng nhỏ xíu trên gương mặt cô.
Yết hầu anh chuyển động, giọng nói trầm thấp: “Ông ấy đã giấu tâm ý của mình vào trong dòng công thức.”
Cô gái trước mặt không nói gì, lại nghiêng người về phía trước một lần nữa.
Động tác rất chậm.
Ngón tay của Hứa Bùi hơi siết chặt lại.
Một giây sau, anh lại thấy cô từ từ nhắm mắt lại, đầu ngả một cái, gục xuống mặt bàn.
Hứa Bùi: “...”
- -
Nửa tiếng sau.
Nhan Thư áy náy chống má, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã ngủ gật như thế nào.
Hình như lúc đó cô đang buồn ngủ muốn chết, vậy mà Hứa Bùi lại nói về cái công thức cô nghe không hiểu, thoắt một cái cô chẳng còn nhớ được gì nữa, cứ như bị thôi miên vậy.
Lúc tỉnh ngủ, trên người cô đang đắp một chiếc áo khoác rộng rãi.
Hứa Bùi chẳng nói chẳng rằng, cầm cốc đi rót nước.
Quay về, ngồi xuống, cất lời: “Tiếp tục chứ?”
Nhan Thư: “...”
Cô lại cố gắng kéo dài thời gian, “Thầy Hứa, em cũng muốn uống nước.”
Hứa Bùi đứng dậy, định lấy hộ cô chiếc cốc dùng một lần.
Nhan Thư xua tay, “Vậy thì lãng phí quá, hay là em xuống dưới mua một cốc nhé, dù gì sau này cũng thường xuyên đến đây mà.”
Cô chỉ muốn tìm đại một cái cớ mà thôi, không biết có bị Hứa Bùi vạch trần hay không, ai ngờ anh gật đầu như có điều suy nghĩ, “Được, đi sớm về sớm.”
Nhan Thư lập tức mừng rơn.
Đang phi như bay ra ngoài cửa, cô lại nghe thấy một tiếng “choang” chói tai.
Cô ngoảnh đầu lại, lập tức nhìn thấy chiếc cốc rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Cô vội vàng đi lộn trở lại, “Không bị thương chứ?”
Hứa Bùi nhìn tay mình, lắc đầu, “Không, nhưng cốc bị vỡ rồi.”
“Đành phải đi siêu thị cùng em vậy.” Anh lấy áo khoác mắc trên lưng ghế, mặc vào rồi nói: “Đi thôi.”
- -
Ra khỏi cửa, Nhan Thư mới nhớ ra mình vẫn khoác áo khoác của Hứa Bùi.
Cô hơi ngại vòng lại một lần nữa, đành mặc tạm vậy.
May là, có một siêu thị ở ngay bên dưới.
Nhan Thư đẩy xe để đồ, phấn chấn đi vào bên trong, không còn một chút dấu hiệu buồn ngủ nào.
Hứa Bùi chỉ vào xe để đồ, tỏ vẻ không hiểu: “Chỉ mua một cái cốc thôi mà phải dùng xe to như này ư?”
Nhan Thư quay đầu lại, cười tít mắt, “Ai bảo chỉ mua mỗi một chiếc cốc? Đến thì cũng đã đến rồi, không chất đầy xe hàng này thì sao xứng với công sức chúng ta đến đây một chuyến!” 
Hứa Bùi: “...”
Anh nhìn theo bóng lưng cô gái vui vẻ tung tăng đi khỏi đó, đang định đi theo, khóe mắt nhác thấy tấm biển ở bên cạnh, bước chân chợt khựng lại.
Nhan Thư đi đằng trước một lúc lâu, trong xe hàng đã để mấy túi đồ ăn vặt, đột nhiên phát hiện ra hình như Hứa Bùi không đi theo cô.
Cô băn khoăn một hồi, cuối cùng vẫn bỏ túi khoai tây chiên xuống, vừa đẩy xe hàng, vừa xoay qua xoay lại nhìn khắp xung quanh để tìm người.
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh ở trước quầy đồ khuyến mại.
Trên gian hàng ở bên cạnh anh xếp đầy chậu nhỏ đủ loại sắc màu, trên cái chậu nằm tít trên cùng dán một tấm bìa lớn màu đỏ.
Trên bìa viết mấy chữ lớn nguệch ngoạc màu đen bằng bút lông.
Vợ chồng mới cưới, mua 1 tặng 1.
Khi Nhan Thư đi đến, dì bán hàng đang giới thiệu với Hứa Bùi, giọng điệu cực kỳ đon đả: “Hoạt động này này hời lắm cháu ạ, chao ôi, nhiều cặp vợ chồng trẻ mang theo sổ đăng ký kết hôn đến tham gia lắm!”
Hứa Bùi ưỡn thẳng sống lưng thon gầy mà thẳng tắp, tư thế hiên ngang.
Anh mặc áo khoác màu lam nhạt bên ngoài áo thun màu trắng, quần đen, chân mang giày thể thao.
Cách ăn mặc sạch sẽ thoải mái này càng khiến anh trông giống thiếu niên hơn.
Dì bán hàng quan sát anh từ trên xuống dưới một lúc, “Có điều dì thấy cháu trẻ như vậy, chắc là chưa kết hôn đâu nhỉ? Hoạt động của bọn dì yêu câu rất nghiêm ngặt, không có sổ đăng ký kết hôn là không tham gia được đâu!”
Nhan Thư hé môi, đang định gọi Hứa Bùi đi thì lại thấy anh chàng nào đó chậm rãi móc ví tiền, lấy một quyển sổ màu đỏ ở bên trong ra.
Anh cầm quyển sổ nhỏ, đưa đến trước mặt dì kia, thấp giọng hỏi một cách bình thản: “Là cái này ạ?”
Dì bán hàng trố mắt nhìn một lúc, nở nụ cười không thấy ông mặt trời đâu: “Ôi chao, cậu nhóc này hành động nhanh thế không biết!”
Hứa Bùi cũng cười theo, “Đủ chưa ạ? Nếu chưa đủ thì vợ cháu còn một sổ nữa.” 


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...