Hàn Đình nhíu mày nhìn Sơ Hạ một lúc, rồi hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"
Sơ Hạ nhìn cậu, lặp lại lần nữa: "Tôi nói tôi thích cậu ấy, nghe rõ chưa?"
Hàn Đình càng nhíu mày hơn: "Cậu thích cậu ta, cậu thích cậu ta cái gì?"
Sơ Hạ nói: "Thích cậu ấy đẹp trai, thích cậu ấy cao ráo, thích cậu ấy giỏi giang, cái gì cũng biết, dù ở trường học hay điểm thanh niên trí thức đều sống rất thoải mái."
Hàn Đình nhìn chằm chằm Sơ Hạ một lúc, rồi nói: "Cậu chỉ nhìn những thứ bề ngoài đó thôi, cậu đã nhìn thấy tính cách và con người cậu ta chưa? Cậu thích cậu ta, cậu ta có thích cậu không? Loại người ích kỷ, tự cao tự đại, không coi ai ra gì như cậu ta, cậu ta sẽ thích cậu sao?! Những cô gái xinh đẹp hơn cậu đã từng bày tỏ thiện cảm với cậu ta còn ít sao, cậu ta đã từng cho ai sắc mặt tốt?"
"Tôi không quan tâm." Sơ Hạ nhìn thẳng vào mắt Hàn Đình, vì trời tối nên nhìn không rõ lắm, cho nên khi nói chuyện cô càng thêm mạnh mẽ, càng thêm khí thế, càng thêm kiên định.
Hàn Đình tức đến mức muốn nổ tung.