Đêm tối mù mịt. Gió lạnh tê tái.
Cùng với tiếng tù và từ xa vọng lại, tiếng reo hò long trời lở đất cùng với tiếng vó ngựa ầm ầm đột nhiên ngừng lại. Khắp nơi đột nhiên có một sự yên tĩnh khác thường. Đợt tấn công như sóng gió hăi hùng của kị binh mà mọi người chờ đợi đã không tới. Bọn họ lao đến như nước lũ, nhưng cũng biến đi như không khí vô hình.
Dưới ánh trăng mờ lạnh lạnh, tất cả tướng sĩ quân Hán nhìn nhau, đối mặt với vùng đất hoang trống rỗng mờ mịt chẳng biết phải chuẩn bị những gì.
Hạ Hầu Đôn tay cầm thương chậm răi nói: "Tám trăm lưu khấu đang làm tṛ hề gì đây?"
Đôi mắt hẹp của Tào Tháo thoáng tỏa ra ánh lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Rơ ràng là chúng nghĩ quân sĩ chúng ta mệt mỏi, nên bày ra là kế quấy nhiễu đối phương! Giờ chia toàn quân làm hai đội, một đội giữ trận đề pḥng. Một đội quân không cởi giáp, quần áo không tháo đai lưng, cho nghỉ ngơi ở trong trận. Chỉ cần trận hình không loạn thì kỵ binh địch không có cơ hội thừa dịp xông vào. Cuối cùng ai chết vào tay ai, cũng chưa biết được".
Hạ Hầu Đôn ông ổng đáp: "Tuân lệnh, mạt tướng liền đi sắp xếp."
Tào Tháo nhảy xuống ngựa, cùng Trần Cung, Tŕnh Dục hai người ngồi yên lặng. Tào Nhân hộ vệ một bên vội vàng cởi áo khoác trên người, rồi khoác lên người Tào Tháo. Tào Tháo cũng không khách khí, đem áo khoác trùm lên người. Thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái hơn rồi quay sang hai người Tŕnh Dục, Trần Cung bên cạnh nói: "Đêm tối bất lợi cho việc hành quân, cứ đợi trời sáng rồi tính."
Tŕnh Dục, Trần Cung nói: "Chủ công anh minh."
Tào Tháo nói: "Ta chỉ lo lắng về hai người Diệu Tài, Nhạc Tiến không biết bây giờ như thế nào?"
Tŕnh Dục suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chủ công chớ lo. Hạ Hầu Uyên, Nhạc Tiến đều trí dũng song toàn. Quân cướp đều không phải là địch thủ, lúc này chắc đã đánh bại quân cướp đang trên đường tới đây".
Trần Cung nói: "Vẫn còn có một khả năng".
Vẻ mặt Tŕnh Dục biến đổi, tán đồng nói: "Ý của Công Thai là Hạ Hầu, Nhạc Tiến hai vị tướng quân có thể dẫn quân về chiếm lại Trường xă?"
Trần Cung nói: "Đúng vậy".
Tào Tháo cũng tán đồng: "Nếu có thể chiếm lại Trường xă, đoạt lại lương thảo trang bị thì quân ta không phải lo nữa".
Trần Cung nói: "Đề pḥng vạn nhất, cần phải phái người tới Lưu Duyện châu cầu viện."
Tào Nhân tình nguyện nói: "Chủ công, mạt tướng xin đi".
Tào Tháo nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói: "Tử Hiếu có thể chỉ huy quân tinh binh bản bộ phá vòng vây ở phía tây, rồi mới vòng lên phía bắc đến Trần Lưu."
Tŕnh Dục nói: "Chủ công có thể phái đội tinh binh nhỏ liên tục quấy nhiễu địch, có thể làm chúng rối loạn, chờ đến khi quân địch hỗn loạn. lúc tám trăm lưu khấu không đề pḥng thì Tử Hiếu tướng quân lại chỉ huy tinh binh đột phá phía tây. Có thể thành công."
Tào Tháo gật lấy gật để, trầm giọng nói: "Trọng Đức nói rất đúng, Lý Điển đâu?"
...
Mã Dược nhảy xuống ngựa ngồi trên băi cỏ. Duỗi thẳng hai chân ra, vươn vai để hóa giải nỗi mệt nhọc cực độ suốt một ngày cưỡi ngựa chạy vội. Con người cuối cùng cũng chỉ là máu thịt mà không phải kim cương! Quân Hán của Tào Tháo mệt nhọc, tám trăm lưu khấu của Mã Dược cũng cảm thấy mỏi mệt như vậy.
"Chu Thương."
Chu Thương vội bước lên hai bước, đứng trước mặt Mã Dược trầm giọng nói: "Có mạt tướng."
Mã Dược nói: "Lập tức truyền lệnh toàn quân, binh không cởi giáp, ngựa không tháo yên, cứ vậy nghỉ ngơi. Đợi khi trời sáng đã lại sức thì sẽ thu thập quân Hán của Tào Tháo".
"Tuân lệnh."
Chu Thương lĩnh mệnh đi.