“Cái gì”. Ai lý Khắc Tư thét lên một tiếng kinh hãi, lập tức từ trên ghế sô pha đứng bật dậy, dụi điếu thuốc trên tay: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là công chúa Phỉ Lỵ Á”.
Trong nháy mắt sắc mặt Ai Lý Khắc Tư liền trở nên khó coi, quát một tiếng kinh người: “Một lũ ngu xuẩn”.
Dứt lời liền đi ra bên ngoài.
Vào gian phòng, đúng là không thấy một bóng người nào.
“Cô ta rốt cuộc đã làm cái quái gì chứ?”
Nổi giận đùng đùng bước ra khỏi gian phòng, vừa đúng lúc đụng phải Phỉ Lỵ Á, nhìn vị công chúa cao quý với dáng người quyến rũ, Ai Lý Khắc Tư chất vấn: “Cô mang cô ấy đi đâu rồi?”
“Ai Lý Khắc Tư, anh phải biết em là vị hôn thê của anh, em không cho phép trong lòng anh có người khác”. Phỉ Lỵ Á cao giọng nói, mỗi một nụ cười hay một cái nhăn mày đều tỏa ra khí chất quý tộc cao quý.
“Cô biết cô ấy là ai không?”
Phỉ Lỵ Á gật đầu, tất nhiên là cô biết.
“Cô biết cái rắm”. Tức giận mắng một tiếng: “Cô ấy là người phụ nữ của Trung tướng Đồng Trác Khiêm, cô biết tôi dùng cô ta để trao đổi cái gì không? Con mẹ nó, rốt cuộc cô đã làm ra việc ngu xuẩn gì rồi”.
Phỉ Lỵ Á kêu lên một tiếng: “Cô ta không phải Roman Nghê?”
Thì ra cô cho rằng như thế. Ai Lý Khắc Tư hỏi: “Cô ta đâu?”
Trong lòng bắt đầu chột dạ, Phỉ Lỵ Á giơ cánh tay nhỏ bé lên chỉ chỉ: “Ném xuống biển rồi”.
Trong nháy mắt đó, Ai Lý Khắc Tư có một loại kích động muốn té xỉu, cho dù Đồng Trác Khiêm có thích cô gái kia hay không, trong bụng cô ta cũng đã có con của hắn, nghĩ đến đây, hắn thật muốn đánh cái cô gái tự cho là đúng trước mắt này một trận.
Nhưng mà, hắn không thể.
“Cô chờ hưởng thụ cơn giận dữ của Đồng Trác Khiêm đi”.
Dứt lời, nghiêng người bước qua Phỉ Lỵ Á: “Lập tức nhổ neo, rời khỏi biển Nhật Bản”.
Ngay vừa lúc lời của hắn vừa dứt, thân thuyền ầm một tiếng bắt đầu lắc lư, sắc mặt Ai Lý Khắc Tư biến đổi lớn, ngay lập tức xông ra ngoài.
Trên bầu trời, mấy chiếc máy bay chiến đấu lượn vòng vòng, mũi hướng xuống nổ súng không ngừng.
Đuôi thuyền đã bị phá hủy, khói bốc lên mù trời.
Phục Linh bị tiếng đạn pháo làm cho thức giấc.
Tỉnh dậy, thấy mình đang ở trên phi cơ, Đồng Trác Khiêm ngồi bên cạnh, phi công đang chăm chú lái, lượn một đường cũng không gây ra chút dao động nào.
Vẻ mặt Đồng Trác Khiêm lạnh lùng, mang theo tia sáng lạnh lẽo, vừa thấy Phục Linh tỉnh lại, lập tức ôm cô để lên đùi, sờ sờ cái trán của cô, hỏi: “Trong người còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Gương mặt ngàn năm không đổi sắc của Mạnh tiểu thư rốt cuộc cũng đỏ bừng, ấp úng nói: “Không có....”.
Một bàn tay to lớn đưa xuống bụng cô xoa xoa, vẻ mặt Đồng thiếu gia trở nên dịu dàng: “Chuyện khi nào vậy?”
Phục Linh sửng sốt: “Gì?”
“Là hỏi em có thai lúc nào?”
Im lặng hỏi trời, Mạnh tiểu thư nhất thời áy náy nói: “Không có, là gạt người thôi”.
Trong nháy mắt, không khí xung quanh bỗng trở nên đông lạnh, giọng nói lạnh buốt của Đồng thiếu gia vang lên.
“Không cần phủ nhận, anh không trách em, mặc dù việc này là ngoài ý muốn, nhưng đó là con của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm”.
Lời nói này!
Mẹ nó, thật làm người ta ấm lòng.
Nhưng mà, thật sự là không có mà.
Lời đang chuẩn bị nói ra, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Đồng thiếu gia, nhất thời không dám nói câu nào.
“Đồng thiếu, thật không có”.
“Nói nhảm nhiều quá”. Chân mày cau lại, Đồng thiếu gia nghiêm túc xoay cả người cô lại, để cho cô đối mặt với đôi mắt thâm sâu như hố không thấy đáy, khiến cho Phục Linh có chút thất thần.
“Chuyện này, cả quân doanh đều biết, bao gồm cả cha em, nhưng em không cần ngượng ngùng, anh đã nói, không trách em”.
Cái gì? Cha mình cũng biết? Lần này phiền phức lớn rồi.
Nhưng mà, người này rốt cuộc nghe có hiểu lời của mình không, không phải sợ anh trách, anh phải hỏi tôi có đồng ý hay không chứ?
Giơ bàn tay phải đã lâu năm quen cầm súng nhẹ nhàng lau trán cho cô, Đồng thiếu gia nhẹ giọng nói: “Nghe lời anh nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều”.
Là anh suy nghĩ nhiều thì có, Mạnh tiểu thư nghĩ ở trong lòng, đành im lặng, yên lặng ngủ.
Máy truyền tin chợt vang lên âm thanh sóng điện từ, sau đó truyền đến giọng nói trong trẻo của Tề Tiểu Chấn.
“Báo cáo thủ trưởng, đã tiêu diệt toàn bộ quân địch, phá hủy thuyền, nhưng có ba người nhảy xuống biển chạy thoát, tạm thời chưa tìm thấy bóng dáng”.
Gương mặt anh tuấn của Đồng thiếu gia lạnh lẽo: “Dùng ra-đa tìm kiếm, hai người kia nhất định là chủ mưu, bắt sống cho tôi”.
“Dạ”.
Tắt máy truyền tin, Đồng Trác Khiêm liền nhắm mắt dưỡng thần.
Phục Linh lắc lắc cánh tay của anh hỏi: “Đồng thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?”
Mở mắt lườm cô một cái, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, ôm lấy Mạnh Phục Linh, bất ngờ hôn lên môi cô, trằn trọc khát khao, mạnh mẽ cuồng nhiệt.
“Nếu như em dư thừa sinh lực như vậy, chúng ta cùng làm chuyện khác”.
Dứt lời, tăng thêm lực trên môi, bàn tay bất ngờ chụp lên bộ ngực mềm mại của cô, dùng sức vuốt ve, khiến cho Phục Linh thở gấp một hơi, động tác của Đồng thiếu gia càng thêm kịch liệt, Phục Linh vội vàng lấy tay ngăn cản: “Có người mà”.
Lời nói này? Không phải có ý rằng ở chỗ không có ai, anh muốn làm gì cũng được sao? Đồng thiếu gia tất nhiên cũng nghĩ ra ý này, ngọn lửa trong mắt càng bùng cháy dữ dội.
Cúi xuống hôn một lần nữa: “Hắn không dám nhìn”.
“Anh có thể đừng cầm thú như vậy được không?”. Gầm lên một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực Đồng thiếu gia, đi đến một chỗ cách xa thật xa ngồi xuống.
“Được lắm”. Hừ lạnh một tiếng, khóe môi Đồng thiếu gia nâng lên một nụ cười quỷ dị: “Trở về xem anh trừng trị em thế nào!”