Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 122: Người bị cắt cho tấm ảnh!


Chương trước Chương tiếp

Cận Tử Kỳ trở về phòng không bao lâu, Ngu Thanh Kiều đã mang theo hành lý đến đây.

Không đợi Cận Tử Kỳ có bất kỳ sự an bài nào, Minh quản sự đã bảo người giúp việc đem hành lý của Ngu Thanh Kiều chuyển vào gian phòng sát vách, đối mặt với sự kinh ngạc của Cận Tử Kỳ, Minh quản sự chỉ là cung kính mà gật đầu: "Thiếu gia đã dặn dò qua."

Cận Tử Kỳ sợ run lên, Ngu Thanh Kiều cũng đã cười hì hì ôm lấy cô: "Chị họ thật sự là có phúc khí!"

Một người thoạt nhìn đối với điều gì cũng không thèm đếm xỉa tới, người đàn ông lúc nào cũng cần người hầu hạ, nhưng có thể vì cô mà trở nên chu đáo và tinh tế, chỉ sợ bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không có biện pháp không động dung.

Có lẽ bởi vì Tống Chi Nhậm không có ở nhà, bữa cơm tối trên bàn ăn cũng chỉ có Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều.

Hai chị em tắm rửa xong lại cùng nhau trốn ở trong chăn tán gẫu, đến khi cơn buồn ngủ đánh tới, Cận Tử Kỳ nhìn nhìn đồng hồ trên tường, thế nhưng đã hơn mười giờ tối.

Nếu như có xe về đến, phía trước rèm cửa sổ cũng sẽ bị đèn xe chiếu sáng, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thấy có chút ánh sáng nào.

Tống Kỳ Diễn vẫn chưa về, Thanh Kiều buồn ngủ nên trở về phòng của mình, Cận Tử Kỳ cầm lấy điện thoại di động đang do dự có nên gọi cho hắn một cú điện thoại hay không, cửa phòng đã bị nhẹ nhàng gõ vang.

Trước cửa sổ sát đất một chùm ánh sáng chợt loé, Cận Tử Kỳ vội vàng xuống giường, mặc áo khoác rồi qua mở cửa.

Cô trước khi lên lầu đã nói qua với Minh quản sự, nếu như Tống Kỳ Diễn trở lại thì thông báo cho cô một tiếng.

Ở cửa là một người làm nữ, được Minh quản sự phái đi lên, "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại."

Cận Tử Kỳ vội vã nói một tiếng cám ơn lập tức đi xuống lầu, mới vừa đi xuống cửa cầu thang, đã nghe thấy tiếng cười nói hào sảng của Tống Chi Nhậm, đi tới thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh đang đỡ Tống Chi Nhậm uống đến say khướt đi vào trong.

Về phần Tống Kỳ Diễn, cô ra bên ngoài mới được hai bước, thì nhìn thấy ở cửa lầu chính có một chiếc Volvo đang đậu, cũng không phải là chiếc Maybach sáng nay Tống Kỳ Diễn đã lái đi, cửa xe ghế lái phụ hơi mở, dường như cô thấy được Tống Kỳ Diễn.

Hắn nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế ngồi, một tay che lấy huyệt thái dương, gương mặt màu lúa mạch có chút hồng, hiển nhiên uống không ít rượu, đến lúc cô đến gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Một người thanh niên vòng qua đầu xe, dìu Tống Kỳ Diễn ra ngoài, đối với Cận Tử Kỳ có chút ngại ngùng mà cười một tiếng: "Đây là chị dâu phải không? Tống thiếu và Tống đổng uống hơi quá chén, ba của tôi bảo tôi đưa họ về."

"A, cám ơn anh." Cận Tử Kỳ nói cám ơn, rồi đưa tay đón Tống Kỳ Diễn.

Thanh niên kia không lập tức buông Tống Kỳ Diễn ra: "Không có chuyện gì, chị dâu, tôi đưa Tống thiếu vào đi thôi."

Cận Tử Kỳ thì không hề từ chối, nhưng Tống Kỳ Diễn lại híp đôi con ngươi đen say ngà ngà mà trở nên mông lung, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì đã níu lấy tay của cô lại, không để ý thanh niên đang dìu đỡ mình, lập tức kéo Cận Tử Kỳ vào trong ngực.

Một người lớn mà cứ dựa vào cô giống như một đứa bé, cái đầu chôn ở bên cổ của cô, hết làn này đến làn khác gọi bà xã.

"Bà xã...... Anh không uống say, không tin em ngửi ngửi thử xem." Nói xong, thì cúi đầu muốn hôn Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ bị hắn làm cho vừa xấu hổ vừa giận, quay đầu tránh khỏi sự quấy rầy của hắn, vừa giơ tay lên che lấy cái miệng đầy rượu của hắn, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, nắm tay của cô hôn từng chút một.

Cảm giác ẩm nóng mang theo chút ngứa khiến cho đôi má cô ẩn ẩn phiếm hồng nghĩ muốn quăng hắn ra nhưng chống không lại sức lực đàn ông của hắn.

"Ha ha, Tống thiếu và chị dâu tình cảm thật tốt!" Thanh niên kia hâm mộ mà nhìn sang họ.

Cận Tử Kỳ kéo kéo khóe miệng, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên vung tay của người thanh niên ra, không để cho anh ta dìu đỡ, thân hình có phần lay động ôm lấy Cận Tử Kỳ thật chặt,, đôi mày thanh tú nhíu chặt đối với thanh niên kia quát lên: "Không cho phép đánh chủ ý lên vợ tôi!"

Người thanh niên lúng túng thoáng nhìn Cận Tử Kỳ, bởi vì Tống Kỳ Diễn bất thình lình cảnh cáo mà không biết làm sao.

Cận Tử Kỳ vội vàng đưa tay vòng ở thắt lưng Tống Kỳ Diễn, phòng ngừa hắn ngã nhào: "Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"

Sau đó đối với thanh niên kia áy náy mà cười cười, "Khiến cho anh phải chê cười rồi."

Người thanh niên lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: "Không sao, Tống thiếu chẳng qua là uống nhiều quá."

Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác, chợt giận tái mặt, hai tay bưng mặt của cô, xoay đầu của cô lại, gằn từng chữ một mà giáo dục: "Cận Tử Kỳ, không thể cười như vậy với đàn ông biết không?"

Cận Tử Kỳ không muốn tranh luận với hắn, lập tức giao hắn cho người giúp việc đỡ lấy, "Dìu thiếu gia vào đi thôi."

Người giúp việc gật đầu một cái, đỡ Tống Kỳ Diễn nghiêng trái nghiêng phải đi vào, Cận Tử Kỳ mới vừa nhấc chân, sau lưng người thanh niên lại đột nhiên gọi cô lại: "Chị dâu, Tống thiếu quên gì đó ở trong xe."

Cô kinh ngạc nhìn, thì thấy người thanh niên từ chỗ ngồi phía sau mang ra ngoài một cái hộp bằng giấy.

Là món điểm tâm ngọt của Phúc Hạ Lâu, mới cầm đến gần đã ngửi thấy mùi thơm của đậu đỏ.

"Chị dâu, Tống thiếu đối với chị thật tốt, uống say rượu còn không quên muốn đem cái này về."
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...