Hồi Ức Của Một Linh Hồn
Chương 35
Nếu như tibu cảm thấy bình yên và thanh thản bao nhiêu, khi nằm trong căn phòng tồn tại sự hiện diện của sunny trên từng centimet vuông thì khi rời khỏi căn phòng đó, tibu càng đau buồn và khó chịu bấy nhiêu.
Tibu không muốn rời xa nó chút nào, mà thật ra bây giờ cũng đã khác rồi, tibu đã chấp nhận được những cái sự thật đó... hình như trải qua mọi chuyện càng gian nan khó khăn bao nhiêu thì con người càng mau trưởng thành bấy nhiêu.
Bỏ qua tất cả, điều mà tibu muốn bây giờ là chuyện gì đã khiến sunny trở nên như thế này và làm sao để sunny có thể trở lại bên cạnh mình như trước kia.
Trước khi rời phòng sunny, tibu không quên quay lại hôn lên bức ảnh của sunny đang treo trên tường,như là đính kém bao nhiêu nỗi nhớ dành cho sunny, mà hình như nó là một điều vô nghĩa và chẳng bao giờ trở thành hiện thực được.
Chậm rãi bước xuống dưới nhà, tibu nghe rõ mọi người nói chuyện, chợt tibu dừng lại khi mọi người bắt đầu bàn tán về sunny. Tibu nghe thấy tiếng Linh:
- Ủa sao sunny bữa nay lạ lắm cô, con gọi điện thoại mà không nhớ ra con là ai luôn. Mà con có làm gì để sunny ghét đâu, con là bạn thân nhất của sunny mà.
Rồi mẹ sunny chỉ ậm ừ cho qua, nhưng khi mấy đứa kia ra ngoài chơi, chỉ còn lại một mình Linh và mẹ sunny thì mẹ sunny mới mở lời với Linh mà không biết trên cầu thang, tibu đang ngồi trên đó.
- Cô cũng coi Linh như là con của mình nên mới kể Linh nghe, mà coi đừng nói ai nhe
- Dạ, có chuyện gì mà sao nghe có vẻ nghiêm trọng vậy cô?
- Con có biết là quãng thời gian vừa từ Đl xuống sài gòn, thằng T nó đâu có buông tha cho con sunny nhà cô, nó bày hết trò này đến trò khác, đâu cho sunny học và bắt đầu cuộc sống mới.
Còn sunny nhà cô thì suốt ngày ủ rủ và rầu rì, nhiều khi cả tuần không mở miệng nói một lời, nó chẳng thèm quan tâm đến thằng T làm gì với nó, nó chỉ ngồi trong phòng hết ngày này đến ngày khác, nhiều khi không ăn không uống.
- Ủa sao vậy cô, mà sao giờ sunny lại như vậy?
- Cô hỏi nó tại sao, nó không chịu nói gì cả. Mà cô biết chắc cũng do cái thằng tibu thôi, hình như hai đứa nó yêu nhau quá rồi. Con có biết không, lúc mới xuống ngày nào nó cũng đợi cô không để ý là lén ra ngoài để đòi trốn lên đl, thời gian đầu lúc nào cô cũng phải ở bên cạnh nó, coi chừng và chăm sóc cho nó như một đứa trẻ..
Mẹ nào mà không thương con, nhưng cô chỉ muốn tốt cho nó mà thôi, nếu nó ở đl thì không thể nào có tương lai được, rồi mọi người sẽ nghĩ ra sao.
- Sao giờ sunny lại như vậy ạ?
- Rồi cô nhận ra một điều, nó không thể nào quên được, không thể nào bắt đầu cuộc sống mới con à. Cứ như thế cô sợ nó không sớm thì muộn rồi cũng trở nên điên loạn mất. Ông nó là người Chăm, mới nói với cô là đem nó vô Phang Rang, gặp thầy Chăm để chữa.
Vậy là cô đem nó vô đó cả tuần, nhờ thầy cúng rồi làm đủ cách, giải hạn cho nó, rồi xóa hết những điều đau buồn cho nó, xóa hết kí ức của nó lúc ở đl. Cho nó uống thuốc, uống bùa rồi nhiều thứ nữa. Phải hơn nửa năm rồi đó con à, tháng nào cô với nó cũng phải vào đó một lần để nó uống thuốc của thầy cho, lúc nào cô cũng khóc lóc năn nỉ nó để đi cùng cô, nhiều khi phải cứng rắn để bắt nó đi, nó cũng khổ tâm lắm nhưng mẹ nào không thương và muốn tốt cho con...
Lúc đầu thì tưởng không có tác dụng nhưng đến một thời gian sau thì con sunny nhà cô dần dần cũng tươi tỉnh hẳn ra. Đến bây giờ cô cũng phải tin.
- Thật hả cô, hèn gì coi gọi điện thoại cho nó mà nó lạ lắm.
- Chỉ tội cái thằng tibu, cô thấy nó còn thương con Ny nhà cô nhiều lắm.
- Dạ …
…
Nhẹ nhàng bước trở về phòng của sunny, tibu không nói gì và giả bộ như vẫn ở trên đó từ nãy đến giờ. Rút lấy một điếu thuốc ra hút, tibu ngồi trước ban công và suy nghĩ... điếu thuốc tàn cũng là lúc tibu lấy điện thoại ra :
- Long hả, tao có chuyện gấp cần mày giúp.
- Nói đi tibu, quan trọng lắm hả?
- Ừ quan trọng như chuyện hôm bữa tao nhờ mày, bây giờ mày kiếm dùm tao thằng bạn nào đó ở Tháp Chàm, sau đó kiếm dùm một ông Thầy hay bà Thầy nào đó nhà, gấp dùm tao nhen. 1 tuần nữa về đl là tao đi luôn nha. Với lại mày chuyển khoản cho tao mượn 2 triệu để vô là tao đi Phan Rang luôn.
- OK men, chuyện nhỏ, cứ yên tâm, đến lúc mày vô là có tất cả thông tin mày biết. Mà có chuyện gì vậy?
- Cũng liên quan đến chuyện hôm bữa tao nhờ mày, gặp tao kể sau nha. Giờ tao đang bận. Bye men
- Ok bye bro
Tibu không bao giờ tin vào những chuyện mình vừa nghe, dù thế nào cũng không bao giờ thay đổi quan điểm đó, nực cười, đời có những chuyện đó sao? Ừ con người sẽ quên, khi con người muốn quên thôi. Còn sunny, điều tibu cần biết là vì lý do gì mà sunny lại xử sự với tibu như bây giờ...
…
Trở về khách sạn Nhân và Vinh rủ tibu đi nhậu vì thấy tibu sau khi qua nhà sunny trở về có vẻ khá buồn. Ba thằng không ra quán vì theo ý của tibu, thế là mua chai rượu trắng với mấy hột đậu phộng. Ngồi với nhau sương sương rồi thì tibu nói với Nhân và Vinh:
- Biết tại sao tao lại kêu mua rượu về nhậu trong khách sạn ko? Vì cái này đây. khà khà. Rồi tibu rút từ trong ví ra một bọc nhỏ.
- Ủa tưởng bỏ rồi mà mày. Nhân lên tiếng
- Đèo, thì bỏ rồi nhưng mình đang đi chơi mà mày, tự thưởng cho nhau đi chứ. Lâu rồi tao không được cười, hôm nay làm trận cười sảng khoái đi. he he. TIbu trả lời
- Ừ ừ tibu nói đúng đó mày. Vinh thêm vô
Thật ra không phải tibu đầu độc gì anh em, nhưng đêm hôm đó thấy Nhân, Vinh, Tibu cười với nhau quá vui vẻ, ai cũng năn nỉ tibu đòi hút rồi ngồi tám với nhau bể bụng chơi thành ra mười mấy thằng làm loạn cái khách sạn như cái nhà thương điên ) nói chuyện thì chẳng ai hiểu, chẳng có nội dung đôi lúc cứ nhìn nhau rồi tự nhiên ôm bụng cười cả tiếng đồng hồ, nhưng điều quan trọng là mọi người thấy vui, ôi đúng là cái thời sinh viên. Vui thật... nhưng không bao giờ quay trở lại....haizzz
Jenny luôn có những hành động kì kục, nhưng đôi lúc lại đặc biệt và đáng yêu.Cái cách mà jenny xuất hiện, nó luôn bất ngờ và chẳng bao giờ đúng lúc. Tối hôm đó khi tibu đang và mấy đứa đang ngủ say thì jenny gọi liên tục. Phải đến cuộc gọi thứ 4 thì tibu mới bắt máy
- a.. lô... sao giờ này chưa ngủ em? Anh đang mệt lắm
- Em thích bây giờ anh phải nói chuyện với em đó, lêu lêu.
- Thôi anh ngủ đây
- Ây, khoan nè. Anh mở mail ra đọc đi, em mới gởi mail cho anh đó. Đọc liền bây giờ đi, năn nỉ anh đó.
- Sáng mai anh đọc, anh giờ mệt lắm jenny à, thuốc mới tan nên anh mệt kinh khủng.
-Tibu, anh hư quá đi mà. Muốn bị em hun phải không. Hôm nay anh nhớ chị sunny nhiều lắm phải không?
- Anh ngủ đây.
- Hun em rồi em cho anh đi ngủ
- Ừ, Jenny ngủ ngon nhé...
…
- Ừ thôi không giỡn nữa, anh ngủ ngon nhé tibu. Mai nhớ đọc mail của em. alô tibu... tibu... sao anh ngủ nhanh vậy... buồn ghê, em chỉ muốn nói là em sẽ gặp anh ở Huế thôi, vì em đang ở đó mà... em nhớ anh !