Hai người tận lực lui về phía sau, khiến trong lòng Lưu Thiên Minh có chút tư vị không đúng, nhưng anh vẫn đem tâm tình không vui nổi lên đè ép xuống, dù sao hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
"Đều ở đây a?" Lưu Thiên Minh giả vờ điềm nhiên như không đi đến cạnh hai người.
"Ừm? Anh tra được gì sao?" Lực chú ý của Vũ Văn thoáng cái tập trung đến Lưu Thiên Minh bên này.
"Thi thể Cố Thanh trông thấy trong văn phòng Bồ Viễn đã không thấy nữa!"
"A?" Cố Thanh mở to hai mắt, chẳng lẽ hao tổn tâm cơ mới tìm được manh mối lại bị chặt đứt? "Anh xác nhận thật sự không thấy nữa sao? Anh hình như không nhìn thấy được cái kia mà?"
"Tôi quả thật nhìn không thấy, nhưng tôi dùng chân đem mỗi nơi có thể đi trong văn phòng Bồ Viễn đều giẫm lên một lần! Vũ Văn, cậu đối với thi thể mất tích có ý kiến gì không? Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện chúng ta tìm thấy ra thi thể?"
Vũ Văn cúi đầu trầm tư, cũng không đáp lời.
Lưu Thiên Minh lại quay đầu nhìn Cố Thanh: "Đúng rồi, Cố Thanh, cô có biết một nữ nhân tên là Tống Xảo Trĩ không?"
"Không biết. . . . . ." Cố Thanh lắc đầu.
"Ừm, cô mới đến nơi này vài ngày, không nhận ra cũng bình thường, nữ nhân này từng là chủ nhiệm tài vụ của Đằng Long các cô, nhưng hiện tại đã mất tích!"
"Mất tích?" Cố Thanh bỗng sờ không được ý nghĩ, "Cái đó và chúng ta có quan hệ gì a?"
"Đây có khả năng cùng việc cô muốn điều tra có liên quan!" Lưu Thiên Minh đem tình hình khi mình điều tra hồ sơ nhân viên nghỉ việc phát hiện được và chuyện trông thấy trong văn phòng Bồ Viễn đại khái nói một lần.
Cố Thanh đối với chuyện ảnh chụp giấu dưới khung ảnh Bồ Viễn có chút khiếp sợ, tuy nói nhóm nhân viên bình thường phía dưới thích loan truyền bậy bạ chuyện xấu của ông tổng, nhưng quản lý cấp cao chân chính thường xuyên tiếp xúc với Bồ Viễn đều lén lút đồng ý Bồ Viễn là trượng phu mẫu mực, Bồ Viễn và vợ Văn Linh cảm tình luôn rất tốt, hơn nữa có một đứa con gái đáng yêu Bồ Dao, Cố Thanh vẫn cho rằng gia đình này bền vững. Giờ nửa đường lại lòi ra một Tống Xảo Trĩ, là nhân vật như thế nào đây?