Người hầu nhìn trái nhìn phải, “Kỳ lạ... tiểu nhân rõ ràng vừa bảo hai thị vệ tới đây để xem xét tình hình mà, sao ngay cả hai thị vệ kia cũng biến mất rồi.”
Phụng Minh nghe vậy khẽ nhìu mắt, ông ta rảo một vòng quanh sân viện, sau đó vẫy tay gọi một thị vệ khác,
“Bao vây sân viện này lại cho ta.”
Nhạn Hồi lập tức dùng khuỷu tay nhẹ huých Thiên Diệu, nhỏ giọng thì thầm: “Chút nữa ta sẽ thu hút chú ý của họ, ngươi nhân lúc sân viện này còn chưa bị bao vây hoàn toàn, mau đi tìm sừng rồng của ngươi đi.”
Nhạn Hồi nói rất tự nhiên, thật ra Thiên Diệu cũng sắp làm quen với an bài kiểu này, vì hiện giờ Nhạn Hồi có pháp lực, nàng mạnh mẽ hơn hắn một chút, dễ ứng phó với tình huống phiền phức hơn, bởi vậy chuyện nguy hiểm hơn đương nhiên phải giao cho nàng.
Nhưng nghĩ kỹ, thật ra chuyện này chẳng phải lẽ đương nhiên, kẻ mạnh vốn không cần phải dấn thân vào nguy hiểm vì kẻ yếu, Nhạn Hồi làm vậy vì nàng muốn làm, nàng muốn... bảo vệ người khác.
Hay đúng hơn là bảo vệ hắn.
Thiên Diệu cụp mắt.
Tuy nhiên Nhạn Hồi đã độn thổ ra ngoài, thoáng chốc đã đáp xuống góc Đông Nam của sân viện, vừa khéo ngược với hướng của nơi này, nàng cười to: “Tìm ai vậy, tìm ta hả?”