- Tiểu Mạn, cháu không phải đang làm việc sao?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh hiền lành:
- Thế nào, nhớ bà nội à?
- Đúng vậy, bà nội, cháu rất nhớ bà.
Trong giọng nói của Liễu Vân Mạn mang theo chút hương vị làm nũng.
- Nha đầu kia, chỉ biết lừa bà, nếu thật sự là nhung nhớ sao không về thăm? Đừng nói là không có thời gian đấy nhé, từ chỗ cháu lái xe về nhà chỉ mất một giờ mà thôi.
Trong giọng bà lão mang theo vài phần trách móc.
- Bà nội, cháu biết lỗi rồi, cháu sẽ về thăm bà nhanh thôi.
Liễu Vân Mạn nũng nịu nói, ánh mắt có hơi buồn bã. Đúng vậy, nàng nên quay về thăm bà nội, nếu không vài tháng sau sẽ chẳng còn cơ hội.
- Tiểu Mạn, lúc này cháu tìm bà, có phải có chuyện gì không?
Bà lão khẽ thở dài, vì vậy chủ động hỏi, cũng coi như biết rõ cháu mình, khoảng thời gian này nếu không có chuyện quan trọng thì Liễu Vân Mạn sẽ không bao giờ gọi điện thoại về nhà.
Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó khẽ hỏi:
- Bà nội, bà đã nghe qua Nghịch Thiên Bát Châm chưa?
- Xoảng!
Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh một chiếc ly rơi xuống đất, ngay sau đó Liễu Vân Mạn chợt nghe thấy một âm thanh được đề cao một trăm tám mươi độ, bên trong còn có chút run rẩy:
- Ngịch Thiên Bát Châm sao? Tiểu Mạn, ai nói cho cháu biết Ngịch Thiên Bát Châm?
- Bà nội, bà...Bà làm sao vậy?