Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 164: Ngoại truyện 2: Thiếu Kỳ
Khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo chút ưu sầu, một tay chống lên má trầm tư ngắm nhìn khung cảnh vắng lặng trong sân. Cô gái với mái tóc xoăn đen giống như một tinh linh lạc lõng ngồi ở đấy.
Một người đàn ông lạnh lùng đứng sau lưng nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, một tay đút túi quần thong thả bước đến trước mặt cô.
Trước mắt trở nên tối sầm, cô gái nâng mắt lên nhìn, "Em là ai?" Cô không biết mình đã hỏi người đàn ông trước mặt câu này bao nhiêu lần. Đáp án nhận được từ người đàn ông này trước giờ đều là vẻ mặt đấy, tựa tiếu phi tiếu nhưng không hề cho cô một câu trả lời.
Đôi mi thanh tú nhẹ nhướng lên, "Em là ai?" Cô gái khẽ nói, giống như tự hỏi chính mình. Sợ hãi giữ chặt lấy tay áo Thiếu Kỳ, "Em là ai?"
Thản nhiên liếc mắt nhìn đôi tay nhỏ bé đang giữ lấy tay mình, Thiếu Kỳ ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay vuốt vuốt tóc cô nhìn rất dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ mở lần đầu cho cô một đáp án, "Em là Hắc Điệp!"
Nghe vậy, cô gái khẽ nhíu mày, "Hắc Điệp?" Khẽ lên tiếng rồi vội lắc đầu, "Em không thích! Em có thể đổi một cái tên khác không?" Trong giọng nói có chút khẩn cầu.
Thiếu Kỳ nhìn vào đôi mắt cô, thời khắc này trong mắt anh không giấu nổi một tia hàn ý, chậm rãi nói, "Em là Hắc Điệp. Nhớ lấy, em không có bất kỳ cái tên nào khác!"
"Nhưng..." Cô vừa định phản bác thì bị tia hàn ý trong mắt anh dọa sợ không dám lên tiếng.
Thiếu Kỳ thưởng thức vẻ sợ hãi của cô, bàn tay di chuyển trên đầu cô giống như đang vuốt ve thú cưng, "Chỉ có nghe lời mới có thể sống sót, hiểu không, Hắc Điệp!"
Tuy rằng không hiểu hết những lời anh nói nhưng Hắc Điệp vẫn nhu thuận gật đầu, "Vâng, em biết rồi!"
Giờ phút này, cả thế giới của cô chỉ có anh là người thân duy nhất. Anh là người để cô nương tựa, là bầu trời của cô, nhưng, cô chỉ là thú cưng hoặc có thể đến làm thú cưng cũng không xứng.
Dưới gốc cây đằng kia, bốn người cả nam và nữ nhìn thấy cảnh trước mắt, không khỏi thở dài.
Điện khó hiểu hỏi Vũ, "Rốt cuộc thì tiên sinh muốn làm gì? Vì sao lại không giết cô ta ngược lại lại còn cứu cô ta chứ?" Phải, cô gái ngây thơ vừa rồi chính là người đã chết Hắc Tiêu Hàm.
Vũ lắc đầu, "Tôi cũng không biết." Cô cũng rất thắc mắc, tại sao tiên sinh lại không giết cô ta mà lại muốn cứu cô ta. Anh sao lại làm thế.
Chỉ có Phong và Lôi không lên tiếng. Điện lại khó hiểu, "Các cậu đang nghĩ gì vậy?"
Phong và Lôi nhìn nhau, Phong chậm nói, "Các cậu thấy cô ấy có quen không?" Cô ấy chỉ là người giống với Hắc Tiêu Hàm, "Nếu tôi nhớ không nhầm, cặp mắt kia tôi đã thấy ba lần, khuôn mặt kia cũng từng thấy mười lăm lần! Hơn nữa..." Anh bỗng cười thần bí, "Từ khuôn mặt cô ấy có thể thấy được rất nhiều người."
Từ sự nhắc nhở của Phong lúc này bọn họ mới để ý thấy, "Phải, tôi cảm thấy khuôn mặt này rất quen. Nhưng lại chưa từng gặp bất kỳ ai có khuôn mặt giống vậy!" Vũ nghe được những lời đấy cũng thấy khó hiểu.
Phong nói tiếp, "Chúng ta lớn lên cùng tiên sinh, gần như không lúc nào rời xa cậu ấy. Có những ai xuất hiện bên cạnh cậu ấy hẳn chúng ta phải biết. Nhưng nhìn khuôn mặt này lại giống như được kết hợp từ nhiều khuôn mặt khác vậy." Điều khó hiểu là, kỳ thật từ trước đến nay anh luôn có một loại ảo giác, Thiếu Kỳ sống chỉ để đợi một người.
"Vì sao?" Vũ và Điện đồng thanh hỏi.
Phong thần bí cười, "Cứ quan sát tiếp rồi nói!" Anh cất bước đi đến trước mặt Hắc Điệp, "Hi!" Phong cười chào, "Em đang thấy buồn đúng không?"
"Anh là ai?" Hắc Điệp nhìn người đàn ông ôn nhu trước mặt, cùng với ba người đằng sau lưng anh, mở miệng hỏi, "Xin lỗi, cái gì em cũng đều không nhớ, các anh có thể nói cho em biết các anh là ai được không?"
"Anh là Phong!" Anh lần lượt chỉ vào Vũ, Lôi, Điện giới thiệu, "Vũ, Lôi, Điện!"
Cô gái chớp chớp mắt, "Vậy các anh chính là phong vũ lôi điện! Ha ha, nghe như dự báo thời tiết vậy!" Hắc Điệp che miệng khẽ cười, thấy bốn người cùng nhìn mình, cô áy náy nói, "Xin lỗi, không phải là em cố ý đâu." Le le chiếc lưỡi, cô khẽ cười xin lỗi.
Thấy bốn người họ không nói gì, cô gái khó hiểu nhìn họ, "Sao các anh lại nhìn em như vậy?" Người ở đây thật lạ. Lúc cô... tỉnh lại đã ở nơi này, ai cô cũng không biết, chỉ có anh ấy.
Anh ấy nói anh ấy tên Thiếu Kỳ, anh ấy nói chính anh ấy đã nuôi lớn cô. Anh ấy nói cô lén ra ngoài chơi vô ý bị ngã xuống sông. Anh ấy nói...
Giờ phút này trong đầu cô chỉ toàn những lời Thiếu Kỳ đã nói. Hắc Điệp nhìn bốn người họ, "Em thật sự là được anh ấy nuôi lớn sao?" Cô nghi ngờ hỏi. Trong lòng cô luôn có một giọng nói, bảo cô rời khỏi đây.
Bốn người hiểu ý không lên tiếng, bởi họ đã trông thấy Thiếu Kỳ đang từ tốn bước về phía này, khi anh đến trước mặt bọn họ thì trong mắt cô gái chỉ còn lại hình bóng của anh.
Ông chủ Thiếu Kỳ của bọn họ có đôi khi rất khó nắm bắt, thậm chí họ còn có chút nghi ngờ, tổng giám đốc có phải là hai người hay không! Bọn họ chỉ biết, lúc này anh rất nguy hiểm!
Liếc mắt châm chọc nhìn cô gái, Thiếu Kỳ nhìn bốn người, "Ngày mai dạy cho cô ấy tất cả mọi kỹ nghệ!" Anh ra lệnh.
Bốn người gật đầu, "Vâng, thưa tiên sinh!"
"Em?" Hắc Điệp chỉ chỉ vào mũi mình, "Em sẽ học cái gì?"
"Mai sẽ biết!" Thiếu Kỳ lạnh lùng nói, anh mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn Hắc Điệp, "Ngày mai, anh sẽ đến xem thực lực của em thế nào!"
Đứng trong thư phòng rộng lớn, trong không khí dường như vẫn còn sót lại mùi máu. Ngày ấy khi cô không còn hơi thở nằm trên sàn, lúc bế cô ra khỏi thư phòng, anh đã thay đổi chủ ý, anh phải cứu sống cô.
Hơn nữa, muốn cô bán mạng cho anh. Anh phải thay đổi mọi thứ của cô, đồng thời khiến hai bàn tay cô phải dính đầy máu. Phần lớn nhiệt huyết trong người đều bị loại bỏ, anh căn dặn Vũ cứu cô. Xóa bỏ mọi ký ức của cô. Thế nên mới có Hắc Điệp của bây giờ.
Ngày hôm sau.
Hắc Điệp được đưa đến một căn phòng tối đen, trong căn phòng trống trải chỉ có chỗ Thiếu Kỳ đứng phát ra một tia sáng, Phong Vũ Lôi Điện bốn người đứng đều hai bên.
Đến khi mắt cô thích nghi được với bóng tối, cô luống cuống đứng tại đấy, "Đây là đâu?" Xung quanh là một mảnh tối đen.
Vẻ mặt Thiếu Kỳ không đổi nhìn Hắc Điệp, giống như Satan nói, "Hắc Điệp!"
"Dạ?" Cô cười vang bước đến.
Thiếu Kỳ tiến đến dắt tay cô xoay người, nhìn thật dịu dàng nhưng lại rất hung dữ tà nịnh nói, "Tiểu Điệp!"
"Kỳ..." Theo trực giác cô ngẩng đầu nhìn lại bị một đôi bàn tay bao trùm mí mắt. Theo phản xạ cô muốn lùi lại, lại phát hiện bản thân bị anh giữ chặt lấy.
Một nụ hôn nhẹ dừng trên tai cô. Một cảm giác tê dại từ lưng truyền đến, mắt không thấy gì, khiến cảm giác trên thân thể thực rõ ràng. Hắc Điệp có thể cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt ve trên người cô.
"Anh..." Câu hỏi của cô lại một lần nữa bị miếng vải đen bịt kín mắt cắt ngang, trong thế giới đen tối chỉ có một đôi tay di chuyển trên người cô.
Hắc Điệp cắn chặt môi toàn thân cứng ngắc đứng thẳng, lại nhận được nụ cười trầm thấp của Thiếu Kỳ, "Thế nào? Sợ không? Không phải anh đã từng nói, em là do anh nuôi lớn sao?"
Cắn chặt đôi môi run run nói, "Có người..." Cô vẫn còn nhớ... trong căn phòng này vẫn còn có người.
Tiếng cười trầm khàn cùng với giọng nói tàn khốc lại một lần nữa truyền đến tai cô, "Có người càng kích thích, không phải sao?" Đôi môi nóng bỏng ngậm lấy vành tai cô trằn trọc cắn mút.
Nghe vậy, cô hoảng sợ giãy dụa thân mình nhằm thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, "Em không..." Lời phản kháng của cô bị một vật lạ chặn lại.
"Ư..." Trước mắt Hắc Điệp là một mảnh tối đen, miệng lại không thể nói được, chỉ có đôi tay di chuyển trên người cô khiến cô cảm thấy run sợ. Cô không ngừng giãy dụa muốn thoát thân, "Ưm... ưm..." Khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.
"Ha ha..." Thiếu Kỳ khẽ cười vang, lấy tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cô, "Sao vậy? Sao lại khóc?" Nước mắt nóng hổi vương trên tay anh. Anh nhẹ lau đi nước mắt bên khóe mắt cô. Nghiêng mặt liếc mắt nhìn Phong Vũ Lôi Điện, bốn người lặng lẽ ra ngoài.
Hắc Điệp không thể nói chuyện chỉ có thể ra sức lắc đầu, mắt cô không thể nhìn nhưng cô có thể cảm nhận được từng chiếc cúc trên áo đang dần bị tháo ra. Trước ngực chợt lạnh khiến cô càng thêm vùng vẫy, trong lòng ngập tràn câu hỏi vì sao.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Vì sao lại đòi hỏi ở cô nhiều đến vậy?
Vì sao lại vũ nhục cô như vậy?
Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Lúc này trong đầu cô chỉ toàn câu hỏi vì sao, bàn tay càn quấy trước ngực dường như bắt đầu di chuyển xuống lưng quần cô.
Một giọng nói như tiếng ác ma vang lên, "Cho cô nếm thử cảm giác bị người khác thưởng thức, thế nào?" Bàn tay dùng sức xé nát bộ quần áo trên người cô rồi tiện tay quăng đi.
Thiếu Kỳ lùi về sau từng bước ngắm nhìn Hắc Điệp không một mảnh vải che thân, nụ cười trên khóe môi dần tắt, thay vào đó là ánh mắt đen thâm trầm bừng cháy.
Nhận thấy người phía trước lui về sau, Hắc Điệp nhanh chóng tháo bỏ khăn che bắt, trừ trên người cô còn lại đều là một mảnh tối đen, nhìn thấy một bóng người mờ ảo, cô ôm chặt lấy thân mình xích lõa ngồi bệt xuống đất khóc.
"Vì sao?" Cô khẽ nức nở, "Vì sao lại đối xử với em như vậy..." Không hiểu vì sao, trong lòng cô xuất hiện một tia lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này khiến cô sợ hãi.
Thiếu Kỳ đứng trong góc tối lạnh lùng nhìn cơ thể xích lõa ngồi trên mặt đất, lạnh nói, "Đứng lên..." Âm thanh lạnh lẽo giống như nhấn chìm người khác trong băng lạnh.
Hắc Điệp ngồi trên mặt đất ôm chặt lấy hai gối, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình anh, "Kỳ, anh đang ở đâu?" Giọng nói nhu hòa khiến Thiếu Kỳ ẩn mình trong bóng tối có chút sửng sốt.
Trong giọng nói của cô có một loại tin tưởng mà trước nay Thiếu Kỳ chưa từng biết đến. Tiếp xúc nhiều với những kẻ tự tư, nay lại có người tin tưởng anh như vậy, cảm giác này thật xa lạ.
Nắm chặt bàn tay, Thiếu Kỳ không bận tâm đến những rung động nhất thời trong lòng lạnh giọng nói, "Đứng lên!"
Hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh bốn phía, dường như chỉ có mình cô ở đây, cô khỏa thân đứng dậy, sợ hãi vươn hai tay lần tìm đường đến nơi phát ra âm thanh, “Kỳ...”
Lui về sau ba bước lớn, trên gương mặt lạnh lùng của Thiếu Kỳ có chút thay đổi, anh hít sâu một hơi, vỗ tay một cái thật lớn. Ánh sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất luôn.
Lặng bước tới gần Hắc Điệp, lúc này bước chân Thiếu Kỳ có chút do dự. Thản nhiên xoay người, rời khỏi căn phòng tối.
Bốn người Phong Vũ Lôi Điện bên ngoài trầm mặc không nói gì, Phong tiến lên trước, "Tiên sinh, có tiếp tục hay không?"
Giống như không nghe thấy những lời Phong nói, Bàn tay Thiếu Kỳ đang nắm chặt dần thả lỏng, "Tiếp tục!" Anh lạnh lùng nói.
Chỉ là một người phụ nữ, ở đâu mà chả có!
"Vâng!" Phong không nhiều lời, dẫn theo vài người đàn ông bước vào phòng tối.
Một lát sau, trong phòng tối truyền đến tiếng phụ nữ hét chói tai, Vũ Lôi Điện kinh ngạc phát hiện toàn thân Thiếu Kỳ tản ra sát khí bức người.
Ba người nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Trong phòng tối, tiếng hét chói tai vang vọng bốn phía, bên ngoài phòng tối, trong không khí tràn ngập thứ cảm giác khiến người ta hít thở không thông.