Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 132: Tôi muốn tắm
Anh không biết tại sao anh Vân lại có thái độ kiêu ngạo như vậy, đã gặp qua nhiều loại bệnh nhân như thế, từ lâu anh đã không còn thấy xa lạ nữa. Người đàn ông nào mà chẳng co được dãn được (biết ứng phó thích hợp với hoàn cảnh cụ thể), cậu ta bây giờ thậm chí còn có hành vi ấu trĩ như vậy nữa. Ông trời ơi, anh sắp bị người đàn ông ấu trĩ này tra tấn chết rồi!
"Đưa Thi Tĩnh đến đây cho tớ!" Vân Dật Bạch lạnh lùng ra lệnh.
Lộ Dịch Nhiên trở mặt xem thường. Cậu ta coi mình như không tồn tại sao? Nhưng căn bản là người nào đó không hề để ý đến anh!
Dù thế nào Thi Tĩnh cũng không nghĩ đến cô lại bị người khác đánh ngất đưa đến trước mặt Vân Dật Bạch. Đến khi dần tỉnh lại cô đã nằm trên giường Vân Dật Bạch, mà vốn dĩ người nên nằm trên giường thì bây giờ lại không thấy đâu.
Cô đưa mắt nhìn căn phòng so với lần trước khi cô đến đây đã gọn gàng hơn. Ít nhất là đã sạch sẽ ngăn nắp.
Giống như nghe thấy tiếng cô tỉnh lại, trong phòng bỗng truyền đến tiếng Vân Dật Bạch "Tỉnh rồi à?" Âm thanh từ phía phòng tắm truyền đến. Thi Tĩnh không để ý đến, cô xoay người xuống giường muốn tranh thủ lúc anh tắm mà bỏ đi.
"Lấy quần áo cho tôi!" Giọng nói của anh lại vang lên. Thi Tĩnh khom khom người muốn bước chân rời đi, lại miễn cưỡng thu về. Cuối cùng trong lòng cô lại lo anh đi lại không tiện mà xảy ra chuyện.
Từ tủ quần áo lấy ra một bộ đi đến trước cửa phòng tắm, cô thấy may vì lần trước đã để lại mấy bộ quần áo cho anh! Cô tức giận gõ cửa, qua khe cửa đưa quần áo vào trong cho anh. "Của anh này!"
"Cô đang giễu cợt tôi đi lại không tiện sao?" Giọng Vân Dật Bạch lạnh lùng từ bên trong vọng ra, "Vào đây!"
"Anh..." Cô nuốt cơn giận vào bụng, tự nhắc nhở bản thân người bên trong là một bệnh nhân, không nên chấp nhất với anh.
"Cô có nghe thấy hay không?" Vân Dật Bạch không thấy cô trả lời, vội lớn tiếng.
"Nghe thấy rồi!" Thi Tĩnh tức giận đi vào trong nhà tắm, thấy anh ngồi bên cạnh bồn tắm lớn được hơi nước bao bọc xung quanh. Trong lòng không khỏi nổi lên một chút khó hiểu, anh ta vào đây bằng cách nào?
Nhìn cả bồn tắm tràn đầy hơi nóng. Cô không nhịn được thầm mong trong đấy tốt nhất toàn là nước nóng, cho dù không làm Vân Dật Bạch bỏng chết, cũng khiến da anh bị bỏng mới cam lòng, chỉ có điều đây chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
Thử thấy nước đủ ấm, tổng giám đốc Vân quay đầu nhìn cô, "Lại đây giúp tôi!"
Hơi thở từ miệng anh phun ra vẫn đáng ghét như vậy. Thi Tĩnh tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn tiến lên giúp đỡ anh.
Mới đi đến gần bồn tắm, lại bị vấp vào mép bồn tắm, thiếu chút nữa là ngã vào trong bồn tắm, cô vội giữ chặt lấy tay Vân Dật Bạch, mới giữ vững được cơ thể.
"Muốn tắm chung sao! Tôi cũng không ngại!" Anh không nhịn được khẽ nói. Nụ cười trên mặt khiến người khác thoạt nhìn thấy chói mắt. Tức giận đẩy tay anh ra, xoay người định bỏ đi, phía sau lại vọng đến tiếng nói của anh.
"Tôi muốn tắm!" Một chút Vân Dật Bạch cũng không thèm để ý đến sự tức giận của cô, dường như có ý muốn chống đối lại cô, cứ thế nói. Đồng thời vươn tay giữ lấy tay cô. Nói ra yêu cầu của mình.
"Tôi cũng đâu có ngăn anh tắm!" Thi Tĩnh tức giận dậm chân, thoát khỏi anh, chuẩn bị rời khỏi phòng tắm. Không đợi cô bước thêm bước nữa, cánh tay cô đã bị Vân Dật Bạch giữ chặt lấy.
Tức giận nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt này thật đẹp, mặc dù từ đẹp này dùng với một người đàn ông lại có phần hơi nữ tính. Nhưng đời này, đã định trước cô sẽ khó chống cự lại sức quyến rũ từ ánh mắt đấy.
Cô than nhẹ một tiếng, "Anh còn muốn tôi làm gì nữa?"
"Cởi quần áo cho tôi!" Vẻ mặt anh không đổi gằn giọng nói. Hoàn toàn không biết yêu cầu của mình khiến người khác kinh ngạc đến mức nào.
"Cởi..." Thi Tĩnh bị chính nước miếng của mình làm nghẹn, không nhịn được ho dữ dội. Cô không nghĩ đến, anh lại mở miệng yêu cầu cô cởi... cởi quần áo cho anh! Nói như đó là điều hiển nhiên.
Nghe thấy tiếng cô ho khan, Vân Dật Bạch nhíu mày vỗ nhẹ sau lưng cô, "Cô bị cảm sao?"
"Anh..." Thi Tĩnh không ngừng thở dốc, không hiểu anh là cố ý hay vô ý nữa, "Tôi có thể giúp anh làm bất cứ chuyện gì, nhưng không bao gồm cả chuyện cởi quần áo cho anh!"
"Cô mắc cỡ sao?" Giọng Vân Dật Bạch giống như chế nhạo người khác, "Cơ thể của tôi cô đều thấy hết rồi, không phải sao?" Anh cười tà mị nghiêng người khẽ nói bên tai cô.
"Tôi..." Thi Tĩnh do dự đứng tại chỗ, không nhúc nhích, bây giờ cô không cần ai phải nhắc cô việc này. Hình ảnh này quá sâu sắc. Cô muốn quên cũng không thể quên được!
"Sao? Cô quên rồi? Cần tôi giúp cô nhớ lại không?" Anh đưa tay ôm lấy cả người cô, bàn tay như có như không vuốt ve trên người cô.
Nghe được lời anh nói, cô lại bắt đầu cảm thấy tức giận, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không muốn nhìn vào đôi mắt khiến cô mềm lòng, "Không biết xấu hổ!" Mặc dù tức giận nhưng lại mang theo một chút nũng nịu.
Hai người đều không nhắc đến chuyện cô rời đi.
"Cởi quần áo cho tôi!" Vân Dật Bạch lặp lại.
Chần chừ hơn nửa ngày Thi Tĩnh mới vươn tay ra, giúp Vân Dật Bạch tháo thắt lưng, lôi quần áo anh ra, giúp anh tháo từng chiếc cúc áo, áo sơ mi vốn nhiều cúc như vậy, cô cảm thấy Vân Dật Bạch chỉ muốn gây khó dễ cho cô thôi.
Song cô chỉ biết thở dài, để cô mỗi ngày được giúp anh cởi từng chiếc cúc cũng tốt, ai bảo bây giờ anh là 'bệnh nhân'. Giúp anh cởi quần áo xong, nhìn anh giống như một đứa trẻ không mặc gì ngồi trước mặt cô,cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Thích nhìn 'cảnh thật' đến vậy sao!" Lâu không thấy cô có động tĩnh gì, Vân Dật Bạch không nhịn được mở miệng giễu cợt.
Nghe vậy, Thi Tĩnh kinh ngạc thở hốc, không hiểu sao trước đây cô lại cho rằng anh là một quân tử, anh ta vốn dĩ chỉ là một tên lưu manh chính cống mà thôi! Cô ép mình không bận tâm đến gương mặt đang nóng bừng, nặn ra mấy chữ, "Cũng được, dưới góc độ của một người phụ nữ mà nói, tiểu đệ của anh cũng không tệ!" Nói xong cô nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía anh, không thèm quan tâm đến tiếng cười của anh.
Cô tức giận đưa mắt trừng Vân Dật Bạch, giúp anh từ từ ngồi vào bên trong bồn. Khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười, anh ta cười... cô vì nghe thấy tiếng cười của anh mà cảm thấy rất vui vẻ.
Tên khốn khiếp!
Thi Tĩnh tức giận mắng ra tiếng.
Anh trầm giọng cười. "Cô vội gì? Lại đây giúp tôi kì lưng."
Kì lưng?!
Trong đầu Thi Tĩnh đánh ầm một tiếng, cô không quay đầu cứng ngắc nói. "Vân Dật Bạch, anh đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu!" Cô hướng phía cửa đi ra, nhưng lại bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại.
"Anh..." Lời chống cự còn chưa ra khỏi miệng, Thi Tĩnh đã bị một lực mạnh mẽ từ phía sau kéo lại.
"A..." Tiếng thét chói tai vang lên, cả người cô ngã thẳng về phía bồn tắm, nếu không có Vân Dật Bạch đưa tay giữ lấy, cô đã sớm ngã ra đấy rồi.
"Anh..." Thi Tĩnh phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, quần áo trên người cô đều bị nước bắn ra làm ướt hết, mắt hạnh trợn lên gầm nhẹ, "Vân Dật Bạch, rốt cuộc thì anh muốn sao?"
"Tôi muốn sao?" Giờ phút này trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn lại là vẻ vô tội. Anh đặt miếng bông tắm lên tay cô. "Tôi như thế này, cho dù muốn cô thế nào, cũng không làm được!"
Trừng mắt nhìn bông tắm trong tay, cô cứng họng không nói được gì. Tức giận đổ đầy sữa tắm lên bông tắm, cô bắt đầu kỳ cọ trên lưng anh.
Chẳng qua, công việc này còn vất vả hơn so với trong tưởng tượng.
Cô ngồi quỳ gối sau lưng anh, từ góc độ này tuy rằng không nhìn thấy bộ vị quan trọng của người đàn ông, nhưng toàn bộ phần lưng cứng rắn mạnh mẽ cùng với đôi chân dài cô lại nhìn thấy hết không sót chút gì.
Cô cầm bông tắm trên tay không tránh khỏi chạm nhẹ vào da thịt anh, da anh căng tràn đàn hồi, cũng có một chút hơi nóng mơ hồ truyền đến.
Thi Tĩnh hít sâu một hơi, phòng tắm vốn thông gió rất tốt, nhưng người cô vẫn đổ đầy mồ hôi, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
"Dùng sức một chút!" Vân Dật Bạch nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc từ cô, mày kiếm tức giận nhăn lại, "Cô đang làm cái gì đấy? Đánh ruồi muỗi sao? Dùng sức mà chà!"
Dùng sức? Thi Tĩnh khẽ cắn môi, dùng hết sức lực bản thân, chà chết anh, đau chết anh...
Nhưng không biết tại sao, đôi tay nhỏ bé lại không nghe theo sai khiến mà run lên...
Sau đấy, "Oa!" Thi Tĩnh một thân chật vật ngã vào trong bồn tắm, hổn hển gào lên. "Vân Dật Bạch, anh thật quá đáng!" Cô giãy dụa ngồi xuống, tóc và quần áo đều ướt hết.
Trên mặt Vân Dật Bạch vẫn là vẻ vô tội cùng nụ cười quỷ quái, "Tôi chỉ muốn dạy cô phải chà lưng thế nào mới đúng thôi."
Ánh mắt tà ác nhanh chóng nhìn qua toàn thân cô, quần áo trên người ướt hết làm lộ ra những đường cong, chẳng những thanh thoát đáng yêu, mà còn thêm một cỗ mị hoặc phong tình.
Xem ra anh đã hồi phục cũng không ít.
"Anh nhìn cái gì?" Phát hiện anh đang nhìn chằm chằm xuân cung hé lộ trước ngực, hai gò má Thi Tĩnh nóng như lửa đốt, tay chân luống cuống muốn che giấu cơ thể.
"Bỏ ra!" Cô dùng sức muốn thoát ra khỏi bồn tắm. Dùng sức chống đỡ nửa người trên, lại bị một lực lớn kéo cô ngã xuống nước lần nữa, trong lúc giãy dụa bọt nước văng khắp nơi.
Hai tay gắt gao giữ chặt lấy cô, sau đấy, anh dứt khoát ép môi lên môi cô.
Cô càng giãy dụa lại càng bị khóa chặt trong ngực anh, hai người giằng co khiến cả người chìm hẳn vào trong nước. Anh dùng tay giữ chặt lấy cô, ép cô mở miệng để đầu lưỡi anh có thể thuận lợi tiến vào, không chút do dự chiếm lấy hương vị ngọt ngào từ cô.
Tay kia đi xuống, mang theo bọt xà phòng trắng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, bộ quần áo ướt sũng dán sát vào đường cong hoàn mỹ của cô, mơ hồ có thể thấy được hai đóa hoa hồng như ẩn như hiện khiến ánh mắt anh càng thêm nóng chảy.
Nụ hôn bá đạo của anh từ trên mặt cô một đường mãnh liệt rời xuống, hung hăng xé áo cô ra thành hai mảnh, toàn bộ cúc áo đứt rơi hết.
"Anh! Không được..." Cả người Thi Tĩnh rơi vào mơ hồ trước nay chưa từng có, hơi nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ bao trùm toàn thân cô. Anh giống như hút hết toàn bộ lý trí của cô, cả linh hồn cô cũng bị hút đi theo, cô có thể mơ hồ cảm nhận được phía dưới vừa trướng vừa đau...
Một tay hướng xuống dưới nước, sau hai ba động tác liền nhanh chóng kéo váy cô qua đầu. Nhanh chóng tiến đến giữa hai chân cô, cách đáy quần lót day nhẹ, chạm nhẹ đến hoa viên thần bí, một trận âu yếm truyền đến sau đó mạnh mẽ tiến vào thăm dò.
Một chút cũng nhìn không ra người này là bệnh nhân không tiện cử động!