Sở Vân Hề không hiểu chuyện gì, ở bên cạnh cũng im lặng.
Trở lại biệt thự, Nhiễm Đông Khải đến thư phòng, anh tìm số điện thoại của Thương Đồng trong danh bạ, gọi đi đã tắt máy.
Nhiễm Đông Khải cau mày, sao lại tắt máy?
Nhiễm Đông Khải vừa muốn cầm chìa khóa xuống lầu thì đụng phải Sở Vân Hề, cô đang đứng ở cửa phòng mình, bộ dạng chần chừ không quyết đoán.
"Đông Khải, đã trễ thế này, anh đi đâu vậy?" Sở Vân Hề đuổi theo.
Nhiễm Đông Khải không để ý tới cô, ra xe lái đi.
Còn lại mình cô đứng ở phòng khách, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.
Biệt thự Hậu Hải, ánh đèn sáng choang, từ bên ngoài nhìn vào, cửa sổ đều che lụa mỏng, không nhìn thấy bóng người ở bên trong, Nhiễm Đông Khải ngồi trong xe, chần chừ một lúc, vẫn mở cửa xe đi về phía biệt thự.
Ấn chuông cửa, anh yên lặng chờ ở bên ngoài. không khí hơi lạnh, khóe miệng hà hơi màu trắng, tối như vậy, có lẽ là anh đến không đúng lúc, nhưng hiện tại lại muốn nhìn thấy cô, biết rõ sẽ không hỏi được kết quả gì, nhưng vẫn không kìm lòng được.
Sở Ngự Tây ở trên lầu, nghe người báo cáo, anh cau mày, lạnh nhạt mở miệng: "Cho anh ta vào."
Nhiễm Đông Khải theo quản gia lên lầu, đến cửa thư phòng, nhìn thấy Sở Ngự Tây ngồi ở phía sau thư phòng, dường như có chút giật mình, nhưng vẫn quyết tâm ổn định lại tinh thần: "Tôi có việc tìm cô ấy."
Sở Ngự Tây lạnh nhạt liếc qua Nhiễm Đông Khải: "Anh quên chuyện đã hứa với tôi rồi sao?"
"Tôi thật sự có việc." Nhiễm Đông Khải cũng không vui hỏi: "cô ấy không có ở đây?"
Trong phòng vắng vẻ, anh không nghe thấy tiếng của Niệm Niệm, không cảm nhận được hơi thở của Thương Đồng, chẳng lẽ Sở Ngự Tây bắt cô đi rồi sao?
"Anh tìm cô ấy có chuyện gì?" Giọng nói của Sở Ngự Tây nghe rất thấp: "Kẻ ngốc Sở Vân Hề kia còn đang ở nhà chờ anh."
"Anh giấu Thương Đồng ở đâu?" Nhiễm Đông Khải bất mãn với thái độ của anh, đi nhanh tới trước, hai tay chống lên trên bàn anh, nhìn chằm chằm vào anh chất vấn.
Sở Ngự Tây không giận chút nào, anh nằm trên ghế ông chủ, hơi đong đưa, ở trước mặt anh, có đặt một cái gạt tàn thuốc, anh mở bật lửa, đốt một điếu thuốc, thản nhiên mở miệng: "Tôi không biết."
"Sao anh có thể không biết?"
Sở Ngự Tây hít sâu một ngụm khói, đôi mắt anh thản nhiên quay sang Nhiễm Đông Khải, thấy Nhiễm Đông Khải đè nén tức giận, giễu cợt mở miệng: "Tôi biết, cũng sẽ không nói với anh."
"Anh lại làm gì cô ấy?"
Lại làm gì? Sở Ngự Tây nghe xong những lời này, cười lạnh lùng, anh bình tĩnh nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Quả thực, tội của tôi không thể tha thứ, nhưng tôi thừa nhận. Vậy còn anh? Anh có tư cách gì ở đây chỉ trích tôi? Đừng nghĩ tôi không biết, là anh tự tay đưa cô ấy đến trước mặt tôi, nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Vẻ mặt của Nhiễm Đông Khải hơi thay đổi, anh nheo mắt lại thật chặt: "Ý anh là gì?"
Sở Ngự Tây nhìn khói thuốc lượn lờ trước mắt, anh lạnh nhạt nói: "cô ấy bị viện bảo tàng Hàn Thành đuổi việc không liên quan đến anh sao? Chuyện La Hằng Viễn ăn cắp giá thầu thấp nhất không liên quan đến anh sao?"
Nhiễm Đông Khải nhất thời á khẩu, tuy hai chuyện này anh làm không để lại dấu vết, nhưng vẫn bị Sở Ngự Tây biết: "Mạc Thanh Uyển là người của anh?"
Sở Ngự Tây dụi tắt thuốc lá, anh lạnh lùng nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc Thương Đồng thích anh ở điểm nào! Anh từng bước ép cô ấy đi vào đường cùng, còn mình lại bày ra bộ dạng người bị hại và tình cảm, người đàn ông hèn hạ giống như anh, chỉ có người phụ nữ ngốc như cô ấy mới tin, anh nói xem, nếu cô ấy biết anh mới là người đứng phía sau giật dây, cô ấy còn có thể một lòng với anh không?"
"Anh...anh đã nói cho cô ấy biết?" Nhiễm Đông Khải ngạc nhiên.
"Anh sợ cô ấy biết sao?"
Anh sợ sao? Trước mắt của Nhiễm Đông Khải lại hiện lên ánh mắt đầy tin tưởng của Thương Đồng, anh đột nhiên sinh ra một chút không nỡ.
"Nhiễm Đông Khải, anh còn không biết đủ sao?" Cả người của Sở Ngự Tây nhìn qua có chút mất tinh thần, kéo ống tay áo sơ mi, hệ thống sưởi ấm trong phòng rất vừa, mặt anh có chút phờ phạc, có lẽ là mấy ngày không ngủ được: "Anh muốn tôi vạch trần những chuyện anh làm, anh mới chịu hết hy vọng? Với tính cách của Thương Đồng, tôi nghĩ anh cũng biết, cô ấy có thể hận tôi, sau khi biết được sự thật, cũng có thể hận anh như thế."
"Đừng nói với cô ấy!" Nhiễm Đông Khải buột miệng nói ra, anh không dám tưởng tượng nếu Thương Đồng biết được mọi chuyện, sẽ chịu đả kích như thế nào.
"Chuyện này, cô ấy biết, không có hại đối với tôi." Sở Ngự Tây nở nụ cười nhạt.
"Anh sẽ không nói với cô ấy." Nhiễm Đông Khải khôi phục lại tâm trạng của mình, anh chắc chắn mở miệng: "Anh không muốn cô ấy đau lòng thêm lần nữa."
Sở Ngự Tây nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút bi ai: "Nhiễm Đông Khải, anh đúng là hiểu tôi!"
Giọng nói của Nhiễm Đông Khải cũng thấp xuống: "Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, đừng tổn thương cô ấy nữa, kỳ thực..." Anh hơi chần chừ, không biết nên nói hay không thì một tấm thiệp mời màu đỏ bay đến trước mặt anh.
Sở Ngự Tây lạnh nhạt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Nhiễm Đông Khải khi xem xong tấm thiệp mời đó, anh dường như cũng không quan tâm nói: "Tôi không có tâm trạng để tiếp tục, thứ sáu này là tiệc đính hôn của tôi, anh đến hay không thì tuỳ."
"Anh đính hôn với Lâm Lôi?" Nhiễm Đông Khải cầm thiệp mời, trong mắt lóe lên một chút khó tin: "Anh không yêu Thương Đồng sao?"
Sở Ngự Tây cười vô vị: "Mệt mỏi rồi."
Nhiễm Đông Khải không biết phải nói gì, anh nhìn tấm thiệp đính hôn mấy lần, mấy ngày nay có truyền ra xì căng đan của bọn họ, không nghĩ tới lại đính hôn nhanh như vậy, cô ấy làm sao bây giờ? Niệm Niệm làm sao bây giờ?
"cô ấy biết không?"
"Có ý nghĩa gì sao?" Nụ cười của Sở Ngự Tây từ từ cứng lại: " Người cô ấy yêu không phải là tôi, chẳng lẽ cả đời tôi phải tiếp tục như vậy? Anh có thể cưới Sở Vân Hề, tôi thì không thể có hạnh phúc sao?"
"không được!" Nhiễm Đông Khải nắm chặt tấm thiệp mời: "Anh không thể cưới Lâm Lôi!"
"Tại sao?" Sở Ngự Tây cười lạnh.
Bởi vì...người cô ấy yêu là anh, từ đầu đến cuối cô ấy đều chỉ thuộc về anh! Nhiễm Đông Khải kiềm chế, anh không thể nói ra, bởi vì anh đã đồng ý với Thương Đồng, tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật này.
Nhưng nếu thật sự tổ chức tiệc đính hôn, chỉ sợ khó mà huỷ hôn!
"Bây giờ Đồng Đồng đang ở đâu?" Nhiễm Đông Khải đứng dậy, anh nhất định phải hỏi rõ ràng, anh không thể để cô hối tiếc!
"Tìm cô ấy để nói chuyện xấu của anh sao?" Sở Ngự Tây đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tôi đã buông tay, nếu anh không từ bỏ, tôi chỉ có thể làm cho cô ấy buông tay."
"Anh..." Nhiễm Đông Khải nắm chặt thiệp mời, không nói ra lời.
Anh xoay người đi đến phòng ngủ chính, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không có một bóng người, lại đến phòng dành cho khách, cũng không thấy dấu vết.
"Anh đã mang người đi đâu rồi?" Nhiễm Đông Khải nóng nảy.
"Hình như anh một chút cũng không nhớ lời tôi nói ở trong lòng." Sở Ngự Tây dựa vào lan can ở hành lang lầu hai, lạnh nhạt nhìn Nhiễm Đông Khải: "Tôi đã đưa cô ấy đi, anh không cần phải hao tâm tổn trí. Nếu Vân Hề nói những lời tôi không muốn nghe, tôi không ngại khiến Thương Đồng triệt để hận anh."
Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay, nhìn Sở Ngự Tây, sau một lúc lâu mới ném ra mấy chữ: "Anh sẽ hối hận."
Sở Ngự Tây nhìn Nhiễm Đông Khải đi khỏi, anh dựa vào trên lan can lầu hai, nhìn cả biệt thự, tuy chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng nơi này đều để lại bóng dáng của Thương Đồng, lúc cô đi, kêu đứa bé kia nói lời tạm biệt với anh.
Tạm biệt.
không bao giờ gặp lại nữa.
Tất cả đã là quá khứ.
----- Vũ Quy Lai -----
Nhiễm Đông Khải ở trên xe nhìn tấm thiệp mời, giống như nhìn thấy nước mắt của Thương Đồng.
Nếu cô biết tin này, sẽ thế nào?
Có lẽ trong năm năm cô ra đi, cô đã sớm nghĩ tới khả năng này! Nếu không phải Sở Ngự Tây tìm đến Hàn Thành, có phải cô sẽ sống ở đó cả đời không?
Sở Ngự Tây đã giấu cô đi đâu?
Đưa ra nước ngoài? Hay nhốt ở một chỗ khác mà anh không biết?
Anh ta yêu cô ấy như vậy, sao đột nhiên lại buông tay?
Anh lái xe trở về, vào phòng khách, nhìn thấy Sở Vân Hề vẫn còn ôm chăn ngồi đó xem TV, thấy anh về, lập tức nghênh đón.
"Đông Khải..."
Nhiễm Đông Khải không cần suy nghĩ, ném tấm thiệp trong tay đến dưới chân Sở Vân Hề, tự mình đi lên lầu.
Sở Vân Hề nhặt thiệp mời lên, thấy là tiệc đính hôn của Sở Ngự Tây và Lâm Lôi, lập tức vui vẻ đuổi theo: "Đông Khải, anh em muốn đính hôn sao? Thiệp mời này là anh ấy đưa cho anh sao?"
Nhiễm Đông Khải đột nhiên dừng bước lại, Sở Vân Hề lập tức đụng vào trong ngực anh.
Dáng vẻ của anh nhìn rất đáng sợ, Sở Vân Hề vốn rất vui vẻ, tới đây cũng thu lại nụ cười: "Anh...anh sao vậy?"
"Anh em ngu ngốc giống nhau!" Nhiễm Đông Khải nói ra những lời này, tức giận đóng sầm cửa thư phòng.
Ngu ngốc? Tầm mắt của Sở Vân Hề dừng lại trên thiệp mời, đính hôn có gì ngu ngốc? cô vội vàng trở về phòng, gọi điện thoại cho Tân Mộng Lan, nói cho bọn họ biết tin tốt này.
Nhiễm Đông Khải ở trong thư phòng, không cách nào bình tĩnh.
Anh làm sao để ngăn cản tiệc đính hôn này đây?
Nếu vì Sở Ngự Tây mà nói, anh nhất định sẽ mỉm cười nhìn anh ta sau này đau khổ, nhưng nghĩ đến Thương Đồng, anh lại không cách nào bình tĩnh.
Ruốt cuộc Thương Đồng đi đâu?
Có phải cô trở về Hàn Thành hay không?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Đông Khải cầm lấy điện thoại: "Chu Hi, giúp tôi điều tra một chút, có phải Thương Đồng trở về Hàn Thành hay không, mau chóng nói cho tôi biết!"
Cách lễ đính hôn của anh ta, còn thời gian bốn ngày.
Nhiễm Đông Khải cầm điện thoại, anh có nên nói sự thật với Sở Ngự Tây hay không?
Nhưng sự thật anh muốn biết, ai có thể nói với anh?
Ngay lúc anh băn khoăn do dự, điện thoại của Lận Khả Hân đột nhiên gọi đến: "Đông Khải, bác sĩ phụ trách của bác gái gọi đến, nói bác gái vừa vào bệnh viện..."
Nhiễm Đông Khải đứng phắt dậy: "Sao lại như vậy? không phải nói bệnh tình đã ổn định rồi sao?"
"Em cũng không biết, em vừa nhận được điện thoại, anh mau hỏi đi, nếu cần đặt vé máy bay về Mỹ, em lập tức đi đặt."
Nhiễm Đông Khải gấp gáp gọi lại, nghe bác sĩ trưởng liên tiếp nói tiếng anh, đúng là tình hình vô cùng nguy cấp, anh cầm Tây trang chạy ra ngoài.
"Đông Khải, anh đi đâu vậy?" Sở Vân Hề đuổi theo, nhưng không thấy anh quay đầu lại.
"Khả Hân, đặt hai vé, chúng ta cùng trở về!" Nhiễm Đông Khải gấp giọng nói: "Bây giờ tôi đến đón em."