Thương Đồng ôm Niệm Niệm, nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh, nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, nói tạm biệt với chú đi."
Cuối cùng Sở Ngự Tây cũng quay đầu lại, thấy Niệm Niệm nở nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói với anh một câu: "Chú, tạm biệt!"
Thương Đồng cúi đầu, một đêm không gặp, cô có vẻ hơi gầy đi.
Sở Ngự Tây nhìn Niệm Niệm, cô bé này, anh đã từng gặp mấy lần, bởi vì trong lòng luôn có khúc mắt, nên rất ít nhìn thẳng, lúc này nhìn qua, trong lòng lại có chút chua xót, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: "Tạm biệt."
không gặp lại nữa.
Anh xoay người đi ra cửa chính, nghe được giọng nói của Niệm Niệm sau lưng: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Sở Ngự Tây đóng cửa xe, đúng lúc thấy Uông Trạch lái xe đến cửa biệt thự.
Thương Đồng kéo va li, dẫn Niệm Niệm lên xe của Uông Trạch, cuối cùng bọn họ cũng rời đi.
Vậy thì kết thúc thôi.
----- Vũ Quy Lai -----
Lúc Nhiễm Đông Khải trở về, thấy Sở Vân Hề nằm trên sofa, trên người đắp một tấm chăn mỏng, chân trần co lại thành một cục, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, ánh mặt trời chiếu vào trên lông mi của cô, có một vòng bóng mờ.
"Đông Khải..." Sở Vân Hề nghe thấy tiếng động, dụi mắt, ngồi dậy: "Anh đã về?"
trên tay Nhiễm Đông Khải vắt áo khoác, thấy mắt cô buồn ngủ mở không ra, bộ dạng mơ màng, không khỏi cau mày: "Ai cho em đợi?"
Sở Vân Hề mang dép vào, đi tới bên cạnh nhận lấy áo của anh, bộ dạng ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ: "Em muốn đợi anh."
Trong lòng Nhiễm Đông Khải hơi buồn phiền, không nhìn tới cô, lập tức đi lên lầu.
Anh trở về thay quần áo, vừa cởi quần áo thì thấy Sở Vân Hề đứng ở cửa, bởi vì anh không cho cô vào, cô chỉ có thể đáng thương đứng ở ngoài cửa.
"Có chuyện gì sao?" Nhiễm Đông Khải có chút không vui.
"Ba mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm chiều." Sở Vân Hề cắn môi dưới, cẩn thận mở miệng.
Khuôn mặt của Nhiễm Đông Khải hơi tối xuống: "Tôi biết rồi."
Anh cởi áo len ra, lúc cởi cúc áo sơ mi thì ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Vân Hề vẫn chưa đi.
"Còn chuyện gì sao?"
Sở Vân Hề đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "không có."
"Có gì mà nhìn?" Nhiễm Đông Khải cởi áo sơ mi, lộ ra vòm ngực cường tráng, tiếp tục tháo dây nịt.
Mặt của Sở Vân Hề đã đỏ bừng, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nhiễm Đông Khải vốn không để ý, nhưng thấy cô rõ ràng rất xấu hổ, vẫn đánh liều nhìn diện mạo của anh, làm anh có chút không tự nhiên, anh cầm quần áo, đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Sở Vân Hề ở ngoài ôm mặt đỏ bừng của mình, tim đập thình thịch.
Thiếu chút nữa!
Thiếu chút nữa cô đã thấy được. Mấy ngày nay có mấy người bạn hẹn cô ra ngoài tán gẫu, nhưng lúc hỏi đến chuyện này, cô không biết nên trả lời thế nào.
Ngay cả cái kia của anh cô còn chưa thấy qua, sao biết lớn bao nhiêu, dùng tốt hay không tốt?
Quá xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Nhiễm Đông Khai tắm gội, thay quần áo đi ra ngoài, thấy cô ngẩn người đứng ở cửa, cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng, anh cau mày, tránh qua cô đi xuống lầu.
"Đông Khải..." Sở Vân Hề thấy anh đi xuống lầu, mới đuổi theo: "Anh ăn sáng rồi đi." Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, nhìn cô, trong mắt có chút khác thường: "Lần sau đừng mặc bộ đồ ngủ này."
Sở Vân Hề hơi sững sờ, bộ đồ ngủ này thế nào? cô cúi đầu nhìn, rất sạch sẽ, phía trước có con thỏ trắng lông xù, không thấy có chỗ nào không tốt.
Ngẩng đầu lên, thấy Nhiễm Đông Khải đã đi ra cửa.
cô bĩu môi, có chút thắc mắc.
Đến tối, Nhiễm Đông Khải đúng giờ trở về đón cô, cô nén thắc mắc một ngày, đến trên xe, cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng.
"Tại sao không cho em mặc bộ đồ ngủ đó?"
Nhiễm Đông Khải vốn đang xem văn kiện, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn Sở Vân Hề ở bên cạnh: "Đừng mặc là được."
"Tại sao." Giọng nói của cô có chút êm dịu và ngọt ngào, mang theo mấy phần nũng nịu.
"Ngây thơ."
Sở Vân Hề thở ra một hơi, bất mãn cúi đầu, cũng không nói gì nữa.
Đến biệt thự nhà họ Sở, Sở Vân Hề vắt tay mình lên cánh tay Nhiễm Đông Khải, anh không từ chối, điều này làm cô có chút vui mừng.
Tân Mộng Lan thấy bọn họ trở về, tự nhiên rất vui mừng, đã chuẩn bị cơm chiều, Sở Hán Thần rất hăng hái, mở một bình rượu ra.
Từ đầu đến cuối Nhiễm Đông Khải đều mỉm cười, thỉnh thoảng nói chuyện với Sở Vân Hề, mọi thứ nhìn qua đều rất hài hoà.
"Đông Khải, cơ thể của mẹ con thế nào?" Tân Mộng Lan hỏi.
Nhiễm Đông Khải buông muỗng đũa trong tay ra, che giấu nụ cười: "không tốt lắm ạ."
Tân Mộng Lan yếu ớt thở dài nói: "Dù không có tuần trăng mật, con cũng nên dẫn Vân Hề về gặp mặt mẹ con, bà ấy ở bên kia chắc cũng rất cô đơn, hay là đón bà ấy về đây đi."
Sở Vân Hề cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói với Nhiễm Đông Khải: "Phải đó Đông Khải, chúng ta đón bà về đây đi."
Nhiễm Đông Khải cúi đầu, khẽ nói: "Bà ấy không muốn trở về."
"Vậy thì dẫn Vân Hề đi gặp đi." Tân Mộng Lan thở dài nói: "Người càng lớn tuổi, lại càng hy vọng con cái có thể ở bên cạnh..."
Nhiễm Đông Khải im lặng một chút, quay sang Sở Hán Thần luôn im lặng nói: "Có thể là bà ấy có tâm kết không mở ra được."
Sau khi Sở Hán Thần nghe câu đó, buông đũa xuống, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đông Khải, con đi lên với ta."
Hai người kẻ trước người sau đi lên lầu.
Sở Vân Hề có chút thắc mắc: "Mẹ, ba có chuyện gì muốn nói riêng với Đông Khải vậy ạ?"
Tân Mộng Lan lắc đầu nói: "Có lẽ là chuyện của cha mẹ cậu ấy thôi. Vân Hề, Đông Khải đối với con thế nào?"
Sở Vân Hề cúi đầu, vẻ mặt có chút lúng túng: "Rất tốt ạ."
Tân Mộng Lan lặng lẽ cúi đầu xuống, tâm trạng trở nên nặng nề.
Thư phòng trên lầu, Sở Hán Thần dừng lại trước một giá sách, ông thở dài một tiếng, xoay người nhìn Nhiễm Đông Khải nói: "Đông Khải, ta nghe nói hiện tại con có một hạng mục, là khai phá mảnh đất hoang ở ngoại ô Hàn Thành, phải không?"
Nhiễm Đông Khải nghe xong cũng không phủ nhận: "Vâng."
"Tại sao lại khai phá chỗ đó?" Ánh mắt của Sở Hán Thần sâu sắc tìm tòi tra cứu.
Nhiễm Đông Khải im lặng một chút, thẳng thắn trả lời: "Là Sở Ngự Tây muốn khai phá mảnh đất đó, con không có cách, Ngự Tây vì tranh giành, anh ta đã kiểm soát tín dụng ngân hàng, khiến con rất thảm hại."
Sở Hán Thần cau mày: "Sao nó lại đột nhiên để ý tới mảnh đất đó?"
"không rõ lắm, nếu không thì người hỏi anh ta thử xem?"
Sở Hán Thần ngồi xuống, dường như đối với tin tức này có chút không tiêu hóa được, Ngự Tây và bọn họ gần như cũng không qua lại, sao có thể nảy sinh hứng thú với mảnh đất đó?
"Đông Khải, đừng động đến mảnh đất đó." Sở Hán Thần trầm giọng nói: "Nếu có tổn thất về tài chính, ta giúp con đắp vào."
Nhiễm Đông Khải thấy ông cuối cùng cũng nhắc đến chuyện này, anh thử dò hỏi: "Bởi vì chuyện của năm đó sao?"
"Đừng hỏi, miễn không khai phá là được."
Dường như Sở Hán Thần không muốn tiếp tục vấn đề này.
ngực của Nhiễm Đông Khải phập phồng lên xuống, anh nhìn Sở Hán Thần, trầm giọng nói: "Ba, ba vẫn không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng con hy vọng ba có thể nói cho con biết, hay ba vẫn xem con là người ngoài? Mỗi lần hỏi, ba đều từ chối trả lời, chẳng lẽ ba muốn giấu chúng con cả đời sao?"
Sở Hán Thần lộ ra vẻ mặt không vui, ông trầm giọng nói: "Con muốn biết cái gì?"
"Con muốn biết, ba tổ chức hộp mặt lần đó, có phải vì cổ mộ thời Tống được chôn ở Bắc Giao!"
Sắc mặt của Sở Hán Thần hơi thay đổi: "Làm sao con biết?"
"Ba, đến bây giờ ba còn chưa chịu nói cho con biết, ba của con chết như thế nào sao?" Nhiễm Đông Khải cũng có chút kích động.
Sở Hán Thần nhìn Nhiễm Đông Khải chằm chằm, một lúc lâu mới nói: "không phải ta đã nói với con rồi sao? trên đường về chúng tôi gặp bão tuyết, vì lạc đường nên..."
"Nên ông ấy bị chết vì lạnh, phải không?"
Sở Hán Thần thở dài: "Đông Khải, ở đó quả thực có cổ mộ nhà Tống thời kỳ Tĩnh Khang, nhưng chúng tôi cũng chỉ căn cứ theo tài liệu lịch sử ghi chép mà suy đoán, bởi vì không muốn động đến nhóm khảo cổ quốc gia, nên chúng tôi định mượn danh nghĩa hộp mặt bạn học, đi khảo sát thực tế một chút, lúc ấy ba của con đã ra nước ngoài, ông ấy vẫn luôn cảm thấy hứng thú với khía cạnh này, sau khi biết tin, liền chạy về. Ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy."
"Vậy sao?" Giọng nói của Nhiễm Đông Khải có chút quái lạ: "thật sự là lạnh đến chết sao ạ?"
Sở Hán Thần dường như nhớ lại điều gì, thẫn thờ gật đầu.
"Vậy các người tìm được cổ mộ kia không?"
Sở Hán Thần lắc đầu.
Rất lâu sau, Sở Hán Thần mới đứng lên: "Đông Khải, ta biết con vẫn không quên chuyện này, mấy năm nay con cũng liên tục hỏi ta, trước đó ta không nói chuyện cổ mộ cho con nghe, là vì chuyện này biết càng ít càng tốt. Mấy ngày nay ta mới biết được chuyện con khai phá mảnh đất đó, nên tìm con trở về, đây cũng là ý của ta, ta nghĩ cha con chắc chắn cũng không hy vọng ngôi mộ kia bị phá huỷ."
Nhiễm Đông Khải im lặng gật đầu, anh cũng đứng lên, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì lại dừng bước: "Ba, ba con có di vật gì không ạ?"
Sở Hán Thần hơi sững sờ, rồi lắc đầu.
Nhiễm Đông Khải không hỏi nhiều nữa, từ từ đi xuống lầu.
trên xe trở về, sắc mặt của Nhiễm Đông Khải rất xấu, Sở Vân Hề thắc mắc lắc tay anh: "Đông Khải, anh sao vậy? Ba em đã nói gì với anh?"
Ánh mắt lạnh lùng của Nhiễm Đông Khải dừng lại trên tay Sở Vân Hề, từ từ kéo tay cô ra.
Từ thư phòng đi ra, anh biết, Sở Hán Thần sẽ không nói sự thật với anh.
Năm năm nay anh hỏi, câu trả lời của Sở Hán Thần từ đầu đến cuối đều là một.
Chỉ có chiều nay ông mới nói chuyện cổ mộ với anh, cũng bởi vì giấu không được nữa.
Nhưng anh biết, cha của anh không phải chết vì lạnh, mà là vì ngoại thương và trúng độc.
Bởi vì năm năm trước anh từng đến Hàn Thành, tìm được mộ của cha anh, lúc ấy hoả táng chưa hoàn toàn phổ biến, Lận Khả Hân và bác sĩ Hoa Kỳ đã khám nghiệm tử thi.
Tại sao Sở Hán Thần muốn giấu anh?
Còn một người biết chuyện lúc ấy, chính là Triệu Hải Thâm cha của Thương Đồng, nhưng ông đã chết.